Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 72: Dấu hôn



Lời Đường Kỳ Thâm nói cực kỳ không nể mặt, gương mặt cô gái kia đã có chút chịu không nổi.

Thời Lạc chớp mắt, còn học theo quyển sách phổ cập kiến thức trà xanh mà Ôn Vũ tặng, giả vờ vô tội lại nhát gan, nắm lấy ống tay áo của Đường Kỳ Thâm, nấp ở sau lưng anh, biểu cảm nhỏ yếu khiến người ta muốn thương yêu kia bị cô thể hiện ra không sót một chút nào.

Đường Kỳ Thâm buồn cười, còn vô cùng biết điều nâng tay xoa xoa đầu Thời Lạc, giống như là đang trấn an, dối phương thiếu chút nữa là bị tức chết, co cẳng liền chạy.

Người ngoài vừa đi, nội bộ đóng cửa bắt đầu nổi lên chiến tranh.

Khi phòng thí nghiệm vừa bị đóng cửa lại, trong nháy mắt, Thời Lạc “hừ” một tiếng, hất cái tay của Đường Kỳ Thâm mà một giây trước mình còn ôm ra, mắt trừng lên liếc anh một cái, ngồi xuống trước bàn, tính tình bắt đầu bộc phát, tiện tay quơ loạn ống thử nghiệm xung quanh vào thành một nhóm, khuôn mặt nhỏ trầm xuống, tỏ vẻ ai cũng không yêu.

“Trêu hoa ghẹo nguyệt…”

Đường Kỳ Thâm nhướng mày, đi tới sau lưng cô, hai tay chống ở hai bên khuỷu tay cô, giống như đang bao vây ôm người vào trong lòng.

Thời Lạc bĩu môi, ở ngay dưới mí mắt anh, cầm bút, cố tình chọc chọc thành mấy vết đâm ở trên giấy.

Đường Kỳ Thâm đảo mắt qua, bởi vì động tác của cô, sự chú ý của anh cũng chuyển dời tới bài thi, tùy tiện nhìn lướt một chút, lơ đãng mở miệng: “Thay sai công thức rồi.”

“…”

Thời Lạc càng cảm thấy tủi thân, cũng không quay đầu, giơ hai tay dùng lực đẩy căng ra phía sau, đâm vào ngực Đường Kỳ Thâm đang xích lại gần sau lưng cô.

Đường Kỳ Thâm kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp đó lại là một loạt tiếng cười trầm thấp, thanh âm còn mang theo sự khàn khàn đặc trưng trong âm sắc của anh, làm cho Thời Lạc bị mài mòn tới thất thần.

Thời Lạc không vui cắn cắn môi, thấy đụng anh như thế anh cũng không bày tỏ gì, cơn giận càng không biết trút vào đâu cho hết, ngữ khí chua loét: “Đúng rồi, em ngu như thế đấy, làm bao nhiêu lần cũng không nhớ được, công thức còn có thể thay sai, đến phòng thí nghiệm của anh cũng chỉ biết quấy rối, lãng phí, gây phiền phức cho anh thôi, nào có giống như một số người, thành tích tốt tới mức được Hành đại mời tới học, làm thí nghiệm còn như có ong vỡ tổ thu hút một đám con gái trong trường tới vây quanh.”

Đường Kỳ Thâm không lên tiếng, để tùy cô nói xong.

Thời Lạc đương nhiên không có dừng lại, tiếp tục nói: “Con gái Hành đại lợi hại đến thế nào chứ, thành tích tốt còn nghe lời hiểu chuyện, nói đi thì sẽ đi, cũng chẳng làm loạn phòng thí nghiệm, còn biết trân quý dụng cụ thí nghiệm nữa, so sánh ra thì người nên đi phải là người có thành tích học tập không tốt nào đó mới đúng phải không?”

Đường Kỳ Thâm đứng sau lưng cô, cưỡng ép mím chặt môi, nhưng đống lý do vớ vẩn của cô quá có uy lực, rất khó để nhịn cười.

Anh cong cong môi, hơi cúi người xuống một chút, mùi nước thuốc nhàn nhạt quanh người anh luẩn quẩn trong mũi cô, không hiểu sao lại có chút dễ ngửi.

Thời Lạc cảm thấy bản thân đúng là không có giá, đã tới lúc này rồi mà còn nghĩ tới vấn đề này nữa chứ, tức không nhịn nổi, lại như tên điên quơ loạn cả hai tay, muốn đánh lên người anh.

Đường Kỳ Thâm đương nhiên sẽ không để cô được như ý, cách lưng ghế, anh đưa tay, một tay ôm cô vào trong ngực, lực đạo anh rất lớn, hơi dùng chút sức là Thời Lạc có trốn cũng không thoát được, chỉ có thể bị anh bá đạo quấn ở trong lòng.

Đường Kỳ Thâm kề mặt sát bên má cô, nghiêng nghiêng đầu, thanh âm trầm thấp dán lên dái tai cô như thể đang khuếch đại mọi giác quan của cô, chậm rãi lên tiếng: “Nhưng mà anh cảm thấy… cái người mà anh đang ôm càng đáng yêu, càng làm người khác thích hơn.”

Trong nháy mắt, Thời Lạc không còn nhớ rõ mình đã hô hấp thế nào, ngẩn ra một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, vừa mắng bản thân không biết cố gắng, vừa nhịn không được mà mặt đỏ tim đập rộn ràng.

Đường Kỳ Thâm không chờ cô kịp phản ứng để tiếp tục mắng mình, anh lập tức chiếm vị trí chủ đạo, cánh môi hơi lạnh nhẹ chạm lên vành tai phiếm hồng của cô, giở trò xấu khẽ cắn một cái, anh không có bỏ qua động tác cứng đờ trong vô thức của Thời Lạc, hô hấp cũng ngừng lại, bộ dáng ngây dại, cùng với cô đại tiểu thư phách lối hét to như bình thường thì như hai người khác nhau.

Anh công môi khẽ cười, bờ môi lại chậm rãi dời xuống, tới cái cổ trắng nõn non mịn, hô hấp của anh có chút nhanh, một giây sau, anh không hề thương hương tiếc ngọc, hung tợn hôn lên, so với ngày thường lại càng thêm không biết thu liễm.

Thời Lạc khẩn trượng giống như con thỏ nhỏ nhu thuận, một cử động nhỏ cũng không dám, vẫn là để mặc anh bài bố.

Xúc cảm xấu hổ không thể hiểu nổi kia khiến đầu óc cô trống rỗng, chỉ nhớ rõ trong không khí là mùi nước thuốc nhàn nhạt, hòa với mùi hương quan tài mà đời này cô cực kỳ quen thuộc, không ai có thể kháng cự được, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận.

Không thể không nói, Đường Kỳ Thâm rất biết cách trị Thời Lạc, thuận theo gương mặt, vành tai và cần cổ của cô, một đường thẳng xuống, sau khi bắt nạt sau thì lại thuận tiện vuốt vuốt cái đầu nhỏ đang xù lông xuống.

Lúc thả cô ra, thiếu niên hiển nhiên là vẫn chưa thỏa mãn.

Thời Lạc ngơ ngác không dám mở miệng nói chuyện trước, ngược lại là Đường Kỳ Thâm lại cười khẽ một tiếng: “Đừng khẩn trương như vậy, lâu vậy rồi mà sao vẫn chưa quen thế?’

Thời Lạc biết anh đang cười nhạo mình, trước kia khi chưa ở bên nhau, cô luôn coi Đường Kỳ Thâm như loại người lãnh cảm như người khác vẫn thường nói, nếu mà yêu đương với kiểu người này thì đằng gái nhất định phải rất rất chủ động, xuất ra tất cả vốn liếng trêu chọc người, chắc là phải khó lắm mới đổi lại được một nụ hôn của anh.

Thế mà loại người này sau khi yêu đương thế mà lại trở niên yêu nghiệt như vậy, lúc trước cô phí rất nhiều sức lực chuẩn bị kỹ càng 108 chiêu thức quyến rũ thẳng nam, thế mà một chiêu còn chưa kịp phát huy thì mình đã bị anh dụ dỗ, tùy thời tùy chỗ trêu chọc đến không chịu nổi.

Thời Lạc nói nhỏ: “Trước kia anh cũng không có tùy tiện hôn như vậy… trên xe cũng hôn rồi, giờ tới phòng thí nghiệm cũng hôn…” Mặc dù ngoài miệng cô phàn nàn, nhưng ý cười tràn ra nơi khóe môi lại triệt để bán đứng cô.

Ngón cái Đường Kỳ Thâm còn đang lưu luyến vuốt ve ở nơi anh vừa mới hôn thật lâu kia, nghe thấy cô nói như vậy cũng không có ý định nói dối, thẳng thắn nói: “Bận tâm tới việc em sắp thi đại học, đã nhịn rất lâu, hôm nay mới có chút nhịn không nổi, phóng túng một lần, sau khi thi đại học xong, em phải tập làm quen.”

Nếu không phải chính tai cô nghe thấy, Thời Lạc cũng không thể tin được loại lời này thế mà lại thốt ra từ miệng Đường Kỳ Thâm.

Ngón tay Đường Kỳ Thâm vẫn vuốt ve trên cổ cô, ánh mắt hơi tối, không đầu không đuôi đột nhiên nói ra một câu mà Thời Lạc chưa từng nghe qua: “Hickey.”

“Hả?” Thời Lạc ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt đầy nghi hoặc, “Ý gì vậy?”

“Dấu hôn.”

Thời Lạc đỏ bừng mặt, “???!!!! Anh đừng có để lại dấu!”

“Vậy em cắn lại đi?”

Thời Lạc: “…”

Đường Kỳ Thâm: “Còn học nữa không? Không thích thì không cần miễn cưỡng, tới đây giúp anh làm thí nghiệm.”

Lúc này Thời Lạc lại rất nghiêm túc: “Có một số người không phải đã từng nói lúc làm thí nghiệm thì cực kỳ không thích có người ở bên cạnh quấy nhiễu à…”

Đường Kỳ Thâm bất đắc dĩ nắm mặt nhỏ của cô, cười khẽ: “Nói cho người ngoài nghe thôi, em thì được.”

Thời Lạc phồng má, muốn cười nhưng lại cố gắng kìm nén vui vẻ, đuôi lông mày đều cong cong, nhìn mất tự nhiên lại rất đáng yêu.

Nhưng mà chỉ còn 10 ngày nữa là thi đại học, cô là thật sự muốn vào được Hành đại.

“Không xem không xem, em còn phải nghiêm túc học hành, nhất định phải thi đậu Hành đại, không thể để cho đám hoa lá cỏ dại kia có chỗ trống sinh trưởng được.”

“Anh cứ chờ xem! Chờ em lên năm nhất đại học rồi, ngày ngày sẽ dính lấy anh, đừng nghĩ sẽ có cơ hội tán tỉnh cô gái khác!”

Đường Kỳ Thâm cong môi, trầm thấp “ừ” một tiếng: “Được, anh đợi em.”

Lần này, cô dường như đã hạ đủ quyết tâm, mãi cho tới trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba cũng chưa từng có cảm giác được ngủ ngon một giấc.

Khoảng thời gian này, cô đều ở trong căn hộ gần Hành đại mà Đường Kỳ Thâm đã mua, ban ngày theo anh tới phòng thí nghiệm ôn tập, buổi tối về nhà sẽ lao đầu vào thư phòng tới tận nửa đêm.

Mặc dù từ nhỏ tới lớn chuyện gì Đường Kỳ Thâm cũng quản cô, nhất là về vấn đề học hành, thế nhưng xưa nay anh chưa từng có ý định để cô hành hạ bản thân mình như vậy.

Có mấy lần đêm khuya an tĩnh, anh yên lặng hầu hạ ở bên cạnh cô, cô làm bài thi, anh đọc sách, đến giờ đi ngủ thì lại không cho phép cô nhiệt tình với tri thức nữa, trực tiếp ôm người về phòng, ép cô đi ngủ.

Nhưng mà Thời Lạc ngay cả nằm trên giường rồi cũng không dám ngủ, mấy đêm liên tiếp đều mơ mơ màng màng nghĩ tới cảnh mình đi thi nhầm địa điểm, hoặc là quên điền đáp án vào phiếu thi, đủ loại ác mộng kinh khủng ập tới khiến trạng thái tinh thần của cô cũng không có tốt lắm.

Mãi cho tới khi kỳ thi đại học kết thúc, Đường Kỳ Thâm cũng bớt thời gian trở về nhà.

Lúc về tới Ninh Thủy Loan, Thời Lạc đang nằm lên giường anh nằm ngáy o o.

Lương Thục Nghi thấy anh về thì vội vàng bảo anh lên lầu xem cô, nói là Thời Lạc đã mê man cả ngày rồi, ăn cơm cũng không thể gọi cô tỉnh lại được.

Đường Kỳ Thâm vào trong phòng ngủ, liền bắt gặp cô nhóc bảo bối bị kỳ thi đại học tàn phá đang rúc ở trên giường anh, điều hòa mở cực thấp, trên thân bọc một lớp chăn dày, tướng ngủ khó coi nhưng lại có chút đáng yêu không thể tả được.

Đường Kỳ Thâm nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên giường, trong lúc ngủ mơ, Thời Lạc dường như có cảm ứng, mơ mơ màng màng lăn lăn thân thể, trực tiếp lăn tới bên cạnh anh.

Đường Kỳ Thâm dứt khoát đưa tay muốn ôm cô lên, Thời Lạc cảm nhận được có người, mở mắt ra, nhìn thấy là anh, mếu miệng dán vào lồng ngực anh, miệng còn liên tục lẩm bẩm: “Anh được nghỉ rồi? Em thi xong rồi, mệt quá mệt quá mệt quá đi, anh ngủ với em đi…”

Đường Kỳ Thâm vốn là theo mệnh lệnh của Lương Thục Nghi lên lầu gọi cô xuống ăn cơm, lúc này cô vừa làm nũng vừa dính người, cả trái tim anh đều mềm tới rối tinh rối mù, căn bản không có cách nào lại tiếp tục đánh thức cô.

“Được được được, biết em mệt rồi, ngủ với em.” Thanh âm anh ép tới thấp nhất.

Thời Lạc mơ mơ màng màng nhu thuận gật đầu, sau đó cực kỳ hào phóng vén lên một góc chăn, chia cho anh một nưuả, cả người giống như bạch tuộc, trong nháy mắt đã quấn lên hông anh, khuôn mặt nhỏ dán vào ngực anh, lại tiếp tục thiếp đi.

Lương Thục Nghi đợi ở dưới lầu mãi mà không thấy ai xuống, làm sao mà gọi còn không gọi được lại thêm một đứa biến mất thế này.

Bà bảo giúp việc đi hâm nóng thức ăn lại lần nữa, sau đó liền đích thân lên lầu gọi.

Vừa mới mở cửa đã nhìn thấy con dâu tương lai nhà mình đang chổng mông nhỏ, nằm bò trên người con trai nhà mình ngủ đến say sưa.

Đường Kỳ Thâm vừa mới về, không có ý định đi ngủ, bị cô ôm lấy, một tay gối ở sau đầu, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng cô, hai mắt cụp xuống liếc nhìn khuôn mặt say ngủ của cô gái, bầu không khí tĩnh mịch lại ấm áp.

Lương Thục Nghi chỉ thiếu nước khiêng camera HD ra trực tiếp soi thẳng vào trước mặt hai người mà thôi, bà kích động ngắm nhìn một lúc rồi lại rón rén đóng cửa, vui vẻ ra mặt đi xuống lầu.

Dì Xuân thấy bà đi xuống, trên mặt còn mang theo nụ cười tươi roi rói, vội tiến tới nói: “Mới hâm nóng lại rồi, hai đứa nhỏ kia sao còn chưa xuống vậy?”

Khóe mắt đuôi lông mày của Lương Thục Nghi đều là ý cười, kéo tay dì Xuân, nói: “Không có gì, kệ bọn nó, dì tới thư phòng tìm mấy quyển Kinh Thi Sở Từ giúp tôi nhé, quyển nào cũng được.”

Dì Xuân không hiểu gì: “Phu nhân muốn luyện chữ sao?”

Lương Thục Nghi khoát khoát tay: “Không có, lát nữa dì cũng suy nghĩ cùng tôi xem cháu trai cháu gái tôi nên đặt tên gì là đẹp nhất nhé.”

Dì Xuân: “… Chuyện này, suy nghĩ từ bây giờ có phải hơi sớm không.”

Lương Thục Nghi: “Không sớm không sớm, hai ngày nay đi.”

Dì Xuân: “????!!”