Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 107



Mà Diệp Mai Hoa càng sốt hơn.

Khi Lục Bách Thiên giải quyết xong chuyện, anh ấy vội vàng chạy qua thì biết được bệnh tình của Diệp Mai Hoa đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Đường An Na khóc: “Đều tại tôi, do tôi không chăm sóc tốt cho Mai Hoa, Bách Thiên, anh mắng tôi đi, là tôi sai, tôi thấy cô ấy mệt, không cẩn thận làm đổ nước lên giường, không biết nước đang tràn ra, đến lúc phát hiện thì…”

“Không phải lỗi của cô, cô đừng khóc nữa”

“Bách Thiên, Mai Hoa sẽ không sao chứ, chúng ta mau thông báo cho người nhà cô ấy đi” Đường An Na không muốn Lục Bách Thiên ở lại bệnh viện, nhỡ Diệp Mai Hoa tỉnh dậy sẽ dính lấy Lục Bách Thiên!

Lục Bách Thiên biết tình huống đang nguy hiểm, muốn thông báo cho người nhà, nhưng người nhà của Diệp Mai Hoa…

Lục Bách Thiên do dự, nghĩ đến việc Diệp Mai Hoa và nhà họ Diệp đã cắt đứt quan hệ.

Đường An Na thấy vậy, cho rằng anh ấy không muốn, chủ động lên tiếng: “Tôi đi tìm điện thoại cô ấy gọi điện cho người nhà” Nói xong, không đợi Lục Bách Thiên nói gì, cô ta trực tiếp đi gọi điện.

Điện thoại Diệp Mai Hoa không có mật khẩu, nhưng trong điện thoại lại sạch bách, muốn tìm sơ hở cũng không tìm được.

Ngay cả danh bạ cũng ít đến đáng sợ, quan trọng hơn là bên trên ghi chú đều là số, không có tên danh bạ.

Đây là thói quen của Diệp Mai Hoa, cô luôn nhớ số của từng người một, thường xuyên dọn dẹp thông tin nên dù điện thoại cô bị mất cũng không có gì nghiêm trọng.

Mà thói quen này là do năm đó cô đã chịu nhiều thiệt hại.

Đường An Na kéo một vòng không biết gọi cho ai, cuối cùng nhìn thấy có một số có ký hiệu “x”, hiển thị mấy mấy lấy cuộc gọi, cô ta trực tiếp ấn vào gọi.

Điện thoại vang lên rất lâu, đến khi Đường An Na chuẩn bị tất thì mới có người bắt máy.

“Kì lạ thật, cô chủ động tìm tôi” Giọng nói rất hay, giọng trầm ấm, cuối câu hơi cao lên, mang theo sự lười nhác hững hờ, cho thấy tâm trạng đang vui vẻ của người nói.

Đường An Na lần đầu đỏ mặt vì giọng nói của một người đàn ông, vội vàng nói: “Xin chào anh” Bên kia ngừng một chút, giọng nói lười biếng lúc trước thay đổi, trở nên lạnh lùng.

“Cô là ai”

“Tôi là bạn của Diệp Mai Hoa, hiện giờ cô ấy đang bị bệnh phải nằm viện” Bên kia có âm thanh sột soạt như là tiếng quần áo chà vào nhau.

“Anh có đấy không?”

“Bệnh viện nào?”

“Bệnh viện XX”

“Ừ” Điện thoại ngắn kết nối.

Đường An Na ngơ ngác cầm điện thoại, người này sao lại không lịch sự như vậy?

Nhưng giọng nói thật hay, nghe mà rung động, chỉ là…hình như có phần quen thuộc.

Đường An Na đi đến bên cạnh Lục Bách Thiên nói: “Tôi đã gọi điện rồi, đối phương sẽ nhanh đến đây, Bách Thiên cậu không cần lo lắng”

“Cô gọi cho ai?” Đường An Na lúc này mới nhớ mình chưa hỏi đối phương là ai?

Nhưng ngữ điệu ra lệnh của người đó vô thức khiến người khác làm theo, đợi đến khi cúp máy mới nhớ ra chưa hỏi gì.