Tâm Nhãn

Chương 3383



Triệu Nguyên khóc xong, cũng bình thường trở lại, bắt đầu thuật lại trải nghiệm tối qua.

Năng lực của quỷ ngoại trừ việc giả trang làm bọn họ, nó còn có thể chế tạo ảo cảnh.

"Lúc đối phó tôi, nó tạo ra một không gian hoàn toàn độc lập, cho dù tôi có la hét như thế nào đi nữa, mọi người cũng sẽ không nghe thấy, và chỉ có tôi mới biết đâu là ảo cảnh mà nó tạo ra."

Triệu Nguyên xoa mặt: "Chính vì vậy mà Chung Danh và Thanh Phong bị dẫn ra ngoài, chúng ta lại không hề phát hiện."

Trương Kính Dương nói: "Quá mạnh, may là nó không vào được trong lều, nếu không chúng ta chỉ còn đường chết."

Hắn nhìn về phía Triệu Nguyên: "Cậu cũng mạnh gớm, vậy mà không trúng chiêu."

Triệu Nguyên lắc đầu: "Không có, trúng rồi ấy chứ bị, là anh tiểu Văn giúp tôi."

Văn Thanh lại trở thành tiêu điểm, hắn giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng về phía mọi người, tựa như người lãnh đạo lên tiếng nói.
"Được rồi được rồi, nhìn nữa tôi sẽ xấu hổ đó."

Triệu Nguyên nói xong chuyện mình suýt nữa thì ngẻo, hắn lấy đồng tiền may mắn ra, trịnh trọng cầm trên tay: "Từ nay về sau, đây sẽ là vật gia truyền của tôi."

"Nếu có thể sống đến già, tôi nhất định sẽ truyền lại cho thế hệ sau này của mình."

Những người khác: "............"

Nghe Triệu Nguyên kể xong mọi việc, Trần Ngưỡng cũng không lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, anh đoán được mánh khóe mà quỷ sẽ dùng đến để dẫn người ra khỏi lều.

Quỷ sẽ lợi dụng người có nội tâm yếu ớt, hay có những nổi ám ảnh, hoặc bóng ma tâm lý, chấn thương tâm lý linh tinh.

Nó sẽ chọn người có vòng phòng ngự yếu nhất để xuống tay.

Từ thấp đến cao.

Người có đầu óc cực kỳ cứng rắn và tâm hồn sáng rọi nó sẽ không chạm vào.

Quy tắc là vậy, nhưng có hơi bất hợp lý.
Trần Ngưỡng lại rơi vào trạng thái thất thần, điểm yếu của anh thực rõ ràng, cũng trí mạng, chính là cô em gái đã mất, theo lẽ thì anh là người dễ bị công phá nhất mới đúng, sao quỷ lại không tới tìm anh trước......

Trong lòng ngực đột nhiên nhiều một vật, suy nghĩ của Trần Ngưỡng theo đó bị đánh tan, anh cúi đầu nhìn, là một túi bánh quy.

Triệu Nguyên kéo mở ba lô, cậu nghĩ lục lọi chi cho tốn sức, trực tiếp đổ hết đồ ăn bên trong ra.

"Tôi có một loại trực giác, hôm nay chúng ta sẽ không nhìn thấy mặt trời lặn nữa."

Chợt nhận thấy bầu không khí không đúng, Triệu Nguyên nhận ra được sự mơ hồ trong lời nói của mình, cậu vội vàng nói: "Không phải, ý của tôi là, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước khi mặt trời lặn."