Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 115: Phiền toái



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

Quả nhiên, sau khi đột phá, thanh tiến độ trên bảng kỹ năng trực tiếp đầy.

Hiện tại Chu Phụng lại có thể rút ra kỹ năng bị động rồi.

- Rút ra!

Hắn trực tiếp rút ra, hy vọng lần này có thể rút được kỹ năng bị động tốt.

- Đang rút ra....

- Rút thành công!

Lớp Vỏ Cứng Rắn: làn da của ngươi trở nên cứng rắn hơn, cố định giảm hai chấn thương khi bị tổn thương.

Vậy mà lại là giảm thương bị động!?

Chu Phụng nhìn thấy bị động mới này, trước mắt trong nháy mắt sáng ngời.

Bởi vì bị động trông khá mạnh mẽ, không cần bất kỳ điều kiện kích hoạt nào.

Trực tiếp cố định giảm thương hai điểm, phối hợp với lực phòng ngự bị động tăng cường của Lão Bì, hiện tại hắn coi như là tương đối chống đánh.

Rất tốt!

Tuy rằng tư chất của Chu Phụng không được, nhưng dựa vào các loại kỹ năng bị động, sức chiến đấu thực tế của hắn so với những thiên tài kia cũng không chênh lệch quá nhiều.

Bị động mới làm cho tâm tình Chu Phụng tốt hơn không ít.

Đồng thời, cổ trùng trong Huyết Trì hiện tại đã chém giết không sai biệt lắm.

Từng con Huyết Cổ xuất hiện trong Huyết Trì.

Tuy rằng phẩm chất cũng không tính là không tốt lắm, nhưng hiện tại loại bộ dáng này hẳn là có thể làm nguyên liệu luyện chế Băng Tâm Cổ.

Tiếp theo, phải làm gì?

Hiện tại Huyết Trì đã bước đầu thành công, kế tiếp chỉ cần không ngừng đầu tư vật liệu là có thể cuồn cuộn không ngừng sản xuất Huyết Cổ.

Chu Phụng đột nhiên phát hiện kế tiếp không biết nên làm gì.

Rõ ràng lúc trước hắn an bài cho mình nhiều nhiệm vụ như vậy, hiện tại đột nhiên không biết nên làm cái gì.

Tu vi cảnh giới trong thời gian ngắn liên tục đột phá đến Linh Đài tứ trọng, bị động cũng mới đạt được mấy cái.

- Có phải đột phá quá nhanh!

Tốc độ đột phá khủng khiếp như vậy, làm cho hắn mệt mỏi.

Dù sao Chu Phụng vẫn là một người bình thường, tu luyện cường độ cao như vậy, đều làm cho hắn có loại cảm giác mệt mỏi.

Có lẽ ta có thể nghỉ ngơi?

Nghỉ ngơi thích hợp cũng là cần thiết, tinh thần luôn căng thẳng, nhưng rất dễ xảy ra chuyện.

Nghĩ đến đây, Chu Phụng dự định thả lỏng nửa ngày.

Kể từ khi vào phúc địa, hắn dường như đã không đi dạo nghiêm túc.

Nhân cơ hội này, ngược lại có thể hảo hảo đi dạo một chút phúc địa.

Tiện thể hỏi thăm tin tức về Bách Niên Băng Liên, Nếu có thể cũng có thể hỏi thăm tin tức bí cảnh hỏi thăm.

Đối với bí cảnh mà Lãnh Ngạn nói lúc trước, kỳ thật hắn vẫn tương đối hứng thú.

- Ta nhớ rõ bên trong phúc địa có một tiểu phường thị, vừa vặn đến đó dạo một chút là được rồi!

Chu Phụng thu dọn đồ đạc, vô cùng khiêm tốn đi tới phường thị trung ương Phúc Địa.

Tiểu phường thị này bởi vì quy mô tương đối nhỏ, cho nên đồ đạc bên trong cũng không tệ lắm.

Một số thứ hiếm có thể tìm thấy, trước đây Chu Phụng chỉ nghe nói qua, nhưng vẫn không có thời gian để xem.

Bây giờ vừa vặn có thể đi xem trước.

....

Phúc Địa phường thị.

- Vậy mà lại náo nhiệt như vậy sao?

Chu Phụng nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, trong lòng không khỏi cảm giác có chút ngoài ý muốn.

Không nghĩ tới tiểu phường thị này lại náo nhiệt như vậy.

Rất nhiều người đã bắt đầu bày hàng, linh dược, pháp thuật, linh sủng v.v có người bán.

Hơn nữa ở trong phường thị này, vậy mà còn có người buôn bán tin tức.

Chu Phụng cũng không mua đồ, chỉ trà trộn vào người đi, vụng trộm nghe một ít tin tức.

Trong đó nghe nhiều nhất chắc chính là ba chữ Bái Vu giáo.

Cái này không nghe không biết, vừa nghe đã giật nảy mình, thì ra tông môn đã cùng Bái Vu giáo toàn diện khai chiến.

Rất nhiều trưởng lão cùng đệ tử tinh anh đều đi tới các điểm tài nguyên của tông môn đóng quân.

Có lẽ không bao lâu nữa rồi, tông môn sẽ lần nữa điều động đệ tử, đến lúc đó Chu Phụng có thể cũng cần phải đi đối chiến với người Bái Vu giáo.

Lúc trước Chu Phụng có thể an ổn ở trong phúc địa, hoàn toàn là bởi vì hắn có thiên phú luyện đan.

Tông môn muốn bồi dưỡng ra một luyện đan sư đi ra.

Nhưng hiện tại Chu Phụng căn bản không có ý tứ luyện đan, cộng thêm thực lực hắn bày ra, đến lúc đó rất có thể sẽ điều động hắn.

- Các ngươi nói cuối cùng sẽ là người kia có thể ôm được mỹ nhân về đâu?

- Tình huống này hiện tại cũng không dễ nói, chỉ là ta cảm thấy khả năng Diệp Tể Minh Vương Thể là lớn nhất!

- Phải không? Ta cũng cảm thấy như vậy! Dù sao Diệp Tể này cũng coi như là thiên tài yêu nghiệt nhất tông môn chúng ta đi!

- Điều này chắc chắn ah! Mới mười lăm tuổi đã Linh Đài cửu trọng, hơn nữa còn là thượng phẩm linh đài, đi là khang trang đại đạo.

- .....

Trong quá trình mua sắm, Chu Phụng nhiều lần nghe có người nói về một người.

Người này tên là Diệp Tể, trước mắt hẳn là thiên tài có tư chất khủng bố nhất trong Tam Cổ môn.

Trước mắt vẻn vẹn chỉ mười lăm tuổi, cũng đã là Linh Đài cửu trọng, hơn nữa linh đài do chú tạo còn là thượng phẩm.

Chủ yếu nhất vẫn là, Diệp Tể tu vi công pháp cũng không phải cực độ thiên môn ma đạo công pháp.

Mà là thuộc về loại công pháp từng bước đột phá này, căn cơ cực kỳ vững chắc.

Điều này không giống như rất nhiều người, ví dụ điển hình nhất nên là Chu Phụng tu hành Thôn Ma công.

Mặc dù nhập cảnh rất nhanh, nhưng tác dụng phụ cũng rất khủng khiếp.

Làm cho Chu Phụng cảm thấy tâm thần trùng kích chính là, hắn tu hành Thôn Ma công, tự cho là tốc độ tu hành tuyệt đối đủ khủng bố.

Nhưng so với diệp tể này vẫn còn kém không ít.

Mười lăm tuổi đã Linh Đài cửu trọng? Điều này cũng quá khủng khiếp.

Chỉ là đi dạo một vòng ở phường thị, Chu Phụng đã thu được rất nhiều tin tức.

- A? Ngươi vừa vào phúc địa không lâu sao? Tại sao ta chưa bao giờ gặp ngươi trước đây!

Mà ngay khi Chu Phụng định tiếp tục đi dạo một chút, một nữ tử ngăn hắn lại.

Chỉ thấy cô gái trước mắt này, mái tóc đen như tơ lụa phất phất theo gió, lông mày liễu cong cong, đôi mắt to ngập nước như sao như trăng sáng.

Nhưng hành vi đó đều lộ ra một loại khí chất kiêu ngạo.

Chu Phụng nhướng mày, cũng không nói gì.

- Tại sao không nói chuyện? Nhìn kỹ, ngươi cũng trông bình thường, tại sao ta cảm thấy ngươi vẫn còn rất hấp dẫn?

Đôi mắt to của Diệp Dĩnh tò mò nhìn chằm chằm Chu Phụng.

Người đàn ông trước mắt này tuy rằng tướng mạo không phải tuyệt đỉnh, nhưng vô cùng hấp dẫn người khác, hình như có một loại khí chất khiến người ta trời sinh thân cận.

Sau khi nghe Diệp Dĩnh nói, Chu Phụng trong lòng trầm xuống, đây chắc lại là Trái Tim Lãng Tử Đa Tình bị động.

Quả nhiên bị động chính là một cái máy tạo phiền toái.

- Có chuyện gì đó?

Chu Phụng lãnh đạm hỏi một câu.

- Còn rất lãnh đạm! Xem ra ngươi thật sự là vừa mới tiến phúc địa không lâu, ngay cả ta cũng không biết!

Diệp Dĩnh không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của hắn, ngược lại là thường xuyên quan sát hắn.

Rắc rối!

Chu Phụng đột nhiên cảm nhận được một đạo khí tức trực tiếp tập trung vào hắn.

Người trước mắt này quả nhiên là một phiền toái, rõ ràng hắn cái gì cũng không làm, phiền toái này dĩ nhiên liền tự động tìm tới cửa.

Nếu hắn không nhớ sai, chiến đấu trong phúc địa dường như được phép!

Trong nháy mắt này, Chu Phụng Đều định trực tiếp động thủ.

- Trần Tấn ngươi tới quan tâm đệ tử mới một chút!

Diệp Dĩnh đột nhiên lui ra sau, sau đó hô to một tiếng.

Nhất thời, Một người liền chậm rãi ngăn ở trước mặt Chu Phụng.

Người này thoạt nhìn chỉ là chỉ hơn hai mươi, một thân bạch y, màu da tựa như ngưng mỡ, trên người phảng phất hơi tản ra hào quang nhàn nhạt.