Tam Luân

Chương 57: Giữa sơn lâm có một bóng người



Lưu Hoàng Du bò tới sát thành hố xác, dùng hết sức bình sinh bám vào lớp băng tuyết trên thành hố, muốn leo lên. Nỗ lực vô vọng của y chỉ khiến tuyết đọng trên thành rụng lả tả xuống, phủ lên đầu lên mặt y. Cứ leo được một đoạn trượt một đoạn, vừa đau vừa mệt, không tác dụng gì.

Đằng Nguyên khoan khoái nằm nhìn, cười thầm.

Đáng đời tên súc sinh tham sống sợ chết, bán rẻ đồng hương.

Lưu Hoàng Du bò, trườn, lăn lộn hồi lâu cũng chỉ nhích được lên một đoạn, đuối sức nằm thở hồng hộc. Đằng Nguyên nghe thấy tiếng thịch thịch nho nhỏ giống như có một đám sói núi đang tiến đến. Lưu Hoàng Du chẳng hề hay biết, nghỉ một lát lại tiếp tục bò. Dùng tay không không được, y dùng chân để hỗ trợ.

Có điều cả hai chân đã bị đập gãy, vốn dĩ cử động đã đau đến rút xương rút thịt đừng nói cố dùng chân để trèo. Y rít lên những tiếng thê lương, thở hắt ra từng hơi như người sắp chết. Nhưng Đằng Nguyên biết y sẽ không chết.

Những kẻ có chí cầu sinh, sự sống rất dai dẳng, không thể dễ dàng bỏ mạng.

Tiếng bước chân của đám sói ngày một gần, tiếng hú vọng tới khiến Lưu Hoàng Du giật thót mình, trượt xuống một đoạn dài. Y kinh sợ, điên cuồng bò lên, bất chấp đau đớn mà dùng cả chân; bất chấp mười đầu ngón tay tứa máu mà cào cấu vào băng tuyết, cố gắng lên khỏi hố.

Đằng Nguyên cười nhạo.

Với tình trạng đó, lên được miệng hố rồi thì đi đâu? Có thể leo cây, tìm sơn động tránh sói không hay lên tới nơi làm mồi cho chúng cắn xé, đỡ mất công chúng nhảy xuống hố tha lên?

Dường như Lưu Hoàng Du chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện đó, y cứ như một kẻ điên cùng đường mạt lộ, chỉ biết leo là leo.

Tiếng sói tru vang vọng, bước chân thịch thịch của chúng nghe rất rõ ràng. Lưu Hoàng Du sợ quá ngã lộn ngược xuống đáy hố, nằm thở hổn hển.

Một cái bóng màu xám lao từ trên miệng hố xuống, Lưu Hoàng Du hét thảm. Một con sói xám to vật vã nhào tới cắn vào tay Lưu Hoàng Du. Kế đó, bốn con sói khác phi xuống, bâu kín lấy y mà cắn xé. Lưu Hoàng Du hét lớn:

— QUẢNG CÁO —

- Không… Cút đi… Không…

Y vung tay chống trả, khua loạn xạ, giãy giụa trong vô vọng cho đến khi cổ họng bị dứt tung ra vì một cú đớp tàn bạo. Máu phun tung toé đỏ tuyết, máu từ cuống họng ồng ộc chảy ra, Lưu Hoàng Du hộc lên từng tiếng nghèn nghẹn. Lũ sói đói nhanh chóng xé thịt, moi ruột y ra xơi tái tại chỗ.

Đằng Nguyên nằm im nhìn từng phần thân thể Lưu Hoàng Du chui vào bụng sói, hả hê và nhẹ nhõm. Lưu Hoàng Du chết, sẽ không còn tên phản bội trắng trợn nào sống giữa đám huynh đệ Điền Đông – Lưu Tống nữa. Nếu họ tiếp tục mưu đồ sát hại cai nô để chạy trốn, cũng không cần lo sợ đề phòng bị bán đứng.



Mặc dù sau bài học của Lưu Hoàng Du, cả Đằng Nguyên và các huynh đệ khác đều sẽ phải có tâm phòng bị người nhưng y chết vẫn hơn.

Hắn nằm nhìn hồi lâu cho đến khi thân thể Lưu Hoàng Du chẳng còn ra hình người, bị sói ăn vãn thì nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bọn sói đánh chén no nê, lôi những phần còn lại của các xác lên khỏi hố, tha đi mất. Mùa đông khắc nghiệt, chúng sẽ không để lãng phí bất cứ mẩu nào của con mồi, kể cả xương.

Không con sói nào trông thấy, ngửi thấy hay phát giác ra sự hiện diện của Đằng Nguyên. Hắn vẫn nằm trong hố xác, trên người chỉ có mỗi một cái tiết khố dính máu đã khô lại; các vết thương trên phàm thể đã liền hết, gần như không để lại sẹo kể cả các vết trên mặt. Vết sẹo lớn nhất, dễ thấy nhất của Đằng Nguyên hiện giờ lại chính là ấn kí nô lệ đóng trên trán bên trái. Đó là vết bỏng, tầng thứ nhất của Huyết Liên không chữa được, nó cứ nằm ở đó mãi.



Đằng Nguyên nằm trong hố xác đúng mười ngày mới cử động được, từ từ ngồi dậy bốc tuyết bỏ vào mồm thay nước, yếu ớt bò ra khỏi hố.

Hắn cần phải ăn.

Phàm thể đã mười ngày không ăn không uống, gầy rộc một vòng. Không Đàm chống chọi toàn bộ giá lạnh, hiện tại cử động được hắn cũng không thấy lạnh, lột tiết khố quẳng đi, cứ như vậy trần truồng lần mò vào rừng. Hắn biết tầng thứ hai của Huyết Liên có khả năng ẩn thân, không sợ bị lính canh mỏ nhìn thấy, cũng không sợ bị dã thú đánh hơi ra. Vậy nên hắn chẳng hề có chút sợ hãi, lần mò vào rừng tìm kiếm.

— QUẢNG CÁO —

Mùa đông, tuyết phủ trắng xóa, trong rừng hầu như chẳng có gì ăn. Đằng Nguyên lảo đảo đi bộ rất lâu mới thấy một loài cây bụi quen thuộc. Dù không biết đây là cây gì nhưng hắn vẫn nhào tới, nhổ bật lên, xoa loạn bộ rễ của nó xuống tuyết cho đỡ dính đất rồi cho vào miệng nhai.

Rễ đắng ngắt, có độc trung tính, vừa bỏ vào miệng nhai đã có cảm giác nóng rực như uống rượu, nuốt xuống đến đâu nóng đến đó. Đây không phải thức ăn, rõ ràng là rễ độc mà tà thể sử dụng được. Đằng Nguyên mừng như điên, ngồi luôn tại chỗ nhai hết bộ rễ, nhổ tiếp cây thứ hai.

Tà thể nóng rực khi độc tố ngấm qua thành dạ dày vào cơ thể, tay chân Đằng Nguyên dần có cảm giác thực, các giác quan từ từ quay trở lại trạng thái bình thường, người khoan khoái hẳn. Hắn ăn hết bộ rễ thứ hai, nhổ cả bụi cây lên vặt rễ buộc quanh hông mang theo ăn dần rồi đứng dậy. Lúc này hắn mới thực sự có cảm giác sống lại, lần mò đi tìm thức ăn cho phàm thể.

Hắn tìm được mấy loại nấm, đào vài loại củ kỳ lạ giống củ sắn lên ăn. Chúng đều có độc nhẹ, nếu phàm nhân ăn vào nhất định sẽ nôn mửa, tiêu chảy, trúng độc… Nhưng với Đằng Nguyên, chúng là thức ăn khá tốt. Hắn ăn lửng dạ, đi tìm dây leo và vỏ cây có thể tước sợi để bện giày, quần áo, thảm… Vừa làm hắn vừa tính toán kế hoạch tương lai.



Một con sói xám chạy băng băng trong rừng, bỏ chạy trối chết khỏi sự truy đuổi phía sau. Những hòn đá nhọn lao vun vút trong không trung, nhắm vào chân sau con sói. Nó nhảy tránh được hai hòn, trúng hòn thứ ba. Lực đạo mạnh đến nỗi con sói ngã vật ra, trượt dài trên tuyết, va vào một gốc cây.



Nó vùng dậy nhưng mọi chuyện quá muộn. Một cây lao xé gió phóng tới đâm xuyên qua bụng con sói, ghim luôn nó vào thân cây. Con sói tru lên thảm thiết, vùng vẫy dữ dội, muốn thoát ra. Máu tuôn ồ ạt từ vết thương ở bụng, chảy tràn ra tuyết.

Thân ảnh cao lớn của một người rừng xuất hiện, con sói trông thấy lập tức hoảng loạn giãy giụa dữ dội. Hán tử này cao lớn lực lưỡng, toàn thân phủ kín lá cây trông cứ như một bụi cây di động. Bên dưới lớp lá cây là y phục đan bằng sợi màu nâu vàng nhưng khác với loại thảm thô lậu mà nô lệ mỏ Dạ Cổ đan từ dây leo, loại vỏ cây này tước được ra sợi rất nhỏ, trông mềm mại hơn.

Tay trái hắn cầm một cây rìu cán gỗ lưỡi đá mài đến mức tinh xảo. Phần lưỡi trông không khác lưỡi sắt được rèn trong xưởng, vô cùng sắc bén. Chân hắn đi giày cao cổ bện bằng dây leo. Trên đầu hắn đội mũ lông sói núi, phủ một lớp lá cây ngụy trang. Thoạt nhìn đã thấy kẻ này vô cùng quen thuộc với cuộc sống trong rừng, dùng sợi bện thành y phục, săn sói làm thức ăn, lấy da lông sói để giữ ấm.

Hắn tiến về phía con sói, vung rìu lên cho nó một nhát kết liễu rồi nhổ cây lao gỗ ra, dùng tuyết xoa xoa cho bớt máu ở thân lao. Chờ con sói chảy hết máu, hắn rạch bụng nó, moi nội tạng ra bỏ lại trên tuyết rồi vác sói lên vai, chạy về phía dãy núi đá trắng cao chót vót ở phía đông.

Phong thái của hắn rất thong thả nhưng thoắt một cái đã không thấy thân ảnh đâu. Hán tử này chính là Đằng Nguyên.

— QUẢNG CÁO —

Hiện tại là cuối tháng hai, tuyết rơi thưa thớt, trời đỡ lạnh, Đằng Nguyên đã ở trong rừng được hai tháng. Hắn không đi xa khỏi mỏ Dạ Cổ, chọn sơn động trên sườn một ngọn núi gần đó làm nhà, ngày ngày vào rừng săn dã thú, kiếm độc thảo mang về ăn để phục hồi sinh lực. Với sự bảo hộ của tầng thứ hai Huyết Liên và nguồn thức ăn dồi dào trong rừng, sau hai tháng, Đằng Nguyên đã lấy lại được thể trạng như trước. Thậm chí hắn cao lên không ít trông không khác một hán tử người Vạn Tư quốc.

Đằng Nguyên chạy một mạch về đến gần sơn động của mình, dừng lại ở bờ suối để lột da, xử lý con sói. Nhánh suối này chung một nguồn với con suối chảy vào mỏ Dạ Cổ nhưng bị tách ra vì địa hình núi non hiểm trở. Đằng Nguyên dùng nước ở đây, thỉnh thoảng sẽ múc phải nước có chút độc tố. Con suối lớn chảy vào mỏ thì không hề có độc, nước ở đó dùng bình thường.

Đằng Nguyên dành phần lớn thời gian để tìm kiếm kịch độc có thể giết chết hết cai nô trong mỏ, trả mối huyết thù cho các nô lệ đã bỏ mạng và cho chính hắn. Kịch độc trong rừng nhiều vô kể, đa dạng chủng loại, độc tính rất khủng khiếp. Đằng Nguyên tìm được mười loại độc hơn cả rêu mà hắn từng dùng, dự trữ trong động để nghĩ cách hạ thủ.

Hắn không vào được mỏ Dạ Cổ bất chấp tầng thứ hai của Huyết Liên có thuật ẩn thân rất hoàn hảo, khiến hắn như người vô hình. Đại môn của mỏ đóng im ỉm, tường cao chót vót, lẻn vào không được, trèo không xong.

Tháng trước khi mỏ Dạ Cổ mở cửa để chuyển đá ra ngoài, Đằng Nguyên lỡ mất cơ hội vì chưa tìm được kịch độc thích hợp. Tháng này hắn tìm được nhiều loại độc hơn thì không nghĩ ra cách hạ độc, thành ra cũng chẳng đi vào. Một khi đi vào mỏ, Đằng Nguyên phải hạ độc lính cai nô và tất cả lính gác mỏ nội trong vài ngày, nếu không hắn sẽ gục vì đói. Bên trong mỏ đâu có nguồn thức ăn dồi dào như bên ngoài, sao mà sống được.

Vả lại, lần này hạ độc với số lượng lớn, phải làm thế nào để cả ba khu trúng độc cùng lúc mới mong thành công. Nếu hạ động riêng lẻ từng khu một, những khu khác lập tức tăng cường đề phòng, có thể phương pháp cũ sẽ không dùng lại được nữa. Đằng Nguyên nghĩ nát óc cũng chỉ nghĩ ra cách hạ độc vào tất cả các chum đựng nước của ba khu. Dù hắn có thể ẩn thân nhưng khi di chuyển, tàn ảnh vẫn loang loáng hiện ra, bọn sói thấy được. Chỉ khi hắn ngồi im một chỗ, thu liễm hơi thở thì mới hoàn toàn vô hình vô bóng. Vậy nên hắn không thể xồng xộc chạy vào trù phòng các khu khi có lính cai nô canh phòng nghiêm ngặt, trong trù phòng có kẻ đang nấu.

Đằng Nguyên lột da sói xong, xử lý sơ sơ mang về hang để thuộc. Hắn tới góc khuất ở khe núi nướng thịt sói. Cái khe này gió luồn, quẩn, thốc, khói không thể bay lên cao quá đỉnh núi cao nhất của dãy này, không sợ bị phát giác. Đằng Nguyên cẩn thận nên chui vào đây thế thôi, chứ nếu hắn có chọn đại một chỗ đốt lửa, lính canh mỏ đứng trên chòi canh có thấy được cũng chẳng dám chạy ra xác nhận.

Dã thú trong rừng rất nhiều, ban đầu chúng bu kín gần hang Đằng Nguyên ở, bị hắn xông ra giết vãn mới chịu bỏ đi nhưng vẫn rình rập muốn trả thù. Có điều Đằng Nguyên hiện tại đã không còn là Đằng Nguyên trước kia. Thân thủ hắn tăng gấp đôi, sói theo không kịp; lực đạo thì khỏi cần nói. Hắn có thể đấm vỡ những khối đá trắng bằng tay không, không cần dùng dụng cụ đục đục gõ gõ. Sói trong cả khu rừng mênh mông này hiện tại vừa ngửi thấy mùi của Đằng Nguyên đã bỏ chạy tán loạn, không con nào dám bén mảng tới tự nộp mạng, hắn phải chạy theo săn mới có cái ăn.

Trời càng đỡ lạnh Đằng Nguyên càng nóng ruột muốn tìm cho ra phương pháp hạ độc để giết hết cai nô, giải phóng tất cả nô lệ. Thời tiết khắc nghiệt, đi lại khó khăn mới là điều kiện thích hợp để đào tẩu. Nếu trời ấm lên, giao thương thuận lợi, tin truyền nhanh, dù có thành công sát hại hết cai nô cũng chưa chắc đã thoát được khỏi sự truy sát của Bạch Đà quân.

Đằng Nguyên vắt óc suy nghĩ, ăn không ngon ngủ không yên, chạy đua với thời gian mà vẫn chưa tìm được cách. Hắn vừa nướng thịt sói vừa ngửa mặt lên trời than thở. Hắn làm ác lúc nào cũng thuận lợi, chắc chắn phải có cách.