Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 168: Chương 201 + 202 - Bạch Liễu gây ra vụ nổ nhà máy Hoa hồng



Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 201 | Bạch Liễu đã gây ra vụ nổ Nhà máy Hoa Hồng

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

Cánh cửa sắt lung lay mở ra, Đường Nhị Đả đang đứng trước cửa bất động.

Gã dường như đã biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ trong nháy mắt, hoặc vào lúc này, gã ước mình chỉ là một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ.

Công nhân nhà máy bối rối đẩy gã hai lần, nhưng Đường Nhị Đả cao to nên ông ta đẩy chẳng xê dịch gì, lúc này "giấy thử mùi" trong nhà giam đột nhiên di chuyển ngón tay, hơi hướng về phía gã.

"Giấy thử mùi" dựa vào trên tường, đôi mắt tan rã cố gắng tập trung vào Đường Nhị Đả, phát ra giọng nói khàn khàn rất yếu ớt: "... Đội trưởng?

Chỉ với một âm thanh nhẹ nhàng như vậy, Đường Nhị Đả vốn đang bất động ở chỗ cũ, cảm giác như bị trúng một phát súng, đau đến mức suýt chút nữa nghiến răng nghiến lợi, bộ mặt dữ tợn mới có thể khống chế được biểu lộ của mình.

Đường Nhị Đả hai mắt đỏ hoe, chỉ có thể ổn định thân thể tựa vào trên tường, đang nhìn người trong nhà giam, hoặc có thể gọi là giấy thử mùi.

Có thứ gì đó đã rút cạn sức lực của Đường Nhị Đả, khiến gã kiệt sức, đau đớn khôn tả, gã chỉ có thể dựa vào vật bên ngoài để chống đỡ cơ thể, từng bước một, nghiêng ngả lảo đảo đi vào nhà giam vẫn luôn vây nhốt gã, vây nhốt Tô Dạng.
Đường Nhị Đả đi tới trước giấy thử mùi, lúc này mới nhìn rõ toàn bộ tình trạng của đối phương.

Cả khuôn mặt Tô Dạng đều đã "nở hoa", những bông hoa hồng trong mắt anh tươi tốt như trên cánh đồng hoa, khuôn mặt chằng chịt hoa văn lẫn lộn máu thịt, anh đang mặc đồng phục của đội phó Cục Xử Lý Dị Đoan Nguy Hiểm, thậm chí vẫn còn mang theo huy hiệu của mình.

Thẻ nhân viên trên huy hiệu của Tô Dạng bị dính máu, trông rất bẩn thỉu.

Khuôn mặt này và tấm thẻ nhân viên này khiến Đường Nhị Đả nhớ lại lần Tô Dạng bị tên hề xử tử, những tiếng la hét thấu tim của các thành viên trong đội dường như vẫn còn văng vẳng bên tai gã.

Mà Đường Nhị Đả ở bên cạnh như đã mất hồn, thẫn thờ nhìn băng ghi hình ghi lại cái chết của Tô Dạng, não bộ dường như trục trặc, chỉ lặp đi lặp lại một câu —— giá như tôi ở bên cạnh Tô Dạng thì tốt rồi.

—— nếu tôi bị bắt cùng với Tô Dạng thì tốt rồi, nếu như tôi bị bắt thay Tô Dạng thì tốt rồi, nếu như tôi là Tô Dạng thì tốt rồi.

Nếu như tôi bị tra tấn, bị đau đớn, bị chết thay Tô Dạng thì tốt rồi.

—— tại sao lần nào, lần nào cũng thế, lần nào cũng phải là Tô Dạng?

Tại sao lần nào cũng cứ phải là một kẻ nhát gan như gã, trải qua bao nhiêu dòng thời gian cũng không dám nhìn thẳng vào người quan trọng nhất với mình để nói lời nào?