Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 86: Ngư Thủ



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

Ngư Thủ: Tỷ lệ cá mắc câu của ngươi tăng 50 phần trăm, và sẽ có xác suất rất nhỏ câu được kho báu.

Lưu ý: Kho báu có thể là linh khí, đan dược, công pháp hoặc thậm chí là kỳ ngộ!

Chu Phụng xem xong cái bị động mới này, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Ngư Thủ?

Đây là để cho hắn đi câu cá?

Bởi vì điều kiện kích hoạt bị động là câu cá, cũng có nghĩa là nếu hắn không đi câu cá.

Sau đó, bị động sẽ không bao giờ được kích hoạt, cũng có nghĩa là không có bị động.

- Lợi ích bị động....

Đối với lợi ích của kỹ năng này, hắn thực sự khó xác định.

Đầu tiên tỷ lệ móc tăng 50 phần trăm, hiệu ứng này có hữu ích hay không?

Bởi vì thế giới này cũng tồn tại rất nhiều loại cá đặc biệt, ví dụ như một số linh ngư, sau khi ăn có thể có vài hiệ quả.

Hoặc là một ít nội tạng yêu ngư cực kỳ khan hiếm, có thể tiến hành luyện khí, luyện đan.

Nếu bị động có thể câu được những con cá này, sau đó tuyệt đối không thiệt thòi, thậm chí có thể nói là rất mạnh mẽ.

Nhưng vấn đề là, những con cá này thực sự có ở đâu.

Ít nhất ở Tam Cổ môn nơi này, Ngư Thủ bị động hẳn là vô dụng.

Sau đó chính là xác suất cực nhỏ câu lên kho báu.

Điều này cũng hoàn toàn nhìn vào khuôn mặt, cũng không biết khi nào có thể kích hoạt.

- Tạm thời không có bất kỳ trợ giúp nào!

Chu Phụng đưa ra đánh giá của hắn, bị động mới này, đối với tình cảnh hiện tại của hắn mà nói là có chút vô dụng.

Chỉ có thể nói một câu là hi vọng tương lai đi!

Nhưng vẫn là câu nói cũ đó, có tốt hơn là không có gì.

Chu Phụng thu thập tâm tình, chuẩn bị thừa dịp bóng đêm chậm rãi rời khỏi Khổ Trúc Phong.

Hành động trong đêm, an toàn hơn.

Bởi vì hắn có Bóng Đêm Thủ Hộ bị động, có sự che chở của bóng tối, người bình thường về cơ bản rất khó để tìm thấy hắn.

......

Ngũ Độc Phong

- Thế nào? Liên lạc được chưa? Người nọ chịu đổi Tử Ngọc Chung trở về sao?

Hàn Minh nhìn người phái đi trở về, lập tức truy vấn.

Lúc này Hàn Minh đã quyết định rồi, vô luận trả giá gì đi nữa, đều phải lấy lại Tử Ngọc Chung trước.

Về phần báo thù cho Hàn Xí, đó cũng chỉ có thể ở Tử Ngọc Chung lấy về nói rồi.

- Điều này.... Không có! Chúng ta cũng không dám lên Khổ Trúc Phong!

- Còn có chúng ta phát hiện dấu vết chiến đấu của thiếu gia Hàn Xí ở một vị trí bên ngoài Khổ Trúc Phong!

- Hiện trường hình như đã sử dụng Phong Thiên trận!

- .....

Những người Hàn thị kia là thành thật đem tình huống báo cáo tình huống cho Hàn Minh.

Trước đây bọn họ đã thử liên lạc với Chu Phụng, xem có thể giải quyết chuyện này bằng phương thức giao tiếp hay không.

Mặc dù nghe có chút mất mặt, nhưng so với một kiện linh khí mà nói, một chút mặt mũi căn bản không tính là cái gì.

Chỉ là bởi vì Chu Phụng cố ý tránh đầu sóng ngọn gió, những người Hàn thị nhất tộc này hoàn toàn không tìm được người.

Về phần để cho bọn họ lên Khổ Trúc Phong tìm người? Bọn họ thật đúng là không dám, bởi vì lúc này Đại trưởng lão đang ở trên Khổ Trúc Phong.

Lúc trước Đại trưởng lão không có ở đây, Khổ Trúc Phong thì thôi, hiện tại Đại trưởng lão đang ở đây, lên Khổ Trúc Phong không phải muốn chết sao?

Sau đó, những người này phát hiện ra dấu vết mà Chu Phụng để lại khi chiến đấu với Hàn Xí.

- Phong Thiên trận? Dĩ nhiên còn dùng Phong Thiên trận? Chu Phụng này chẳng lẽ đã sớm có dự mưu?

Hàn Minh nghe nói hiện trường có dấu vết Phong Thiên trận.

Trong nháy mắt liền hoài nghi Chu Phụng có phải cố ý mưu đồ Tử Ngọc Chung của Hàn thị nhất tộc bọn họ hay không.

Nói không chừng sau lưng chính là Đại trưởng lão đang bày mưu tính kế, nếu là như vậy, vậy phiền toái rồi.

- Đây có phải là tin tức bị rò rỉ không?

Hàn Minh nhất thời cảm thấy vô cùng khó giải quyết, cực kỳ sợ hãi là để lọt tin tức.

Bởi vì chuyện Tử Ngọc Chung có thể lột xác thành linh khí, chỉ có rất ít người biết.

Ngay cả khi gia tộc Họ Hàn cũng chỉ có ba người biết, nếu chuyện này một khi bại lộ, hậu quả....

Đầu tiên tông môn tuyệt đối sẽ tìm cớ thu đi Tử Ngọc Chung, một kiện linh khí đã đủ để cho những trưởng lão kia động thủ rồi.

- Tông môn bên này hẳn là còn không biết chuyện của Tử Ngọc Chung! Thậm chí Chu Phụng cũng không biết!

- Bên ngoài Tử Ngọc Chung có linh văn đặc thù. Cho dù là Đại trưởng lão cũng chưa chắc có thể nhìn thấu bí mật của Tử Ngọc Chung!

- Hơn nữa Tử Ngọc Chung truyền nhiều đời như vậy trong bộ tộc Hàn thị ta cũng không có bại lộ! Người bên ngoài khẳng định cũng không biết tình hình thực tế!

- ....

Hàn Minh trong miệng lẩm bẩm, đem tình huống trước mắt phân tích.

Bí mật của Tử Ngọc Chung hẳn là còn chưa bại lộ, chỉ là, vì phòng ngừa lỡ như, nhất định phải nhanh chóng đem Tử Ngọc Chung trở về.

Hơn nữa còn không thể quá rõ ràng.

Nếu như bộ tộc Hàn thị trực tiếp dùng toàn bộ thân gia trao đổi Tử Ngọc Chung, Nếu như cá nhân đều biết Tử Ngọc Chung có bí mật.

Vì vậy, ngươi phải suy nghĩ về một cách thích hợp.

- Không đúng! Hiện tại cần nhất vẫn là tìm Chu Phụng! Nếu ngay cả người cũng không tìm thấy, còn nói cái rắm!

Hàn Minh chỉ có thể tiếp tục phái người tìm kiếm tung tích Chu Phụng.

....

Ba ngày sau

Ngay khi người của Hàn Minh đi khắp nơi tìm kiếm Chu Phụng, hắn đã trở thành học đồ của Dược Tháp.

Dựa vào lệnh bài Cố lão ma đưa ra, hắn vô cùng thuận lợi trở thành học đồ của Dược Tháp.

Hàn Minh chỉ sợ đánh chết cũng không nghĩ tới, Chu Phụng lại trở thành học đồ của Dược Tháp.

Dược Tháp chính là tông chủ tự mình thành lập, Cho dù thế lực Hàn thị nhất tộc có lớn hơn nữa, cũng không dám dò xét tin tức của Dược Tháp.

Càng đừng nói Hàn thị nhất tộc hiện tại đã suy bại không còn hình dạng.

- Xử lý tất cả các loại dược này! Còn có đây là phần thưởng của Viên đan sư! Ngươi khá tốt!

Mạc sư huynh đem một cái ngọc giản giao cho trên tay Chu Phụng, sau đó tán thưởng một câu.

Nhất thời, khiến cho ánh mắt ghen tị của những người học việc khác.

Bởi vì lúc trước bọn họ cũng không có loại đãi ngộ này, người này mới vào Dược Tháp ba ngày, dĩ nhiên có thể được Viên đan sư thưởng thức?

- Thật sự là vận chó! Không phải là xử lý dược liệu tương đối tốt?

- Đúng vậy! Nghe nói Chu Phụng này vẫn là đi cửa sau tiến vào!

- Nhìn bộ mặt người chết kia kìa, mặt mộc cho ai xem đây?

- ......

Không ít học đồ mặc dù là thấp giọng thảo luận, nhưng Chu Phụng vẫn có thể nghe được những nghị luận này.

- Cảm ơn Mạc sư huynh!

Trên mặt Chu Phụng không có bất kỳ biểu tình gì, tiếp nhận ngọc giản.

Đối với những người khác, hắn hoàn toàn không để trong tâm.

Nói thật, Bản thân Chu Phụng cũng không nghĩ tới, trên đường luyện đan, chính mình dường như thật sự có chút thiên phú.

Sau khi vào Dược Tháp, công việc đầu tiên của hắn là xử lý một số loại thuốc vừa hái.

Xử lý những dược liệu này đòi hỏi cảm giác cực kỳ cẩn thận và mạnh mẽ, bởi vì những dược liệu này rất quý giá, không cẩn thận sẽ dễ dàng bị hư hỏng.

Chu Phụng bởi vì có Thợ Săn Bậc Thầy, hơn nữa đã xếp hơn mười tầng thợ săn ấn ký.

Hơn mười lớp thợ săn ấn ký này, nâng cao rất nhiều nhận thức.

Chu Phụng dựa vào cảm giác xuất sắc này, có thể quan sát cực kỳ chính xác vị trí tổn thương của những dược liệu này, hơn nữa tiến hành xử lý hoàn mỹ.

Dược liệu cấp thấp hắn xử lý, quả thực không khác gì viên đan sư tự mình xử lý.

Vì thế Chu Phụng trong nháy mắt đã được Viên đan sư coi trọng.

Mà Viên Đan Sư này chính là một trong số ít luyện đan sư trong Dược Tháp, nghe nói không ít Uẩn Linh Đan của tông môn chính là xuất phát từ tay Viên Đan sư.

Về phần Mạc sư huynh là đồ đệ của Viên Đan sư, không giống với các học đồ khác, Mạc sư huynh chính thức bái sư Viên Đan sư.

- Thật sự là không nghĩ tới, cảm giác thuộc tính này đối với luyện đan mà nói hữu dụng như vậy!

Chu Phụng căn bản không nghĩ tới, Thợ Săn Bậc Thầy bị động, vậy mà ở loại tình huống này có tác dụng lớn.

Thậm chí bởi vì bị động, hắn còn có khả năng trở thành luyện đan sư.