Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 113: Viện phúc lợi Ái Tâm ( 66w thêm



Mộc Kha bị Miêu Phi Xỉ đẩy ra lại chạy tới ngăn trước mặt Lưu Giai Nghi, ở tuổi này cậu luôn được giáo dục là phải bảo vệ các bạn nữ, hơn nữa Miêu Phi Xỉ rõ ràng có cái gì đó không đúng, cậu cảnh giác, lấy can đảm giang hai cánh tay bảo vệ Lưu Giai Nghi phía sau: "Miêu Phi Xỉ, đã nói với anh rồi! Anh không chạy được ra ngoài chẳng liên quan gì đến bọn em! Anh dám làm gì Giai Nghi, có tin em nói cho anh Bạch Lục không!"

 

Trải nghiệm cùng nhau chạy trốn cùng bị ném xuống khiến Tiểu Mộc Kha nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Lưu Giai Nghi, bây giờ cậu coi Lưu Giai Nghi như một em gái nhỏ yếu ớt giống mình và cần được bảo vệ.

 

Dưới tình huống biết rõ chính mình không có năng lực phản kháng Miêu Phi Xỉ, Tiểu Mộc Kha mặc dù không biết hai người kia đã đạt thành hiệp nghị gì với Bạch Lục, song lại hiểu được Bạch Lục có thể khống chế Miêu Phi Xỉ, cho nên bạn nhỏ Mộc Kha tự động sử dụng tuyệt kĩ mách lẻo đại pháp.

 

Mộc Kha trợn tròn đôi mắt, giọng bình tĩnh đầy sức thuyết phục: "Anh không dám chống lại anh Bạch Lục đúng không? Nếu ngày mai anh Bạch Lục thấy anh làm vậy với bọn em, anh cho rằng mình sẽ có kết cục tốt sao?"

 

Bước chân đi về phía này của Miêu Phi Xỉ hơi dừng, rất nhanh, cậu ta biểu tình dữ tợn đẩy Mộc Kha: "Tao bây giờ cũng không có kết cục gì tốt! Cút ngay cho tao! Tao hôm nay phải dùng con nhỏ mù này khai huân, mày mà dám chặn tao, tao ăn luôn cả mày!"

 

Mộc Kha trông Miêu Phi Xỉ hai mắt đỏ tươi, không nhịn được run lập cập, Lưu Giai Nghi đột nhiên lớn tiếng hô: "Cô giáo ơi! Cô giáo!"

 

Một cô giáo ngoài hành lang tình cờ đi vệ sinh nghe thấy Lưu Giai Nghi kêu gọi, cô ta mất kiên nhẫn đẩy cửa đi vào: "Có chuyện gì?"

 

Mắt thấy Mộc Kha muốn tố cáo Miêu Phi Xỉ, Miêu Phi Xỉ đảo mắt một vòng, cướp lời trước, cậu ta phủi bụi đứng thẳng, cười hì hì nói với giáo viên: "Dạ cô, em với Mộc Kha và Miêu Cao Phụ nổi lên chút tranh chấp, bọn em đánh nhau một trận."

 

Tiểu Mộc Kha nghe thấy câu này thì ngẩn ra, cậu trầm sắc mặt, lớn tiếng nói: "Em và Miêu Cao Phụ không hề tranh chấp với Miêu Phi Xỉ! Là anh ta muốn bắt nạt..."

 

"Chỉ là chút tranh chấp nhỏ!" Miêu Phi Xỉ chợt cao giọng ngắt lời Mộc Kha, cậu ta híp mắt tà tính nở nụ cười, chậm rãi quay đầu nhìn giáo viên, "Thưa cô, nếu tiếp tục giam em với bọn họ ở cùng nhau, bọn em không chừng sẽ tiếp tục đánh nhau, đánh hỏng rồi cũng không tốt đúng không? Em ra tay không biết nặng nhẹ, Mộc Kha có bệnh tim mà? Em chỉ đạp hai chân nhỡ đạp ra chuyện thì phải làm thế nào?"

 

Đây là uy hiếp trắng trợn, Mộc Kha giận đỏ mặt, còn muốn tiếp tục phản bác, mà giáo viên nghe xong lời này nhướng mày: "Thật nhiều chuyện, vậy các cô cậu tách nhau ra đi."

 

Miêu Phi Xỉ rốt cuộc hài lòng cười: "Thưa cô, Miêu Cao Phụ lúc nãy đánh nhau bắt nạt Lưu Giai Nghi, nhưng mà em thì không bắt nạt em ấy."

 

Mộc Kha giận dữ mắt trợn to, gấp đến độ nhảy lên hai cái: "Đánh rắm!!" Đây là lời thô tục nhất mà tuổi này cậu có thể nói được.

 

"Vài đứa nhãi ranh còn thích kiếm chuyện." Giáo viên đơn giản quét mắt nhìn tất cả một lần, kết luận, "Vậy giam cậu và Lưu Giai Nghi một phòng, đàng hoàng một chút cho tôi, đừng gây rắc rối nữa biết chưa."

 

Mộc Kha rốt cuộc tìm được cơ hội chen vào: "Cô ơi, là anh ta bắt nạt..."

 

Miêu Phi Xỉ cười như không cười nhìn Mộc Kha một cái: "Em nghĩ xong rồi hãy nói nha Mộc Kha, anh không ở một phòng với Miêu Cao Phụ, hoặc là ở cùng em, hoặc là cùng Lưu Giai Nghi, em nghĩ xong kết quả khi được ở cùng với anh chưa?"

 

Trong mắt cậu ta mang theo vẻ thèm thuồng, ánh mắt kia khiến Mộc Kha nổi da gà đầy người, lui lại hai bước, nhưng khi liếc thấy Lưu Giai Nghi từ lúc gọi cô giáo đến giờ vẫn còn đang dựa tường thở hổn hển, cậu cắn răng, muốn nói em với anh một phòng.

 

Lưu Giai Nghi bỗng nhiên chậm rãi đứng lên, cô bé loạng choạng sờ, đặt tay mình lên bàn tay giáo viên, cúi đầu không thấy rõ biểu tình: "Cô ơi, chúng ta đi qua bên kia đi."

 

Mộc Kha gấp gáp: "Giai Nghi! Em đừng đi!"

 

Lưu Giai Nghi nghe thấy tiếng, quay đầu "nhìn" về phía Mộc Kha mỉm cười, mi mắt cong cong, giọng nhẹ nhàng dường như mang theo chút khoái trá: "Đừng lo lắng cho em, em có cách."

 

Mộc Kha sợ run một giây, cậu theo bản năng lùi về phía sau.

 

Nụ cười vừa rồi của Lưu Giai Nghi, khiến cậu cảm thấy lạnh sống lưng một cách kì quái —— cậu cảm thấy Lưu Giai Nghi hình như đã sớm biết Miêu Phi Xỉ sẽ làm vậy, cố ý để họ bị nhốt trong cùng một phòng.

 

Mà cô bé thì dung túng mặc kệ Miêu Phi Xỉ.

 

Mộc Kha nhớ tới lúc cô bé này đề nghị khi rời viện mồ côi thì giết luôn giáo viên giữ khóa, như vậy có thể trì hoãn thời gian bị phát hiện, cuối cùng đề nghị bị Bạch Lục bác bỏ, nói không thể tùy tiện giết chết N cái gì C trong viện mồ côi, Mộc Kha nghe không hiểu lắm, nhưng Lưu giai Nghi thì rất tự nhiên nói, nếu xảy ra chuyện gì có thể đẩy lên đầu bọn Miêu Phi Xỉ mà?

 

Trên người Lưu Giai Nghi có một loại tàn nhẫn ngây thơ, cô bé thông minh, nhanh trí, lực hành động cao, trừ khoản không nhìn thấy ra thì cô bé đơn giản chính là một mưu đồ gia đẳng cấp ngang Bạch Lục.

 

Kế hoạch trốn khỏi viện mồ côi đêm qua cũng là cô bé và Bạch Lục cùng nhau vạch ra.

 

Tất cả quy luật dò xét phòng của giáo viên, vị trí chìa khóa, phương hướng chạy trốn đều là tin tức do cô bé mù Lưu Giai Nghi sờ soạng ra trong vòng một ngày, lừa gạt giáo viên chỉ tốn của cô bé một phút, thậm chí cô bé trong lúc chạy trốn còn muốn giết giáo viên, phòng ngừa giáo viên này tỉnh lại đuổi theo, song Tiểu Bạch Lục yên lặng một hồi nói, mặc dù anh cũng nghĩ vậy, nhưng không được, giết người quá phí thời gian.

 

Mộc Kha nhìn bóng lưng Miêu Phi Xỉ và Lưu Giai Nghi bị giáo viên mang đi xa, tâm tình vẫn không nhịn được thấp thỏm.

 

Lưu Giai Nghi dù thông minh thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là cô gái nhỏ, hiện tại còn đang ốm yếu, chênh lệch thể lực với Miêu Phi Xỉ không phải chỉ cần trí khôn là có thể chống lại.

 

A a a a a làm thế nào bây giờ! Mộc Kha có chút tan vỡ —— nếu anh Bạch Lục ở đây thì tốt rồi!

 

Giáo viên nhốt Miêu Phi Xỉ và Lưu Giai Nghi vào một phòng học thủ công khác.

 

Lưu Giai Nghi lặng lẽ đứng ở góc dưới phải phòng học, hôm qua cô bé còn ngồi ở đây khâu búp bê, cho nên trong góc còn sót lại một vài mảnh vải vụn, cô bé ngồi xuống dọn dẹp chỗ vải vụn, dọn dọn thì đột nhiên bị kim đâm một cái, chảy ra giọt máu tươi.

 

"A! Chảy máu." Lưu Giai Nghi khẽ hô một tiếng, cô đặt ngón tay mình vào miệng, rũ mi mắt che đi con ngươi mịt mù, hơi tiếc nuối hàm hồ nói, "... Có chút lãng phí, đây là máu có thể cứu anh trai đó."

 

Miêu Phi Xỉ từ sau khi vào phòng liền không ngừng nuốt nước bọt, cậu ta từng bước từng bước từ sau lưng nhích tới gần Lưu Giai Nghi, biểu tình dữ tợn cuồng nhiệt, giống một người đói bụng lâu ngày thấy bữa tiệc lớn.

 

Nhất là khi thấy Lưu Giai Nghi tự làm mình bị thương, đầu ngón tay trắng nõn rịn ra một giọt máu đỏ tươi, lực trùng kích đánh sâu khiến nhịp tim và hô hấp của Miêu Phi Xỉ tăng nhanh không ít, cậu ta đi tới phía sau Lưu Giai Nghi.

 

"Em đang xem gì đó Giai Nghi?" Miêu Phi Xỉ chuẩn bị cho bữa ăn của mình một mở đầu hữu hảo, cậu ta thò đầu xem cái rương vải của Lưu Giai Nghi.

 

Hôm qua Lưu Giai Nghi luôn một mình ngồi trong góc với cái rương này, khâu búp bê cả ngày, cuối cùng ra một thành phẩm cực kỳ xấu xí, vết khâu to sơ sài, không giống búp bê đường kim nhỏ tinh tế bán ở ngoài, tứ chi lung lay cảm giác kéo nhẹ là rơi...

 

Nói mới nhớ hôm qua cậu ta thấy lúc Lưu Giai Nghi xin giáo viên cây kim, giáo viên nói không thể cho người mù như cô bé vật nguy hiểm như thế, cho nên không cho cô bé kim, vậy thì kim để cô bé may búp bê từ đâu mà ra...

 

Miêu Phi Xỉ rốt cuộc thấy được trong rương có gì, con ngươi cậu ta không nhịn được co rút lại, Lưu Giai Nghi nở nụ cười hồn nhiên quay lại, hơi ngoẹo đầu: "Nếu không có kim, thì không thể làm gì khác hơn là mượn kim của mấy anh trai đâm tiêm nha."

 

Trong rương là đủ loại đầu kim nhuốm máu, đâm sâu vào vải vóc, trong đó có cái đầu một con búp bê bán thành phẩm, cơ hồ đâm xuyên qua.

 

Mà con búp bê kia có quần áo giống Miêu Phi Xỉ đang mặc như đúc.

 

"Đẹp mắt không? Búp bê em làm ý." Lưu Giai Nghi chậm rãi đứng lên, trên gương mặt tái nhợt của cô bé là nụ cười ngây thơ, cõng búp bê đến gần, cầm trên tay một ống tiêm, từng bước từng bước lại gần Miêu Phi Xỉ, "Dựa theo tỉ lệ người chết 50 - 80% của phó bản cấp 2, ít nhất cần máu của 1,6 đứa trẻ mới có thể cứu một người chơi, máu một mình em hẳn không cứu được anh trai, cho nên làm phiền anh Miêu Phi Xỉ hảo tâm hiến chút máu nha."

 

Miêu Phi Xỉ lùi về sau nửa bước, cái mông đập xuống đất, cậu ta vừa đẩy chân điên cuồng lui về sau vừa rống to: "Cô ơi!! Cô ơi cứu mạng!!!"

 

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng đạo cụ 【 lặng yên không tiếng động 】, không ai có thể nghe thấy bất kì âm thanh gì tại không gian bạn đứng, mời người chơi tận tình thao tác! 】

 

【 Thời gian sử dụng đạo cụ: 1 giờ 】

 

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng đạo cụ 【 không gian ma thuật 】, đây là không gian dành riêng cho bạn, chỉ có người bạn cho phép mới có thể tiến vào, chỉ có người bạn cho phép mới có thể rời đi, bạn là phù thủy chúa tể không gian này! 】

 

【 Thời gian sử dụng đạo cụ: 30 phút 】

 

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng ma dược nhão cơ, thân phận phụ người chơi Miêu Phi Xỉ đang bị mất hết sức lực bắp thịt toàn thân nhão ra... 】

 

Lưu Giai Nghi không quan tâm thông báo tiếp tục sử dụng đạo cụ qua màn hình hệ thống, hệ thống không ngừng bắn ra nhắc nhở mới:

 

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Lưu Giai Nghi, bởi kĩ năng của bạn trong 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 rất đặc thù, sau khi vào phó bản, để đảm bảo tính cân bằng của trò chơi, hệ thống tiến hành mở ra một vài hạn chế —— 】

 

【 Một: trói định giá trị sinh mạng của bạn và nhân vật quan trọng trong dục vọng của bạn - người chơi Lưu Hoài với nhau 】

 

【 Hai: bạn đang trong debuff trúng độc nấm, giá trị sinh mạng liên tục từ từ giảm xuống, xin chú ý giá trị sinh mạng của mình 】

 

【 Ghi chú: debuff này không phải do hệ thống áp đặt, mà là debuff sẵn có người chơi mang vào từ hiện thực, hệ thống chỉ hơi khuếch đại debuff này để tạo thành hạn chế 】

 

【 Ba: thời gian CD của kĩ năng giải dược của bạn kéo dài từ 1 giờ thành 6 giờ 】

 

【 Bốn: máu của bạn là máu thích hợp nuôi huyết linh chi nhất trong tất cả trẻ em của người chơi, không cần liên hệ máu mủ đối ứng, máu bạn có thể bồi dưỡng ra huyết linh chi chữa được bệnh cho bất kì người đầu tư nào, máu của bạn là 【 máu vạn năng 】 duy nhất trong phó bản, bất kì người đầu tư nào cũng có thể dùng huyết linh chi được đào tạo từ máu bạn 】

 

【 Ghi chú: khi người chơi người đầu tư khác tìm ra đầu mối về bối cảnh phó bản, hệ thống sẽ đưa cho người chơi một vài tin tức có tính chỉ hướng, để họ biết máu của bạn mới là máu cao cấp nhất, đương nhiên dưới điều kiện tiên quyết là bảo vệ sự riêng tư của bạn, chúng tôi sẽ không hoàn toàn tiết lộ thân phận bạn 】

 

【 Năm: ... 】

 

Ngay một khắc cuối cùng trước khi Lưu Giai Nghi đóng giao diện, chỉ thấy trên màn hình có một logo hình vương miện lập lòe sáng:

 

【 Thành viên cao cấp công hội Quốc Vương: người chơi no.1 bảng Tân Tinh 】

 

【 Thân phận kĩ năng: phù thủy cấm kỵ bị nguyền rủa 】

 

Lưu Giai Nghi đóng giao diện, cô rũ mi, nhìn Miêu Phi Xỉ đang không ngừng giãy giụa trên mặt đất.

 

Miêu Phi Xỉ xụi lơ giống bãi bùn nát, cậu ta ngửa cổ phát ra tiếng thét nhỏ vụn, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

 

"Không ai có thể nghe thấy anh cầu cứu nha, anh Phi Xỉ." Lưu Giai Nghi ngồi xổm xuống, cô nghiêng đầu nháy mắt, "nhìn" Miêu Phi Xỉ đang sợ hãi tột độ, "Em từng xem video của anh, nghe nói anh thích ăn thịt trẻ con?"

 

"Em cũng thích rút từng giọt từng giọt máu của anh." Lưu Giai Nghi cười ngọt ngào, hai bên khóe miệng ẩn hiện lúm đồng tiền đáng yêu, "Anh thấy con thỏ nhỏ bị rút máu từ lỗ tai bao giờ chưa? Cuối cùng nó sẽ bị không khí từ lỗ chích chui vào xử tử, nghe nói sẽ chết vô cùng thống khổ, trước kia cũng có một con thỏ, anh trai em tặng, em vốn định dùng nó làm thí nghiệm."

 

"Đáng tiếc nó quá yếu đuối, rất nhanh liền bị em chơi chết mất rồi, em khóc buồn lắm." Lưu Giai Nghi yêu thương vuốt ve đầu Miêu Phi Xỉ, "Anh muốn làm thỏ của em không?"

 

Miêu Phi Xỉ mặt toàn là nước mắt, cậu ta nhìn mũi kim sắc bén, hơi lóe sáng trong tay Lưu Giai Nghi, sợ hãi lắc đầu.

 

"Thỏ thì không có quyền từ chối đâu nha." Lưu Giai Nghi cười híp mắt nói, "Em bắt đầu nhé."