Tam Luân

Chương 55: Ác giả ác báo



Năm ngày sau cái chết của Đằng Nguyên, trong số ba mươi mốt nô lệ bị đánh có thêm tám người nữa sốt cao bỏ mạng. Số còn lại ngoan cố chống chọi với nghịch cảnh, vớt mạng về, trong đó có Lưu Tống, Lộc Tử và Thông Lực.

Lộc Tử và Thông Lực còn trẻ, sức chịu đựng tốt hơn Lưu Tống, lại được uống độc dược mà Đằng Nguyên dạy cho Điền Đông nên qua khỏi rất nhanh. Lưu Tống lớn tuổi, sức khoẻ kém hơn nhưng ý chí ngoan cường, nhất định không chịu bỏ mạng vào lúc này, chật vật chống chọi với cơn sốt. Cuối cùng trời không phụ lòng người, Lưu Tống hạ sốt, vết thương trên lưng kết vảy, từ từ bình phục.

Lính cai nô trong mỏ đã chia thêm cho khu Hạ ba mươi tên lính cai nô, thế chỗ những tên đã chết, dù số lượng ít hơn nhưng chúng hung hãn hơn. Nô lệ cũng vừa hụt đi ba lăm người, hiện tại không có động thái nổi loạn. Công việc khổ sai quay trở lại như cũ, tốc độ chậm vì gió tuyết và giá rét.

Trình Hạ - hán tử người Diệu Lương thôn ở Tập thành – đủng đỉnh đứng dậy sau khi ăn xong bữa tối của mình, cầm bát đá đi rửa rồi đi về phía nhà gỗ của huynh đệ Điền Đông. Trong nhà gỗ, Lưu Ngọc Lâm, Lưu Tống, Điền Đông, Điền Vỹ Thái và Điền Lục đang ngồi quây lại với nhau ăn uống. Lưu Tống đã được phát y phục mới, trông không khác gì một người lành lặn.

Trình Hạ nhìn thấy Lưu Hoàng Du ngồi lù lù trước cửa nhà gỗ, lập tức co chân lên, đạp cho gã một cú như trời giáng. Lưu Hoàng Du ngã lăn sang một bên, bát canh chưa ăn hết đổ tung toé, bánh bao trên tay văng ra xa. Gã vùng dậy gầm lên:

- Ngươi làm cái gì thế?

Nắm đấm của Trình Hạ vung tới, Lưu Hoàng Du tránh không kịp, dính đòn ngã ngửa về phía sau, hoa mắt chóng mặt, hai tai ù đi, bò lổm ngổm trên đất muốn đứng dậy nhưng không được. Trình Hạ khạc nhổ một bãi lên người Lưu Hoàng Du, lạnh lùng đi vào nhà gỗ.

Nô lệ đang ngồi ăn bên ngoài nhìn thấy, chỉ trỏ, cười khúc khích thích thú. Đám Điền Đông bên trong cũng thấy, ai nấy toét miệng cười. Lưu Ngọc Lâm đon đả chào:

- Trình đại ca, ăn xong rồi sao?

- Xong. Lưu Tống ca đỡ rồi chứ? – Trình Hạ lành lạnh hỏi thăm, tự nhiên như ruồi ngồi xuống gần đó.

Lưu Tống gật đầu:

- Chưa chết. Bên đệ thế nào?

- Hôm nay không mất mạng nào, đều nhờ thuốc của Lưu đại ca và Điền đại ca. Chúng ta rất cảm kích, chỉ tiếc không có gì báo đáp.

Điền Đông cười nhạt:

— QUẢNG CÁO —

- Khách sáo cái gì… Thuốc Đằng Nguyên dạy đó. Giờ người cũng chẳng còn…

Lưu Ngọc Lâm thở dài sườn sượt, trừng mắt nhìn ra cửa.

Những người khác nhìn theo. Lưu Hoàng Du đang lồm cồm đứng dậy, lẩm bẩm chửi nhưng không dám nhào tới đánh Trình Hạ. Gã đã từng bị đám hán tử đục đá cho ăn đòn ngay trước mặt đám lính cai nô mà bọn chúng chỉ cười khằng khặc đứng xem, không có bất cứ động thái can thiệp nào. Lưu Hoàng Du bị nô lệ căm ghét, ngày ngày lầm lũi một mình, không ai thèm nói chuyện, không ai muốn đứng gần. Gã vẫn còn được ngủ trong nhà gỗ đã là tốt lắm rồi, chỉ sợ bị tống khỏi đây thì chẳng biết đêm đến rúc vào xó nào.



Trình Hạ nhếch mép cười, hạ giọng:

- Đám cai nô vẫn không tìm thấy Liễu Giác Tô. Không biết gã trốn ở đâu hay đã ra khỏi mỏ… Đệ nghi ngờ còn mật đạo khác dẫn ra ngoài.

Lưu Tống lắc đầu:

- Liễu Giác Tô ngốc như vậy, chưa chắc đã biết cách trốn ra ngoài. Có thể gã được nô lệ nào đó giấu đi…

- Huynh nghĩ Đằng Nguyên còn có đồng phạm khác?

Lưu Tống chép miệng, không chắc chắn lắm:

- Ta chỉ đoán thôi. Chuyện này rất kỳ lạ… Với sự ngốc nghếch của Liễu Giác Tô, không thể có chuyện gã trốn liền năm ngày không lộ mặt được. Thức ăn, nước uống ở đâu ra? Làm sao đủ khôn ngoan mà biết mình đã gây hoạ, phải trốn kỹ? Chắc chắn có kẻ núp trong bóng tối, theo sự sắp xếp của Đằng Nguyên giấu Liễu Giác Tô đi. Nhưng giấu như vậy cũng chẳng được bao lâu…

- Liệu còn kế hoạch nào khác không? – Trình Hạ tràn ngập hy vọng, mắt sáng rực lên. – Bọn ta cũng rất thắc mắc về Liễu Giác Tô, nếu có người giấu gã đi, chẳng phải người đó sẽ biết kế hoạch tiếp theo của Đằng Nguyên sao?

Điền Đông và các huynh đệ nhìn nhau, lắc đầu. Lưu Tống thở dài:

- Nếu đệ hy vọng bọn ta giấu Liễu Giác Tô và biết kế hoạch khác của Đằng Nguyên thì đệ phải thất vọng rồi. Bọn ta thực sự không biết Liễu Giác Tô ở đâu. Kế hoạch đầu độc của Đằng Nguyên cũng là do hắn tự mình thực hiện, không bàn bạc với bất cứ ai. Bọn ta hoàn toàn thụ động.

Các huynh đệ gật đầu đồng tình. Vai Trình Hạ rũ xuống thất vọng: — QUẢNG CÁO —

- Vậy cũng phải có kẻ khác che giấu Liễu Giác Tô chứ… Ít ra kẻ đó còn biết Đằng Nguyên huynh định làm gì tiếp theo. Chẳng lẽ huynh ấy chứ như vậy chết đi… Vô lý.

- Quả thực khó chấp nhận. - Điền Vỹ Thái ủng hộ. – Đằng Nguyên đại ca dễ dàng nhận tội, quá mức lạnh lùng và bình thản. Ta không tin huynh ấy không để lại kế hoạch lớn.

Điền Đông lắc đầu:

- Đằng Nguyên rất tín nhiệm Lưu Tống đại ca, lẽ ra chuyện đại sự thế này hắn phải bàn bạc với Lưu đại ca… Đằng này…

- Hắn không hề hé nửa lời nhưng ta cũng đoán được đôi chút. – Lưu Tống thở dài. –Tên súc sinh Lưu Hoàng Du soi mói Đằng Nguyên, nắm còn rõ hơn ta. Cũng biết rằng đại sự không nên bô bô cho người ngoài biết nhưng khi mọi chuyện sắp vỡ lở, lẽ ra Đằng Nguyên nên báo cho huynh đệ chúng ta kế hoạch tiếp theo.

- Biết đâu huynh ấy chẳng còn kế hoạch nào khác. – Điền Lục ngập ngừng giả thiết.

Không khí lập tức trầm hẳn xuống.

Không còn kế hoạch nào khác nghĩa là tương lai bọn họ lại rơi vào tình cảnh tăm tối mịt mù, sống hôm nay không biết ngày mai. Cảm giác bất lực đè nặng.



Trình Hạ thở dài thườn thượt, ngồi thêm một lát rồi cáo từ, trở về nhà gỗ của mình.

Lưu Hoàng Du rình rập bên ngoài, dù không nghe được người trong nhà gỗ nói gì nhưng thấy Trình Hạ ra về, gã mới tức tối quay trở lại nhà gỗ. Hiện tại gã bị đẩy ra nằm một mình một góc. Các huynh đệ thấy Lưu Hoàng Du quay lại thì im lặng, người đứng lên đi rửa bát, kẻ trở về chỗ nằm, chẳng ai nói tiếng nào. Mấy ngày nay tình trạng đều tương tự như vậy.

Lưu Hoàng Du đã quen, dù khó chịu cũng không làm thế nào được. Gã nằm xuống chỗ của mình, cố gắng ngủ sớm để dưỡng sức, ngày mai còn vật lộn với gió tuyết mỗi lúc một lớn trên sườn núi.

Nửa đêm, Lưu Hoàng Du thức giấc vì buồn đi vệ sinh. Gã lồm cồm bò dậy, rùng mình ớn lạnh, cuốn một tấm thảm mỏng đan bằng dây leo quanh người, lò dò đi ra khỏi nhà gỗ. Thời tiết ngày càng khắc nghiệt, nô lệ ra ngoài đi tiểu đêm không dám đi không tơ tơ mà luôn phải quấn thảm để không bị gió thổi đông lạnh. Bọn họ không được phép giải quyết ở bên này bờ suối, buộc phải băng qua suối cạn, đi vào rừng vì số lượng nô lệ rất đông, chỉ cần mỗi kẻ tè một bãi, lập tức khu nhà gỗ sẽ khai khắm kinh khủng, không ở nổi.

Lưu Hoàng Du quấn thảm chặt quanh người nhưng vẫn run rẩy vì gió lạnh. Gã lần mò vào rừng, đứng dưới gốc cây xả nước ồ ồ, cảm giác rờn rợn vì gió luồn vào y phục. Gã giải quyết thật nhanh, buộc lại quần rồi vội vã quay trở về nhà gỗ.

— QUẢNG CÁO —

Thế nhưng khi vừa ra khỏi rừng, Lưu Hoàng Du thấy ba nô lệ xồng xộc đi tới, xích sắt kêu leng keng dưới chân. Gã chưa kịp cảm thấy lạ thì đã bị một người lao đến đấm thẳng vào mặt khiến gã ngã ngửa ra sau. Hồi tối ăn một đấm của Trình Hạ, quai hàm Lưu Hoàng Du vẫn ê ẩm đau. Giờ tên mãnh phu lạ mặt kia bồi thêm một đấm vào đúng chỗ đó, Lưu Hoàng Du hoa mắt bò lổm ngổm trên đất.

Có điều, đám này không giống như Trình Hạ đánh một cú rồi thôi, chúng nhào tới túm chân Lưu Hoàng Du, kéo lê gã trên đất, chạy vào rừng. Lưu Hoàng Du gào lên:

- Làm cái gì vậy? Buông ta ra… Buông…

Bốp một cú, mạn sườn Lưu Hoàng Du bị đá thốc vào, đau đến nỗi mọi thanh âm tắt lịm. Gã cứ thế bị lôi xềnh xệch vào rừng, lưng cày xuống nền đất rừng lởm chởm đất đá cỏ cây. Mỗi lần Lưu Hoàng Du mở miệng kêu sẽ ăn tiếp một cước nữa, gã sợ xương sườn mình gãy, không làm được việc sẽ bị cai nô đánh chết nên đành ngậm miệng.

Gã nghĩ đám người này căm ghét gã, lôi vào rừng đánh một trận trút giận là xong nên mắm môi mắm lợi chịu đựng, trong đầu tính cách phản kích.

Ba nô lệ lôi Lưu Hoàng Du vào sâu trong rừng mới dừng lại, dựng gã ngồi dậy nhét giẻ vào miệng, bẻ quặt hai tay gã ra sau. Động tác thuần thục, lực cực mạnh khiến Lưu Hoàng Du đau chảy nước mắt, muốn vùng đứng lên bỏ chạy thì bị đạp thẳng vào bụng. Chúng ấn gã nằm sấp xuống, hai tên đè lên lưng Lưu Hoàng Du khiến gã không thể cử động được.

Tiếng sột soạt phát ra khi kẻ thứ tư xuất hiện. Y đã chờ sẵn trong này từ lâu, đồng bọn lôi Lưu Hoàng Du vào y mới thò ra. Lưu Hoàng Du sợ hãi, ú ớ kêu, không biết đám người này muốn làm gì. Miệng bị nhét giẻ chỉ phát ra những âm thanh vô nghĩa, không cầu xin, không thể thanh minh, càng không thể kể ra công cán cứu mạng ba mươi mốt nô lệ khỏi bị chặt đầu. Lưu Hoàng Du giãy giụa tuyệt vọng, càng giãy càng bị ấn chặt, đau điếng.

Gã liếc nhìn về phía sau, cố bắt lấy bóng dáng quen thuộc nào đó nhưng không thấy. Những tên này không chửi rủa, không lên tiếng, không nói lý do vì sao tóm gã. Sau đó chẳng hề có động thái báo trước nào, một cú đập kinh hồn giáng xuống chân trái Lưu Hoàng Du, xương ống chân gãy vụn. Cơn đau truyền tới khiến gã gào lên thảm thiết, thanh âm bị giẻ chặn lại, chỉ còn là tiếng ô ô.

Gãy chân ở mỏ Dạ Cổ thì chết chắc. Cai nô ở đây không nuôi những nô lệ bị đá đè gãy chân, sẽ lập tức mang ra hố xác vứt cho sói tha. Lưu Hoàng Du gào thét, lồng lộn giãy.

Bóng người phía sau tiếp tục vung cả hai tay lên, cú đập thứ hai nhắm vào chân phải thậm chí còn mạnh hơn cú thứ nhất. Lưu Hoàng Du rống lên, cảm thấy đời mình xong rồi. Cả hai chân gã đều đã gãy nát.

Hòn đá lớn được ném sang một bên, kẻ này nhổ một bãi nước bọt lên người Lưu Hoàng Du rồi bước qua. Ba kẻ kia lập tức buông gã ra, đi theo đồng bọn. Lưu Hoàng Du được thả tự do, lôi giẻ khỏi miệng, gào lên thảm thiết. Hai chân gã đau đến nỗi không trở mình nằm ngửa được, ngoài kêu gào, gã không biết phải làm gì. Chưa bao giờ Lưu Hoàng Du phải chịu nỗi đau kinh khủng như lúc này, đầu óc gã đình trệ, cả người run bần bật trên nền đất rừng lạnh giá, trong bóng đêm đen đặc.

Gào thét càng khiến thân thể rung lên, chân đau hơn, gã hít thở không thông phải ngừng la, thở hổn hển.