Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 237: Rừng rậm biên thuỳ



Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 273 – Hắc Đào vác Bạch Liễu bỏ chạy

Nghịch Thần liên hợp với các đội viên khác dẫn Hắc Đào đến Hồ Trò Chơi, tư thái đi đường của đoàn người rất thong thả, nhưng người chơi xung quanh cứ thấy là quay ngoắt né đi chỗ khác.

"Cậu nhìn đi!" Nghịch Thần phàn nàn Hắc Đào, "Tất cả là do cậu đấy! Lúc nào cũng hung hăng hết!"

Hắc Đào liếc nhìn anh: "Bọn họ không sợ tôi thì cũng sợ một người chiến thắng khác, không liên quan gì đến tôi, chỉ đơn giản là sợ hãi bản thân không giành được thắng lợi mà thôi."

"Nếu nỗi sợ hãi của bọn họ là một phần của chiến thắng, vậy cứ để bọn họ sợ hãi đi." Hắc Đào quay đầu, thờ ơ nói.

—— ngụ ý chính là thắng lợi cuối cùng cũng thuộc về y, giọng điệu vừa kiêu ngạo lại vừa khẳng định.

Nghịch Thần không nói nên lời.

Tên Hắc Đào này tuy rằng EQ = 0, nhưng thỉnh thoảng suy nghĩ lại rất thấu đáo và sắc sảo, làm anh muốn lợi dụng những chuyện đó để dạy dỗ y cũng không được.

"Được rồi, chọn đại ba trò chơi đi." Nghịch Thần bất đắc dĩ xoa trán, anh hoàn toàn bất lực với Hắc Đào rồi, "—— để chúng tôi xem hiệu quả huấn luyện một mình của cậu, ngược lại cũng để cậu kiểm nghiệm lại thành quả huấn luyện của chúng tôi trong thời gian qua như thế nào."

"...... Nếu chúng tôi có thể khống chế cậu." Nghịch Thần hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói, "Cậu phải về lại đội, nghiêm túc tham gia huấn luyện giải đấu."

Hắc Đào gật đầu, y rút roi dài đen của mình, quất vào một tấm poster game méo mó trong Hồ Trò Chơi.

Toàn bộ chiến đội Danh Sách Sát Thủ biến mất ngay lập tức.

Một nơi khác.

Mục Tứ Thành nằm rạp người xuống leo lên tầng lầu của Danh Sách Sát Thủ, móng khỉ sắc nhọn bám chặt vào mặt tường, đuôi khỉ cong cong như dấu chấm hỏi lấp ló sau lưng, liên tục móc vào các vật trang trí nhô ra.

Cậu khoác bên ngoài một chiếc áo khoác hoa hòe hoa sói, có thể thay đổi màu sắc tùy theo hoàn cảnh hệt như một con tắc kè hoa —— đây là đạo cụ cấp siêu phàm Bạch Liễu nhận thưởng trong Hồ Trò Chơi rồi đưa cho cậu.

Nó quả thật là một đạo cụ cực kỳ hữu ích, giúp cho Mục Tứ Thành thần không biết quỷ không hay thuận lợi đột nhập vào hiệp hội Danh Sách Sát Thủ, cuối cùng leo tới hành lang tầng cao nhất của tòa nhà.

Mục Tứ Thành thản nhiên búng mảnh tro tường dính trên móng tay ra, cái đuôi sau lưng rụt vào người như một sợi dây bị thắt lại, đồng tử đỏ hoe nhìn trái nhìn phải, kinh ngạc nhướng mày ——

—— hiệp hội lớn này làm cái quỷ gì vậy chứ? Đại bản doanh hiệp hội ấy thế mà không hề có bất kỳ biện pháp chống trộm nào? Này không phải là mời người ta đến nhà ăn trộm à?