Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 121



Chương 121

 

“Tôi muốn về nhà, tôi không muốn anh ở đây, tôi muốn về nhà…

 

Câu nói của Diệp Mai Hoa không có chút sức lực nào, rất nhỏ nhẹ giống như một con mèo con.

 

Tạ Minh Thành bỗng nhiên hỏi cô một câu.

 

“Cô muốn có một gia đình không?” Diệp Mai Hoa cúi đầu im lặng một lúc lâu.

 

Tạ Minh Thành không sốt ruột, mà nhãn nhịn đợi cô trả lời.

 

Một lúc sau cô nghiêm túc gật đầu.

 

“Tôi muốn có một gia đình, một gia đình của riêng mình, một gia đình không bị ai xua đuổi” Vừa nói nước mắt cô vừa rơi.

 

Tạ Minh Thành lần đầu tiên thấy đau lòng.

 

Thời thơ ấu của Diệp Mai Hoa anh đã từng điều tra qua, cô là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, mẹ cô tái hôn rồi li hôn, từ nhỏ đã phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ.

 

“Tôi có Trúc Nhã, tôi có gia đình.” Diệp Mai Hoa nói một cách nhấn mạnh.

 

Tạ Minh Thành khôi phục lại sắc thái, giọng nói mang theo chút cám dỗ: “Trúc Nhã cần một người bố, còn cả một người anh trai” Diệp Mai Hoa suy nghĩ cẩn thận rồi lắc đầu.

 

“Trúc Nhã chỉ cần một người mẹ như tôi là đủ rồi!” Sắc mặt Tạ Minh Thành lại thay đổi, có phần bức bối.

 

“Không đủ, Trúc Nhã cần tình yêu thương của bố” Diệp Mai Hoa bắt đầu lay động: “Thật, thật vậy sao…”

 

“Đúng”

 

“Vậy, vậy tôi…”

 

“Sao?” Diệp Mai Hoa nuốt nước bọt, miễn cưỡng nói: “Vậy tôi sẽ chọn một người ở rể…” Tạ Minh Thành: “..” Diệp Mai Hoa dường như cảm thấy ý này rất được, miệng lẩm bẩm, sau đó mở to mắt ra, giống như rất buồn ngủ Tạ Minh Thành thấy bộ dạng cô như vậy, từ bỏ việc tiếp tục hỏi dự định của cô, đạp ga chạy tiếp.

 

Còn nơi nào để quay về?

 

Tất nhiên là nhà của anh rồi.

 

Đây là người phụ nữ của anh, là mẹ của con trai anh.

 

Tạ Minh Thành trực tiếp đưa người trở về, anh gọi điện về nhà dặn dò trước để còn chuẩn bị.

 

Tin tức này như làm bùng nổ cả trang viên nhà họ Tạ, mấy người giúp việc vội vàng chuẩn bị chào đón người phụ nữ đầu tiên mà cậu chủ dẫn về nhà.

 

Ngay cả Diệp Mai Hoa cũng chưa bao giờ được trải qua cảm giác chào đón này.

 

Chú Chung sắp xếp ổn thỏa mấy người già, rồi lo lắng đứng đợi ở bên cạnh.

 

Khi nhìn thấy Tạ Minh Thành ôm Diệp Mai Hoa vào trong, mấy người giúp việc đứng hai bên đều cúi đầu im lặng.

 

Chú Chung nhanh chóng bước lên nói: “Cậu chủ, phòng đã chuẩn bị xong rồi”

 

“Ừ” Tạ Minh Thành ôm người vào trong phòng, đặt xuống giường.

 

Lúc này Diệp Mai Hoa đã sớm ngủ say rồi, chỉ là lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, giống như đang mơ giấc mơ không đẹp.

 

Tạ Minh Thành đưa tay chạm vào đôi mày đang nhíu lại của cô, khi chuẩn bị rời đi thì nghe thấy người trên giường lẩm bẩm một câu.

 

“Tạ Minh Thành, anh là đồ khốn!” Mấy người giúp việc ở cửa hận không thể bịp tai lại.

 

Trời ơi! Sao lại có một người dám nói cậu chủ là đồ khốn!

 

Cô gái này chán sống rồi sao?

 

Vốn tưởng rằng cậu chủ sẽ phạt nghiêm khắc, không ngờ anh lại khẽ cười.

 

Tạ Minh Thành dặn dò: “Lau sạch người giúp cô ấy”

 

“Vâng, thưa cậu chủ” Hai người giúp việc nữ lập tức bước vào, định lau rửa người cho Diệp Mai Hoa.

 

Tạ Minh Thành đi ra khỏi phòng, xoay cánh tay, hẳn giọng nói: “Đã nặng rồi lại còn ồn ào, đúng rồi, tên nhóc kia đâu?” Chú Chung vội vàng trả lời: “Cậu chủ nhỏ đi ngủ rồi, bài tập hôm nay hơi nhiều một chút”

 

“Ừ, không cần cãi nhau với nó”

 

“Vâng, cậu chủ” Tạ Minh Thành nghĩ đến nếu ngày mai tên nhóc này thấy Diệp Mai Hoa xuất hiện, chắc sẽ vui mừng phát điên lên chứ.

 

Nghĩ đến đó, anh cảm thấy mình nên đẩy thời gian nên nhanh hơn, sớm giải quyết xong chuyện này, đón cô vào đây.

 

Ngôi nhà này, có lẽ sẽ đáng mong đợi nếu có cô.