Ta Thăng Cấp Từ Từ

Chương 46: Từ biệt kiếm tâm



Mất hơn một ngày để đến được vị trí diễn ra Thiên Tài Hội, nằm trong một thung lũng rộng lớn tên Tinh Hạ thung lũng vì trước đây nơi này bị một thiên thạch rơi xuống tạo thành.

Hoàng Long cùng mọi người đến trung tâm thung lũng có một thành lớn cùng tên với thung lũng lúc này đây cực kì đông đúc chật chội vì Thiên Tài hội sắp diễn ra.

Mọi ngươi đi dạo trên phố, đủ mọi loại tộc đàn đủ mọi hình dáng mà Hoàng Long còn không thể tưởng tượng ra được. Từ Á nhân, Long nhân, cương thi đều có đầy đủ cả…

Đi mãi Hoàng Long quyết định chọn một khách điếm nghỉ chân để nghỉ ngơi, tiện thể cho việc nghe ngóng tình hình xung quanh.

Đoàn người Hoàng Long tiến vào khách điếm tên Hoài Thương, khá là lớn. Mãi nhìn ngó nghiên xung quanh Hoàng Long vô tình đụng phải một Lang Nhân vạm vỡ cao hơn ba mét. Vì bất cẩn nên đã va chạm, Hoàng Long định lên tiếng xin lỗi nhưng chưa kịp nói thì tên Lang Nhân kia đã lên tiếng trước, một giọng nói ồm ồm trầm thấp.

- Tiểu ca ngươi không sao chớ? Là ta vô ý. Thứ lỗi, thứ lỗi.

!!!

“Ủa, ủa là ta đụng vào họ thì ta phải nên xin lỗi trước chứ!!. Đào đâu ra người như này vậy?”

- Là ta va vào người, ta là người phải xin lỗi mới phải chứ. Thật xin lỗi.

- Không sao, không sao mẹ ta dặn ra ngoài phải biết xin lỗi cùng cảm ơn mới tốt.

“!!!! Tên này lớn như vậy rồi còn nghe theo lời mẹ hắn dạy răm rắp như vậy sao? Thật khác biệt a”

Tên Lang nhân này nhắc tới mẹ làm Hoàng Long cũng chạnh lòng. Nhưng rồi Hoàng Long nhanh chóng vứt ý nghĩa đó lui sau đầu, dù sao linh hồn mẹ hắn vẫn còn sống, chờ hắn thành cường giả hắn sẽ hồi sinh mẹ hắn. Việc quan trọng bây giờ là phải mạnh lên, tìm đường trở về Hán Trân Thành xử lý chuyện của Hiên Viên Ý Nhi cùng Tiểu Linh thì tốt hơn.

- Dù sao ta cũng là người va phải ngươi, cùng vào khách điếm này đi, ta mời ngươi một bữa xem như tạ lỗi.

- Vậy cũng được sao? Cũng được

Tên Lang Nhân này mặc dù to con nhưng hình như cũng hơi có phần ngây ngô thành thật.

Đi vào trong khách điếm, một yêu hồ nhỏ nhắn nhanh nhảu lập tức tiến đến hỏi Hoàng Long.

- Không biết các vị khách quan đến ăn hay là thuê phòng ạ!

Vừa nói một cách lém lỉnh vừa vẫy đuôi xoắn tít cả lên, trông thật khả ái muốn ôm lên mà vuốt ve cực.

- Cả hai, cho ta một bàn lớn đi.

- Có ngay.

Nói rồi Yêu Hồ kia nhanh chóng chạy đi chuẩn bị, vài phút sau lại quay ra mời mọi người vào bàn, vài món cơ bản được dọn sẵn lên. Yêu hồ mời mọi người vào bàn. Chọn đại vài món ăn cho có lệ.

Mọi người vào bàn, Hoàng Long nói chuyện cùng tên Lang Nhân lúc nảy thì biết được vài chuyện.

Hắn tên Lôi Phong, một đứa con ngoài giá thú của Lôi Lang tộc Thiếu tộc trưởng, vì hắn cùng mẹ ở trong gia tộc bị xem như cái gai nên hắn quyết định trốn đi tham gia Thiên Tài Hội lần này để chứng minh mình có giá trị. Trông tướng tá to lớn vậy như mấy ai biết được năm nay hắn vừa tròn mười bảy tuổi.

Trao đổi một hồi đồ ăn cũng dọn ra, bảo là gọi đại vài món nhưng đâu phải vài món là xong với hai tên Càng Lão đầu cùng La Tu kia thành ra một bàn đầy ắp các món ăn.

Mùi hương từ các món ăn có vẻ hấp dẫn nhưng lúc hai tên kia ăn thì lại thè lưỡi chê lấy chê để, rồi bảo là quá tệ không hợp khẩu vị. Bao nhiêu khách khác trong quán đều chú ý đến hai tên này, Hoài Thương khách điếm này khá là nổi tiếng trong vùng vì những món ăn ngon, kèm theo rượu Tiếu Nhân Tửu cực ngon nhưng hai tên trông rách rưới như ăn mày lại đi chê.

Một tên lưng hùm vai gấu khó chịu khi nghe chê bai của hai người Càng lão cùng La Tu thì đứng dậy tuốc đao ra khỏi vỏ hướng về phía bên này đi đến, gầm lên.

- Ngươi không ăn thì cút, đừng phá hỏng bữa ăn của đại gia. Cút nhanh không đừng trách đao của đại gia.

Càng Lão bực mình liếc mắt một cái về phía tên vừa vác đao tiến tới kia, một ánh mắt mang theo không biết bao nhiêu sát khí toát ra làm cho toàn bộ cả khách điếm lạnh sống lưng, mồ hôi toát ra từng hạt lớn.

Tên lưng hùm vai gấu kia thì đứng chính diện của ánh mắt của Càng Lão, thanh đao trong tay hắn không hề có một dấu hiệu nào vỡ vụn, còn tên đó thì hai mắt trắng dã, đũng quần ướt nhẹ bốc lên mùi hôi rồi ngã ngửa ra đó bất tỉnh nhân sự.

Những tên còn lại thấy vậy hoảng sợ, đứng yên bất động không dám làm ra sự tình gì ngu dốt.

- Đứng đó làm gì, nhanh dọn cái đống này đi cho lão tử, mất cả hứng ăn.

Càng Lão đứng dậy phủi phủi cái áo rồi quay lưng đi.

- Này Tiểu Hồ Ly, dẫn ta về phòng đi. Lâu rồi không tắm rửa thành bị người ta khinh như này thật là mất mặt a.

- Dạ vâng để ta dẫn ngài đi.

Nói rồi Yêu hồ kia không dám chậm trễ một giây dẫn theo Càng Lão lên lầu. Ở dưới lầu mấy tên cùng băng với tên kia nhanh chóng vác hắn đi, không quên cúi đầu lia lịa nhận lầm rồi cuống cuồng chạy đi.

Đám người Hoàng Long ngồi lại đó tiếp tục nói chuyện. Lôi Phong thì cũng dè chừng mười phần, cũng may vừa nãy hắn nhận lầm sớm, lỡ may làm phật lòng mấy người này chắc khổ rồi.

Thấy Lôi Phong có vẻ e sợ, dè chừng hơn. Hoàng Long mới lên tiếng trấn an.

- Đừng có lo, Càng lão chỉ làm như vậy với mấy tên không biết điều thôi. Ngươi biết điều như vậy cần gì phải sợ. Ăn thêm đi, bữa nay ta mời ngươi mà.

- Vâng vâng. ta ăn

Lôi Phong cảm thấy hơi ngượng ngạo nhưng vẫn cố ra vẻ bình tỉnh tiếp tục ăn. tên La Tu không giống như Càng lão, cái gì mang ra hắn cũng ăn, ăn chả quan tâm đến ai nhìn hay đánh giá cả.

Sau bữa ăn Hoàng Long gọi tiểu nhị đến thanh toán bữa ăn(It was at this moment, he knew, He fucked up:)))) Hắn chợt nhận ra, hắn làm đếch gì có tiền. Trước có một ít bạc lúc chết cũng mất sạch rồi còn từ lúc đó tới giờ thì toàn dùng đồ hệ thống để trao đổi những thứ trân quý hay gì gì đó chứ làm gì có tiền.

- Tiểu nhị, cộng tiền đó vào tiền phòng luôn thanh toán một lần đi.

- Lôi Phong, ngươi cứ thong thả ăn. Ta có chút việc phải đi trước.

Nói rồi Hoàng Long hỏi đường đến chỗ mua bán dị bảo, hắn quyết định đến đó bán một ít khoáng thạch trước trao đổi cùng Thạch Tiểu Hiên. Thanh Tuyền liền đi theo ngay.

Lâm Thanh Phong trông thấy con gái mình lẽo đẽo theo Hoàng Long lắc đầu nói.

- Con gái gã đi coi như bỏ rồi. Ài…

- Cha nói sao lạ vậy? Còn con cơ mà.

Lâm Thanh Thanh nhéo tay của Lâm Thanh Phong càu nhàu.

- Ta quên còn con gái cưng của ta nữa mà. Ha ha ha.

- Xí.

Hai tên Lâm gia hậu bối còn lại bịt mượn cười.

Hoàng Long nắm lấy tay Thanh Tuyền rồi đi theo chỉ dẫn lúc nảy của tiểu nhị, trên đường đi có rất nhiều gian hàng bán đủ thể loại đồ từ vũ khí đến trang phục. Tiếng mời gọi inh ỏi, thu hút được khá nhiều người đến xem.

Bỗng nhiên trên tiểu địa đồ của Hoàng Long sáng lên một điểm sáng nhỏ chớp chớp. Hoàng Long cũng không biết đó là thứ gì nên thử đến đó xem sao.

Theo hướng điểm sáng ấy Hoàng Long đến trước một quầy bán đủ thứ vật phẩm trông khá cũ kĩ, Một lão bà ăn mặc rách rưới ngồi đó im lặng không hề rao bán hay mời chào khách gì nên quầy của bà không hề có khách.

Hoàng Long để ý trên quầy hàng của bà lão, bán hai cây loan đao gỉ sét, vài thứ vũ khí cũng cũ kĩ rách nát, một thanh kiếm gãy chỉ còn một nửa cùng một viên ngọc đục ngầu dính đầy bùn đất.

Sau một hồi nhìn qua nhìn lại, xác định thứ đang phát sáng trên địa đồ là viên ngọc kia. Hoàng Long tiếp cận quầy của bà lão rồi lên tiếng hỏi.

- Lão bà, viên ngọc này bán làm sao? Có thể bán cho ta được không?

- Vật đổi vật, không bán. Duyên phận gặp được, ngươi có thể lấy ra được thứ đồng giá thì ta sẽ đổi cho ngươi.

Hoàng Long nghe vậy suy nghĩ một hồi, lấy ra một viên tiên thạch rồi hỏi

- Thứ này được không?

- Không đổi.

Bà lão trả lời cực kì ngắn gọn xúc tích. Hoàng Long lại suy nghĩ một hồi. Bà lão lại bất ngờ lên tiếng.

- Ta thấy ngươi có một thanh kiếm rỉ cùng với một mảnh kiếm tâm nữa đúng không? Đổi cho ta đi.

Hoàng Long đứng hình làm sao lão bà này biết mình có những thứ đó. Kiếm Tâm là được Kiếm Linh tặng cho cơ mà, Thanh Kiếm kia cũng là Kiếm Linh cần hắn đã để vào kho hệ thống, làm sao lão bà này có thể thấy được?. Chưa đợi Hoàng Long đáp lại, Lão bà lại lên tiếng.

- Hoàng Kiếm Linh, ta biết ngươi đang ẩn náu trong người tiểu tử này, lộ diện đi. Hắn cùng ngươi chỉ là Duyên qua đường thôi.

- Long Kiếm Vương, sao ngươi lại có thể đến nơi này? Đúng là không thể tránh khỏi con mắt của ngươi.

Kiếm Linh xuất hiện như một làn khói xanh, một người đàn ông lạnh lùng, rắn rỏi. Mang theo sự ngỡ ngàng của Thanh Tuyền đang đứng kế bên, Hoàng Long mang theo một nam nhân như vầy trong người sao???

- Ngươi luân lạc đến thế này cũng oan uổng cho ngươi. Theo ta về đi, Hoàng huynh cũng có thể được yên nghỉ rồi.

Kiếm Linh quay về phía Hoàng Long nói mấy câu, sau đó Hoàng Long lấy thanh kiếm rỉ trước đó ra đưa cho lão bà. Lão bà lấy tay điểm vào trán Hoàng Long một cái, trao cho hắn viên ngọc cho Hoàng Long rồi dọn gian hàng đang bày bán, đứng dậy biến mất ngay lập tức.

Lúc Kiếm Linh quay lại nói chuyện với Hoàng Long, Hoàng Long mới biết lão bà kia là nhân vật không thể nào dây vào, trao đổi với bà là một lựa chọn không tồi, Kiếm Linh cũng nói thêm là Hoàng Long không có duyên với kiếm, nên tìm một thứ binh khí mới cho bản thân sử dụng.

Bà lão điểm vào trán Hoàng Long lúc đó là lấy đi mảnh Kiếm Tâm mà Kiếm Linh cho hắn lúc trước. Mặc dù không đành lòng nhưng có vẻ như những lời của lão bà kia nói cũng đúng.

Hoàng Long nắm viên ngọc vừa trao đổi xong trong tay hắn hỏi hệ thống đây là thứ gì sau một hồi thì âm thanh của hệ thống vang lên

*Ting

“Phân tích vật phẩm thành công: Hỏa Long Yêu Đan bị ma hóa. Có thể tinh luyện, thanh lọc được ma khí cùng yêu đan tinh khiết. Mất 3 ngày để quá trình thanh lọc hoàn tất giá 20 Bạc, phải chăng kích hoạt thanh lọc. Giá trị sử dụng của Hỏa Long Yêu Đan giúp người luyện hóa mang một tia Hỏa Long huyết mạch, tăng cao sức mạnh cùng Hỏa hệ công pháp. Tỉ lệ người thường phục dụng thành công là 7%, Kí chủ phục dụng thành công 100%. Có thể dùng để luyện đan.”

“Vậy cứ thanh lọc giúp ta đi.”

“Hệ thống khấu trừ 20 Bạc, bắt đầu tiến hành thanh lọc Hỏa Long Yêu Đan, đếm ngược 72 tiếng.”

Lâm Thanh Tuyền thấy Hoàng Long thu viên ngọc vừa mới trao đổi xong đi, tò mò hỏi

- Viên ngọc đấy là thứ gì vậy? Có vẻ là đồ tốt đúng không?

- Ừ! Một viên Hỏa Long Yêu Đan nhưng đã bị ma hóa. phải mất mấy ngày mới thanh lọc được hết ma khí là có thể dùng được.

- Ra là vậy a.

Lâm Thanh Tuyền cũng không hỏi gì thêm. Hai người lại lần mò đường đến Thương hội lớn nhất trong thành để bán một ít kim thạch.