Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 229: Lại gặp Cung Cửu



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

Trở về đây một lần nữa, Chu Phụng cảm nhận được các chi tiết mà trước đây chưa bao giờ chú ý.

- A? Đây là.....

Sau khi đánh chết Đề Cổ Lực, hắn cảm nhận được chiếc nhẫn Nhân Hoàng trên tay lại hấp thu một tia khí tức.

Hơn nữa hắn cảm giác dị tượng đang thai nghén trong bóng tối lại lớn mạnh không ít.

Chuyện gì xảy ra? Đây là....

Đối với loại biến cố này, Chu Phụng có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ là bởi vì chủng tộc không giống nhau?

Không nghĩ tới đánh chết Đề Cổ Lực, dĩ nhiên còn có chỗ tốt như vậy.

Hắn có thể cảm nhận được một tia khí thế bắt đầu tích lũy, Hơn nữa Nhân Hoàng huyết vừa mới ngưng tụ ra trong cơ thể cũng trở nên hưng phấn.

Một giọt Nhân Hoàng huyết màu vàng trở nên linh hoạt bất thường.

Không ngừng dẫn dắt máu toàn thân Chu Phụng bơi khắp cơ thể.

Thân thể của hắn hơi có chút nóng lên, cái này cùng lợi dụng sát khí chi hạch tiến hành tu luyện có chút không sai biệt lắm.

Đánh chết địch nhân còn có thể tăng lên tu vi?

Hơn nữa Chu Phụng có một loại trực giác, là bởi vì hắn đánh chết không phải nhân tộc, mới có thể có biến cố như vậy.

Lúc trước hắn chém giết nhiều người như vậy, không có ai dẫn đến Nhân Hoàng huyết trong cơ thể phát sinh dị động.

- Nhân Hoàng Kinh !

Chu Phụng cảm thấy đây hẳn là do Nhân Hoàng Kinh.

Nếu như không nhớ nhầm, niên đại Nhân Hoàng năm đó còn tồn tại.

Có không ít ngoại tộc, những ngoại tộc này cũng cường đại, thậm chí chiếm cứ đại bộ phận diện tích sinh tồn.

Năm đó có thể trở thành Nhân Hoàng, cơ bản trên tay đều tàn sát vô số ngoại tộc, chú tạo ra uy nghiêm vô thượng.

Mở ra một lượng lớn diện tích sinh tồn, chỉ có như vậy mới có thể xứng với một câu Nhân Hoàng.

Theo ngoại tộc trong thiên địa càng ngày càng ít, Nhân Hoàng cũng dần dần biến mất.

Cuối cùng thậm chí danh hiệu Nhân Hoàng cũng không có người kế thừa.

- Đánh chết ngoại tộc! Còn có thể tăng lên tu vi? Nếu là vậy....

Chu Phụng thật sự càng nghĩ càng cảm thấy Nhân Hoàng Kinh này rất thích hợp với mình.

Tư chất, gân cốt, ngộ tính hắn đều tự cho mình là người bình thường.

Muốn dựa vào chính mình tu hành, đó tự nhiên là thiên nan vạn nan.

Nhưng Chu Phụng tự nhận mình có một đạo tâm đủ kiên cường, cộng thêm ngàn vạn bị động gia thân, phối hợp với Nhân Hoàng Kinh.

Thần Thông cảnh cũng chỉ là một điểm dừng chân trên con đường tu hành của hắn mà thôi!

- Nhân tộc nơi này dĩ nhiên đều chết sạch rồi! Đại khai sát giới hẳn cũng không có chuyện gì!

Dù sao Chu Phụng dự định ở khu vực này tránh đầu sóng ngọn gió.

Trong chốc lát, hắn sẽ không trở lại Thiên Tinh Thành.

Vừa vặn có thể thừa dịp thời gian ngắn này, cố gắng tu hành mài giũa thân thể.

Sau đó trong lòng Chu Phụng có chút chủ nghĩa đại nhân tộc, có lẽ là bởi vì ảnh hưởng của kiếp trước.

Dị tộc này dám tàn sát nhân tộc, trong lòng hắn có chút phẫn nộ.

- Đại Hoàng! Ngươi tìm được hương vị tương tự không?

Chu Phụng bảo Đại Hoàng ngửi mùi trên người Đề Cổ Lực.

Hắn để cho Đại Hoàng tìm kiếm hương vị này, là vì đã sẵn sàng bắt đầu một cuộc đi săn.

Kế hoạch săn giết này ngoại trừ có thể kích thích Nhân Hoàng huyết trong cơ thể, còn có thể phối hợp với các kỹ năng bị động khác.

Ví dụ như Thu Thập Linh Hồn, bị động này đối với một gia tộc cũng có hiệu lực.

Lúc trước Chu Phụng bởi vì lo lắng tùy ý giết người, dẫn đến mình sẽ trở nên lạm sát vô tội.

Nhưng bây giờ lại là giết ngoại tộc, như vậy sẽ không có nhiều gánh nặng tâm lý.

Tốt nhất là có thể có thêm một chút kỹ năng bị động, như vậy kế hoạch đi săn của mình sẽ có lợi lớn hơn.

- Gâu!

Đại Hoàng nghe được lời của hắn, trực tiếp gật đầu.

Bởi vì càng đi về phía trước, hương vị này càng đậm đặc.

- Rất tốt!

Chu Phụng hoàn toàn không có ý rời khỏi khu vực này, ngược lại là tiếp tục thăm dò về phía trước.

Đúng như Chu Phụng nghĩ, khu vực này bị tu sĩ Thiên Tinh Thành coi là Man Hoang chi địa, nhưng trên thực tế dùng yêu vực để hình dung là càng thích hợp hơn.

Khu vực này thực sự là nơi sinh sống của ma quỷ.

Không biết ẩn nấp bao nhiêu yêu ma, nhân loại ở đây chỉ tương đương với những loại cây trồng của những yêu ma này.

mỗi vài thập kỷ Thu hoạch một lần, lần này là đúng thời điểm thu hoạch.

Dù sao nhân tộc cũng kiên cường nhất, chỉ cần cho chút thời gian, không cần mấy chục năm liền đầy núi.

Chu Phụng trước đây chưa từng nghe nói qua yêu ma tồn tại.

Đó là bởi vì những con quỷ này đã ngủ say qua nhiều thập kỷ, con người đã trải qua nhiều thế hệ, rất nhiều thứ đã bị lãng quên.

Trong hoàn cảnh khó khăn này, hầu hết mọi người vẫn làm việc chăm chỉ để tồn tại.

Không có nhiều tinh lực để suy nghĩ.

Đương nhiên, nhiều người như vậy, đám yêu ma kia muốn thu hoạch từng người một, tự nhiên là không đáng tin cậy.

Cho nên có loại tông môn Tam Cổ môn này.

Hoặc là nói tất cả tông môn trong khu vực này đều là nanh vuốt của yêu ma.

Như vậy liền có thể giải thích, vì sao Tam Cổ môn hoàn toàn không coi người làm người, cái loại khinh thị đối với sinh mệnh quả thực chính là áp lực đến cực điểm.

Dù sao đối với những yêu ma này mà nói, cái gì phát triển bền vững đều là rắm.

Cái chết của nhân tộc liên quan gì đến bọn họ.

Hơn nữa khu vực này, cho dù là tu sĩ đại năng nhân tộc cũng không thể quản.

Bởi vì đây là thỏa thuận ban đầu.

Đương nhiên rồi, loại chuyện này thuộc về bí ẩn trong bí ẩn, trên cơ bản chỉ có trưởng lão trở lên mới có tư cách biết.

Đệ tử môn hạ, còn ảo tưởng cố gắng tu hành, tranh thủ leo lên trên, nhưng tất cả đều uổng công.

Bởi vì tất cả mọi người sống trong những lời nói dối, tất cả điều này là giả mạo.

Đương nhiên, những tông môn này sẽ luôn có người không cam lòng trở thành nanh vuốt của yêu ma, muốn phản kháng.

Kết quả cuối cùng đều là bị một tông môn khác tiêu diệt.

Thật giống như Bái Vũ giáo công phá Tam Cổ môn vậy, chính là bởi vì chưởng môn Tam Cổ môn sinh ra ý nghĩ không nên nghĩ.

Cuối cùng bị trọng thương, Tam Cổ môn bị công phá, bằng không ở khu vực này, có ai có thể trọng thương chưởng môn Tam Cổ môn.

Đối với những chuyện bí ẩn này, Chu Phụng tự nhiên là không rõ ràng lắm.

Hắn hiện tại chỉ biết, chém giết những ngoại tộc này, có thể tăng lên tu vi bản thân đã đình trệ lâu.

Dù sao cũng không phải nhân tộc, trực tiếp giết là xong việc!

- Gâu!

Đại Hoàng đột nhiên dừng lại, kêu một tiếng.

- Ồ! Ngay phía trước?

Chu Phụng triển khai cảm giác, chậm rãi đi về phía trước.

Lúc này mới đi bao lâu? Vậy mà lại gặp phải một ngoại tộc.

Tiếp theo, hắn thấy một hình ảnh cực kỳ ngoạn mục.

Vô số người bất kể nam hay nữ, mang theo một cái bụng khổng lồ, đang chết lặng đi về phía trước.

Và một nam tử đang đứng đằng sau, giống như một người chăn cừu chăn thả, xua đuổi.

Cái này còn kinh khủng hơn Đề Cổ Lực rất nhiều.

- Chờ đã! Người này!?

Chu Phụng hai mắt híp lại, hắn cảm giác người chăn thả gia súc, dĩ nhiên có chút quen mắt?

Cung Cửu!?

Là hắn!

Hồi tưởng lại một chút, Chu Phụng trong nháy mắt bừng tỉnh, người này không phải Cung Cửu sao?

từng là Thiên tài Tam Cổ môn kia, còn là nhân tuyển cạnh tranh hữu lực cho vị trí chưởng môn.

Lúc trước Cung Cửu vẫn là bộ dáng quý công tử phong độ nhẹ nhàng.

Bây giờ lại là thân trên trần truồng, toàn thân béo ngậy theo bước đi từng bước run lên, nếu không phải bộ dáng kia cơ hồ không thay đổi được.

Chu Phụng cơ hồ không nhận ra.

- A? Có thức ăn tươi mới?

Nguyên bản một Cung Cửu thần du thiên ngoại, đột nhiên ngửi được mùi máu.

Sau đó lập tức nhìn về phía vị trí Chu Phụng.

Mà bởi vì Chu Phụng cũng không cố ý trốn tránh, cho nên Cung Cửu liếc mắt một cái liền thấy được Chu Phụng.

Chu Phụng so sánh với trước đó, không có nhiều thay đổi.

Chẳng qua diện mạo tinh thần, khí chất kia lại có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Loại cảm giác này thật giống như lúc trước Chu Phụng là một chân đất chính thống, hiện tại lại là một hoàng tử, mặc dù không nói lời nào, nhưng một bộ dáng không giận mà uy.