Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 371: Chương 433 + 434 - Chó & Mèo



p/S : Nghe đồn là bộ này đã có NXB nào hỏi mua bản quyền phát hành rồi à mn 🤓 Có ai biết tin này hơm? 🤩 Tưởng tượng cầm bộ truyện trên tay chắc sướngggg 🤩🤩

Chương 433 – Tất cả mọi người đều quỳ lạy trong giấc mơ

📚 Sóng biển phập phồng, rì rào run rẩy.

Giọng nói của Sota ngày càng nhỏ dần cứ như sợ Bạch Lục trong câu chuyện đó vậy, cậu thì thào sau lưng Bạch Liễu: "... Bọn họ còn kể là các cô giáo ở viện mồ côi tìm không thấy Tạ Tháp thì cực kỳ tức giận, nhưng không ai dám mách là anh giết Tạ Tháp vì sợ anh cũng giết bọn nó luôn."

"Vả lại ... mặc dù họ rất sợ anh nhưng họ cũng rất sợ Tạ Tháp. Họ cảm thấy hai người các anh giống như quái vật sống chết một mất một còn với nhau ấy, ai mạnh hơn thì người đó sẽ tồn tại, thế nên không dám chọc vào anh."

"Một thời gian sau khi Tạ Tháp chết thì viện mồ côi Ái Tâm nơi anh ở xảy ra chuyện, người đầu tư không muốn đầu tư nữa, hầu như tất cả đều rút tiền, vì thế viện mồ côi bắt đầu suy tàn, trẻ em thì lần lượt biến mất một cách kỳ quái, không biết là tự mình chạy ra ngoài hay là ... "

"Cuối cùng viện mồ côi hoàn toàn bị đóng cửa, các trẻ em còn sót lại thì bị viện trưởng nhân danh từ thiện gửi lên con thuyền này, bảo là viện mồ côi ở nước ngoài sẽ tiếp quản bọn họ."

"Gửi trẻ em?" Bạch Liễu lãnh đạm hỏi: "Là bị bán đi phải không."

Sota thở dài: "Gọi gửi đi cho dễ nghe hơn ấy mà, nhưng đại khái đúng là như vậy, nơi họ đến không phải là viện mồ côi nước ngoài mà là bị bán đến một thị trấn nhỏ ven biển, tên là huyện Lộc Minh."

"Nơi đó nằm ngoài quốc gia của anh, là một địa phương rất nghèo nàn, chẳng có viện mồ côi gì cả, các anh bị bán qua đó làm nô lệ thì phải."

"Bọn em không phải bị bán làm nô lệ." Giọng một bé gái non nớt và run rẩy đột nhiên phát ra từ tầng dưới, "Bọn em bị mua làm tế phẩm."

Sota ngẩn người, cậu nhúc nhích người muốn nhìn xuống: "Em là..."

"Em tên là Aoi." Một bé gái xinh đẹp gầy gò, khoảng 11, 12 tuổi, ngẩng mặt từ giường tầng dưới lên nhìn bọn họ, sắc mặt tái nhợt không giấu được vẻ hoảng sợ, "Em đến từ huyện Lộc Minh."

Sota tỏ vẻ bối rối: "Vậy sao em lại ở trên thuyền này với bọn anh?"

"Em là tế phẩm chạy trốn khỏi huyện Lộc Minh nhưng bị bắt về." Aoi ủ rũ, giọng nói đầy tuyệt vọng. "Lần này bị bắt trở về không biết khi nào mới có cơ hội chạy thoát nữa, em bị tra tấn sắp điên rồi."

Bạch Liễu hỏi: "Huyện Lộc Minh nghèo lắm à?"

——Điều này không giống với những gì hắn đã thấy trước đó.

Huyện Lộc Minh mà Bạch Liễu đã nhìn thấy tại lễ tế Tà Thần có thể nói là phồn hoa và thịnh vượng, mọi người đi bộ trên đường đều ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ, thậm chí những chiếc thuyền bỏ hoang trên bờ biển cũng được sửa sang rất lộng lẫy, hoàn toàn không giống như một cái huyện nghèo chuyên bắt người khác làm nô lệ.