Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 60: Các ngươi bị điếc hết sao?



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

Sau khi Chu Phụng rời khỏi Tam Cổ môn, Triệu Vũ cũng bắt đầu phát lực.

Sau khi ý thức được mình không đối phó được Với Chu Phụng.

Triệu Vũ trực tiếp lựa chọn một con đường khác, trực tiếp thổi phồng Chu Phụng đến chết.

Đầu tiên là đem toàn bộ quá trình thăng cấp của Chu Phụng, nêu ra từng cái.

Từ bị nắm chặt Luyện Cổ Quật, từ Luyện Cổ Quật đến nội môn.

Một phàm nhân chưa từng tu luyện qua, vậy mà trong thời gian ngắn đột phá đến Ngưng Khí cửu trọng.

Hơn nữa còn là dưới tình huống gia nhập Khổ Trúc Phong.

Kinh nghiệm như vậy, thực sự là một chút kỳ lạ, cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Sau khi Chu Phụng được nhiều người chú ý, Triệu Vũ bắt đầu phóng đạn thứ hai.

Cũng chính là Chu Phụng có được một kiện linh khí, còn là linh khí phụ trợ tu hành.

Có đệm phía trước, tin đồn phía sau có độ tin cậy cao.

Thậm chí còn thu hút sự chú ý của một số thiên tài nội môn.

Một linh khí có thể phụ trợ tu hành, mặc dù có rất nhiều khả năng là giả.

Cũng đáng để xác minh một phen, dù sao cũng chỉ là xác minh một chút.

Nếu đó là sự thật thì sao?

Thậm chí lời đồn này còn hấp dẫn một ít tu sĩ Linh Đài cảnh.

Sau đó, một số người không thể chịu đựng được, trực tiếp đến Khổ Trúc Phong để tìm Chu Phụng.

Sau đó.....

Phát hiện trên Khổ Trúc Phong không có người sống nào.

Có một ngôi mộ phần khổng lồ ở sườn núi, chôn cất tất cả các đệ tử của Khổ Trúc Phong.

Về phần tung tích của Chu Phụng thì không ai biết.

- Toàn bộ những người trên Khổ Trúc Phong đều bị giết! Bị Chu Phụng giết?

- Không thể nào!

- Đó là sự thật! Mộ phần trên Khổ Trúc Phong bị đào ra!

- Vậy.... Đại trưởng lão đâu rồi? Khổ Trúc Phong phát sinh loại chuyện này, Đại trưởng lão mặc kệ sao?

- Nghe nói hiện tại Đại trưởng lão không ở Khổ Trúc Phong! Lúc trước không phải tông môn phát sinh xung đột cùng Bạch Cốt Quan cùng Ngũ Quỷ Môn sao?

- Đại trưởng lão hình như đi trấn thủ một địa phương trọng yếu rồi!

- ......

Đệ tử của cả một ngọn núi lại bị một người diệt toàn bộ, Tam Cổ môn còn chưa từng xảy ra chuyện này.

Mặc dù đó là Khổ Trúc Phong, nhưng nhân số cũng không ít!

Đến tột cùng Chu Phụng làm như thế nào?

Chẳng lẽ Chu Phụng thật sự có được một kiện linh khí?

Và khi Ngưu lão hán nghe tin nhắn này, khuôn mặt đầy kinh ngạc.

- Điều này..... Chu Phụng này....

Cũng không phải Ngưu lão hán cho rằng Chu Phụng có một kiện linh khí.

Những người còn lại không biết giá trị của linh khí thì thôi, Ngưu lão hán vô cùng rõ ràng để có được một kiện linh khí đến tột cùng khó khăn bao nhiêu.

Có thể có được một kiện cực phẩm pháp khí, đối với đại đa số người mà nói đã là vận khí tốt rồi.

Một tiểu tử ngay cả Linh Đài cảnh cũng chưa tới, có được một kiện linh khí?

Điều này hoàn toàn không thể!

Ngưu lão hán kinh ngạc chính là tư chất của Chu Phụng lại mạnh như vậy, đây dường như là một hạt giống Linh Đài cảnh.

Nếu Đại trưởng lão trở về biết, đây không phải là xong rồi sao?

Quan trọng nhất là, đệ tử còn lại của Khổ Trúc Phong đều bị Chu Phụng giết hết.

Hiện tại Khổ Trúc Phong chỉ còn lại một đệ tử Chu Phụng.

- Đại trưởng lão hẳn là sẽ không ăn ta một ngụm đi!

Trên trán Ngưu lão hán đầy mồ hôi lạnh.

Vừa nghĩ đến chiến tích hiển hách của Đại trưởng lão, chân Ngưu lão hán cũng có chút mềm nhũn.

Đây đều là rau hẹ do Đại trưởng lão nuôi, hiện tại toàn bộ đã chết rồi, nên làm cái gì bây giờ mới tốt! Phải làm gì đây!

......

Đối với tất cả những gì xảy ra với tông môn, Chu Phụng không biết.

Theo đội ngũ của Chu Phụng chậm rãi rời khỏi Cổ Sơn sơn mạch.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy sự tàn bạo của khu vực này.

Mỗi bước đi, đều có một con độc trùng, đồng thời, có một yêu thú sau lưng rình mò.

Và nơi họ đi không có con đường, tất cả bụi cây gai, đi về phía trước phải vượt qua chông gai.

Không lâu sau, có người tiêu hao linh lực quá mức.

Bởi vì cần phải luôn luôn sử dụng linh lực hộ thể, mới có thể tránh được sự quấy rầy của những con độc trùng.

Đương nhiên rồi, những con độc trùng này đối với Chu Phụng mà nói căn bản không đáng nhắc tới.

Một mặt hắn có Miễn Dịch Chất Độc bị động, căn bản không sợ độc.

Mặt khác, cơ thể của hắn là cực kỳ mạnh mẽ, những con độc trùng này căn bản không thể cắn vào da của hắn.

- Dừng lại! Tu chỉnh một lúc!

Tưởng Kinh thấy trạng thái của mọi người đều không tốt lắm, lập tức kêu dừng toàn bộ đội ngũ.

Xuyên qua khu vực Nam Cương này, căn bản không gấp được, nhất định phải luôn luôn bảo đảm sức chiến đấu.

Ngoài môi trường khắc nghiệt, quan trọng nhất là từ những người khác nhìn trộm.

Đặc biệt là những tán tu, những tán tu kia ai nấy đều nghèo đến phát điên.

Ở dã ngoại tập kích một ít đệ tử tông môn căn bản không tính là chuyện.

Cho dù phụ cận này vẫn là phạm vi quản lý của Tam Cổ môn, những tán tu nên tập kích vẫn sẽ tập kích.

Cá bé nuốt cá lớn mới là giai điệu chính của khu vực này.

Có lẽ chính là bởi vì vấn đề môi trường, thủ đoạn lựa chọn đệ tử của Tam Cổ môn mới có thể tàn khốc như thế.

- Ngươi thêm ngươi nữa! Đến đút trùng cho ta!

Sau khi đội ngũ dừng lại, Tưởng Kinh lấy ra một cái bình cổ, sau đó chỉ chỉ hai người trong đó có Chu Phụng.

Cho trùng ăn?

Trong đầu Chu Phụng hiện ra một dấu chấm hỏi.

Chỉ là hắn vẫn còn suy nghĩ, bây giờ cơ hội trốn thoát là bao nhiêu.

Hiện tại đã rời khỏi Tam Cổ môn, nhưng vẫn còn trong phạm vi thế lực của Tam Cổ môn.

Không đợi hắn có động tác gì đó, một người khác bị gọi trực tiếp đi tới.

- Tưởng sư huynh!

Ngọc Minh vẻ mặt lấy lòng nhìn Tưởng Kinh, đồng thời xắn tay áo lên, đem cánh tay lộ ra.

- Ừ~

Tưởng Kinh ngay cả môi cũng không nhúc nhích, nhẹ nhàng mở bình ra.

Khoảnh khắc mở ra này, một con cổ trùng giống như muỗi bay ra.

Tiếng động của đôi cánh đó, giống như một đàn ong tụ tập, ong ù có chút chói tai.

Ống của Huyết Văn Cổ trực tiếp đâm vào cánh tay Ngọc Minh.

Lượng lớn huyết khí trực tiếp bị hút đi, bộ dáng Ngọc Minh cũng trở nên gầy gò bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Ngọc Minh vừa mới còn máu thịt đầy đặn, trong chớp mắt liền biến thành bộ dáng khô lâu.

Cảnh tượng này làm cho những người khác rụt đầu lại, nhưng trên mặt Ngọc Minh còn lộ ra biểu tình lấy lòng.

Rõ ràng tu vi Ngọc Minh này cũng là Ngưng Khí cửu trọng, huyết khí cũng cực kỳ hùng hậu.

Tại sao lại trở nên như chó con vậy?

- Hả? Ngươi có nghe thấy? Lại đây!

Đối với Ngọc Minh lấy lòng, Tưởng Kinh hoàn toàn không để ý.

Ngược lại nhìn thấy Chu Phụng sững sờ ở đó, sắc mặt hơi trầm xuống.

Hắn nhận ra Chu Phụng, không phải là người đến trễ lúc trước sao?

Nói thật Tưởng Kinh vẫn có chút ấn tượng với Chu Phụng, Dù sao cũng ở trong một đống Ngưng Khí cửu trọng, Chu Phụng vô luận là linh lực cùng huyết khí đều cực kỳ hùng hậu.

Người huyết khí hùng hậu như vậy, vừa vặn có thể nuôi dưỡng Huyết Văn Cổ.

Hắn vừa mới đột phá tới Linh Đài cảnh, chính là thời điểm một nghèo hai trắng, tuy rằng cảnh giới đi lên, nhưng lại không có chiến lực xứng đôi.

Chỉ có Huyết Văn Cổ này có được chiến lực Linh Đài cảnh, cho nên Tưởng Kinh đặt cược rất nhiều tâm huyết vào con Huyết Văn Cổ này.

Trong mắt Tưởng Kinh, có thể hiến tặng huyết khí cho Huyết Văn Cổ của hắ, đây là một loại vinh hạnh.

Phải biết rằng, hắn đã đột phá đến Linh Đài cảnh, hơn nữa còn là đệ tử chân truyền của tông môn.

Hiện tại lại có người không muốn dâng huyết khí cho hắn?

Lúc Tưởng Kinh nói chuyện với Chu Phụng, cằm đều hơi nâng lên.

Dù sao đệ tử chân truyền đột phá tới Linh Đài cảnh, có thể nói là trăm người chọn một, hoàn toàn không cần phải nhìn vào những pháo hôi này.

Càng đừng nói, những người này ngay cả Liên Tâm Cổ mẫu cổ cũng trong tay hắn.

Sống hay chết, hoàn toàn nhìn vào ý của hắn.