Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 193: Các dòng thế giới



Chương này đố các cô đọc QT mà hiểu đc =)))) Dịch muốn nhũn não =)))

Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 229 - Các dòng thế giới

Hình ảnh của Lục Dịch Trạm mờ dần và chuyển sang màu đen, một dòng phụ đề mới xuất hiện trên TV nhỏ:

【Thiết lập tuyến chính của trò chơi phần 3 —— chiến đội thân thiết tan rã】

Bức tranh khuất dần từ xa, mặt trời tròn trên biển và làn sương mờ ảo mờ mịt, tầm mắt chuyển sang một Thần Điện to lớn uy nghiêm và trang nghiêm thấp thoáng trong sương mù biển xanh, cực kỳ đẹp đẽ và huyền bí như ẩn như hiện dưới ánh nắng rực rỡ.

Nhưng ngôi đền này dường như đã trải qua một trận chiến khốc liệt, khắp nơi đều có những hố đen nơi đá lửa rơi xuống, Bạch Liễu chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là dấu vết tan chảy do chất độc ăn mòn của Lưu Giai Nghi, vết móng vuốt cào của Mục Tứ Thành, những lỗ đạn của Đường Nhị Đả và vết cắt từ dao găm của Mộc Kha.

Những người này vừa rồi lẽ ra phải chiến đấu ở đây, nhưng không biết tại sao chỉ còn lại Bạch Liễu, có chút kỳ lạ hơn nữa là Bạch Liễu lại không tìm thấy dấu vết công kích của hắn.

Dấu vết của roi xương cá rất dễ nhận ra, Bạch Liễu đã tìm kiếm trên màn hình nhiều lần nhưng không tìm thấy chúng, nhưng dấu vết của các cuộc tấn công của bốn người khác có thể nhìn thấy khắp nơi ...

Có vẻ như Bạch Liễu không tồn tại, hoặc sự tồn tại của hắn là vô nghĩa trong trận chiến ác liệt của mọi người.

Tiếp tục đi vào sâu bên trong, xuyên qua bụi cây rừng rậm đen kịt và đá trắng xám rải rác khắp nơi, Bạch Liễu nhìn thấy dấu vết của bốn người mà hắn tìm kiếm.

Dùng dấu vết không hình dung chính xác được nữa, mà phải là những cái xác.

Trên trán Lưu Giai Nghi có một lỗ đạn, cô bé nằm trên mặt đất với đôi mắt xám mở trừng trừng, chất độc trong tay cô bé rỉ ra lan xuống mặt đất nơi Mộc Kha đang nằm.

Mộc Kha hai mắt vô hồn, trong tay cậu chỉ cầm một con dao găm, một con khác thì đâm vào ngực Mục Tứ Thành, mà Mục Tứ Thành bị con dao găm này đóng đinh vào thân cây, ngửa đầu dựa vào thân cây, móng vuốt buông thõng bên hông, máu chảy ròng ròng.

Còn chủ nhân của vết máu —— Đường Nhị Đả thì gục đầu vào tảng đá, mắt nhắm nghiền, cổ họng rướm máu, tay vẫn cầm súng, nhưng khẩu súng không thấy đâu nữa.

Bạch Liễu cuối cùng đã biết tại sao không có dấu vết tấn công của hắn —— bởi vì đây là cuộc nội chiến sóng còn trong nhóm mà hắn không tham gia.

Lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói mờ mịt từ trong mây mù truyền đến sau lưng, mang theo ý cười khó lường, vang vọng cả núi rừng:

"Trò chơi của dòng thế giới này đã kết thúc, Bạch Liễu."

"Bạn đã thua."

Hình ảnh mờ dần và màu phụ đề của TV nhỏ chuyển sang màu đen: