Ta Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương 91: Tuyết rơi thật(1)



Dịch: Lạc Đinh Đang

Tuy kế hoạch "đẩy lùi" Trần Hán Thăng rời Hội học sinh thất bại, nhưng Hồ Tu Bình và Tả Tiểu Lực vẫn là Phó chủ tịch Hội học sinh, Trần Hán Thăng cũng tiếp tục giữ chức Phó bộ trưởng bộ đối ngoại của hắn.

Nhưng sau khi quan hệ này bị đâm thủng, mọi người gặp nhau đều khá gượng gạo. Trước đây Hồ Tu Bình thi thoảng gặp Trần Hán Thăng ở nhà ăn còn chào hỏi đôi câu, giờ thì gã bơ đẹp không nhìn.

May là cuộc thi biện luận nội bộ của khoa Nhân văn đã diễn ra suôn sẻ dưới sự tổ chức của Mục Văn Linh, tiếc rằng giống đực duy nhất của lớp 2 hành chính công Trương Minh Huy bị loại thẳng. Ba nữ sinh Bạch Vịnh San, Đàm Mẫn và Đổng Tú Tú đại diện ra trận cho khoa Nhân văn.

Trong đó Bạch Vịnh San là tuyển thủ tranh biện chính thức, hai người khác là đội dự bị.

Dường như việc tuyển chọn có liên quan đến giá trị nhan sắc, Bạch Vịnh San với ngoại hình đáng yêu có thể cộng điểm ấn tượng.

Trương Minh Huy rất uất ức, rảnh rỗi là chạy đến căn cứ gây dựng sự nghiệp than thở. Trần Hán Thăng thấy đây không phải vấn đề, chỉ đơn kêu gã phụ trách công tác hậu cần cho ba vị biện thủ mỹ nữ, nghe xong tâm trạng tên nhóc này mới tốt lên.

Bắt đầu từ giữa tháng 12, Kiến Nghiệp chính thức vào đông. Lá ngô đồng trong trường đã rụng hết từ lâu, chỉ còn lại cành cây khẳng khiu kiên cường đứng lặng trong gió rét. Giờ bước ra ngoài nhất định phải trang bị đầy đủ.

Ảnh hưởng từ Giáng sinh, Nguyên đán và kỳ nghỉ đông sắp tới, chuyện làm ăn của căn cứ gây dựng sự nghiệp tốt hơn nhiều. Xe ba bánh Hỏa Tiển 101 di chuyển khắp nơi trong sân trường. Không chỉ Học viện Tài chính mà các trường cao đẳng kỹ thật, trường Y, Đông Đại đều có dịch vụ chuyển phát nhanh.

"Tiểu Trần, mấy ngày nay Kiến Nghiệp lạnh quá, sắc trời cũng âm u."

Trước khi nghỉ ngơi buổi tối, Tiêu Dung Ngư lại tới buôn điện thoại.

"Ừ, nghe nói sắp có tuyết rơi, không biết thật hay giả, nói chung hôm nay cứ một lát lại có học sinh chạy đến hô to tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi."

Trần Hán Thăng một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút thống kê tỉ lệ tăng trưởng số hàng chuyển phát nhanh mấy ngày nay.

"Ồ, trường chúng ta cũng có đấy."

Tiêu Dung Ngư vui mừng đáp. Cô phấn khích không thôi với chuyện này: "Lúc tớ ăn cơm tối, không biết ai la một câu có tuyết rơi, rồi mọi người đặt đũa chạy ra ngoài, Cố học tỷ cũng kéo tớ ra. Tớ còn làm đổ canh lên quần áo, kết quả đó chỉ là một cơn mưa nhỏ."

"Cậu rảnh quá nhỉ, tuyết rơi thì kệ tuyết chứ, đâu phải Cảng Thành không có tuyết đâu."

Trần Hán Thăng thờ ơ nói.

"Hừ."

Tiêu Dung Ngư hừ một tiếng trong điện thoại, nhớ lại kỷ niệm ngọt ngào: "Trước đây cậu đâu có thế này, còn nhớ năm lớp 11 cũng có hôm tuyết rơi, tớ bảo muốn thấy người tuyết, cậu trốn nửa buổi học lén ra ngoài đắp người tuyết, lúc quay lại tay đã đông cứng."

"Thế á?."

Trần Hán Thăng sao nhớ được nhiều vậy. Cảng Thành vào đông thường có tuyết rơi, hắn đáp cho qua, cũng hơi xúc động: "Khi đó ngốc thật."

"Ai bảo ngốc!"

Tiêu Dung Ngư đột nhiên nổi giận: "Không ngốc chút nào, chuyện này tớ có thể nhớ cả đời. Tớ luôn nhớ hình ảnh cậu dính đầy tuyết vẫn kéo tớ đi xem người tuyết."

Nói nói, giọng Tiêu Dung Ngư bỗng hạ xuống: "Tiểu Trần, bây giờ cậu không tốt với tớ như trước nữa."

Trần Hán Thăng không đáp, mặc cho tiếng thở của họ truyền qua điện thoại, rung động khe khẽ.

Một lúc lâu sau, Tiêu Dung Ngư mới từ tốn nói: "Tớ đi ngủ đây, cậu cũng nghỉ sớm một chút, rảnh thì đến tìm tớ."

"Được."

Trần Hán Thăng cúp điện thoại, không tới ba mươi giây chợt nhận được một tin nhắn từ Tiêu Dung Ngư.

"Xin lỗi."

Trần Hán Thăng nhìn thoáng qua, nhắn lại hai chữ: "Ngủ đi."

Lại tiếp tục vùi đầu tính toán, cuối cùng cũng thống kê xong số lượng chuyển phát nhanh của bốn trường, Trần Hán Thăng đang tính cầm điện thoại lên giường, đột nhiên nhớ khi nãy tâm tình Tiêu Dung Ngư có sự thay đổi.

"Xem ra sau này phải kiếm cớ từ chối vài lần, không thể để việc gọi điện thoại trước khi ngủ thành thói quen được, nếu không sắp tới sẽ thành điều tra vị trí mất. Chuyện này quá viển vông rồi."

Trần Hán Thăng yên lặng nghĩ trong lòng.

Hết cách rồi, dù tình cảm khi nãy của Tiêu Dung Ngư khiến hắn rất cảm động, nhưng tra nam có "trái tim sắt đá" thế đấy.

Hôm sau, nhiệt độ chợt giảm xuống bốn độ, lạnh khiến người ta sợ hãi, đài phát thanh trong trường dự báo đêm nay sẽ có tuyết rơi.

Trận tuyết rơi đầu tiên năm 2002, cũng có thể là trận tuyết cuối cùng.

Trần Hán Thăng đi tới căn cứ gây dựng sự nghiệp, Thẩm Ấu Sở đã chờ sẵn ở đó. Bên trong cô mặc áo lông xanh ngọc, bên ngoài khoác áo bông lớn màu sắc rực rỡ, nhìn y như một chú chim cánh cụt mập mạp.

"Lạnh không?"

Trần Hán Thăng hỏi, vừa mở miệng đã phả đầy khói trắng.

Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái, chỉ chỉ máy sưởi bên cạnh.

"Đưa tay cho tớ."

Trần Hán Thăng bỗng nói.

Thẩm Ấu Sở không biết Trần Hán Thăng muốn cái tay nào, vì thế cả hai tay nhỏ đều duỗi ra, ngạc nhiên nhìn Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng nắm một lúc, thấy khá ấm nên cũng yên lòng.

"Buổi tối tớ có tiệc, cậu tự ăn cơm nhé."

Trần Hán Thăng nói xong thì tới nhà kho 102.

Thẩm Ấu Sở đang tính nói thì Trần Hán Thăng đã đáp chuyện với người bên 102.

Mấy ngày nay, lượng hàng chuyển phát nhanh của bốn trường vẫn dao động khoảng 700 chiếc một ngày, tuy chưa đạt tới 1000 chiếc nhưng Trần Hán Thăng vẫn gọi Vương Văn Hải tới. Hiện giờ chỉ dựa vào Lý Quyến Nam và mấy sinh viên đại học làm việc bán thời gian thực hiện việc phân loại và đóng hàng thì hơi khó.

"Sao ở đây không bật máy sưởi?"

Trần Hán Thăng đi vào phòng 102, phát hiện phòng này không mở máy sưởi.

"Tụi này không lạnh, mở máy sưởi lên lại khó thở."

Lý Quyến Nam bận đến mồ hôi đầy đầu.

Trần Hán Thăng móc ra một hộp Hồng Kim Lăng mới, châm cho mỗi người một điếu, sau đó đưa hết chỗ còn lại cho Vương Văn Hải.

Những người khác cũng không thấy lạ, Trần Hán Thăng thường làm như vậy. Vương Văn Hải cảm thấy đãi ngộ ở đây rất tốt, tiền lương ngang cửa hàng bên kia, nhưng ăn ở nhà ăn đại học, nói chuyện cũng nói với sinh viên có văn hóa.

Trần Hán Thăng là ông chủ khá dễ tính, bình thường cũng không keo kiệt. Có ều là yêu cầu của hắn phải được thực hiện ngay lập tức và vô đều kiện, hơi chậm chút hoặc tìm lý do, hắn sẽ trở mặt ngay lập tức.

Tuy nhiên ông chủ như vậy khá dễ sống chung, chỉ cần làm việc tốt là được. Có tối Vương Văn Hải còn chủ động ngủ ở nhà kho 102, nhân tiện đảm nhiệm vị trí trực ban luôn.

Anh ta làm vậy là mong con gái đang học sơ trung của mình có thể nhận, cảm thụ một chút bầu không khí ở đại học, tất cả những thứ này đều cần Trần Hán Thăng đồng ý.

Trần Hán Thăng trước đi, đặc biệt gọi Lý Quyến Nam tới 101: "Anh cho chú 500 tệ, mấy ngày nay chuyện làm ăn tốt hơn, chú giải quyết bữa trưa giúp đám sinh viên bán thời gian kia, đừng tiết kiệm mấy khoản nhỏ này."

Lý Quyến Nam từ chối: "Không cần, lần trước anh cho 500 tệ còn sót lại hơn 90."

"Vậy số tiền đó chú cứ giữ đi."

Trần Hán Thăng rút 500 tệ nhét vào ví Lý Quyến Nam: "Chú là người Triều Sán, phong tục tết xuân bên đó phải đi thăm nhiều nhà, tiền xài không hết thì giữ bên người, sau khi về nhà mời cơm khách."

Lý Quyến Nam vẫn rất ngại: "Tháng nào anh cũng trả lương cho em mà."

Trần Hán Thăng không muốn nhiều lời, vỗ một cái sau đầu Lý Quyến Nam: "Đi làm việc đi, đừng nói nhảm nữa."

Sau khi Lý Quyến Nam đi rồi, Trần Hán Thăng chuẩn bị ra ngoài đón xe buýt. Hôm nay là ngày phó tổng giám đốc Thâm Thông và tổng giám đốc Kiến Nghiệp tới Giang Ninh khảo sát.

"Này."

Phía sau bỗng có tiếng gọi dịu dàng khe khẽ, Trần Hán Thăng xoay người lại.

"Đừng, đừng uống rượu nha."