Ta Ở Hiện Đại Làm Đại Boss

Chương 599



Vào lúc sáu giờ sáng, sảnh nhà ăn trở lại dáng vẻ sạch sẽ như cũ, sàn được lau đến mức không còn chút tì vết.

54 người ngồi rải rác xung quanh căng tin ăn bữa sáng của riêng mình, ngẫm nghĩ về hành động của họ ngày hôm qua.

Những sinh viên khác cũng bắt đầu lần lượt tới nhà ăn, họ mỉm cười chào đón các bạn cùng lớp, thảo luận về lớp học sẽ tham gia và kỳ thi cuối kỳ sắp tới.

Không ai biết rằng căng tin vào nửa đêm hôm qua đã lộn xộn và bẩn thỉu đến thế nào...

Nam Tương Uyển đã ăn vài chiếc bánh bao, cô không biết tại sao hôm nay mình lại thèm ăn bánh bao như vậy, vì bánh bao trong nhà ăn cô thấy không ngon lắm.

Miệng của cô đã bị Cố Bắc Hoài chiều hư từ lâu.

Ăn sáng xong, cô trở về ký túc xá lấy máy tính và sách vở, sau đó đi bộ đến lớp học.

Đi được nửa đường, cô đụng phải một người.

La Duy vẻ mặt ngượng ngùng đi tới, chào hỏi: "Ừm, Nam Tương Uyển, ta định đi nhận nhiệm vụ, ngươi có muốn lái phi thuyền của chúng ta bay thử không.

Nam Tương Uyển: "Hả?"

La Duy xoa mũi: "Tàu sân bay."

Nam Tương Uyển: "Thật?"

Bởi vì quá kích động và kinh ngạc, cô vung tay khá mạnh. Mấy chỗ bị thương ở lưng tối qua bị cọ trúng, một cơn đau nhói truyền đến.

Nam Tương Uyển sắc mặt lập tức vặn vẹo: "Aw ——"

La Duy trong nháy mắt lùi lại mấy mét, vẻ mặt hoảng sợ: "Ngươi sao vậy? Ta không có đụng vào ngươi!"

Nam Tương Uyển xua tay, vừa định giải thích.

La Duy đã quay người bỏ chạy ...

Nam Tương Uyển: "Mẹ kiếp! Đồ nhát gan!"

...

Cuối tuần, Nam Tương Uyển được nghỉ nên cô định sẽ tới thăm ông ngoại.

Nam Triều Dương vốn dĩ muốn cùng đi với cô, nhưng anh không đăng ký xin nghỉ, vì vậy anh chỉ có thể đứng ở cổng trường nhìn chị gái mình rời đi.

Bộ đôi paparazzi Đại Đan và Tiểu Đan canh giữ đã lâu thấy cô ra ngoài liền lập tức lái xe đi theo sau.

Họ rất sốt ruột!

Nam Tương Uyển đã học ở Bắc Kinh lâu như vậy mà họ vẫn không thể chụp được bức ảnh nào về cuộc sống hàng ngày của cô, trong khi các tay săn ảnh khác của Bắc Kinh đã chụp được cảnh cô đắp chiếc máy bay tuyết.

Thấy máy bay tuyết trở thành một trào lưu tìm kiếm, Đại Đan và Tiểu Đan suýt tức hộc máu, cảm giác như họ đã bỏ lỡ mất giải độc đắc.

Để chuẩn bị cho lần bám theo này họ đã lên kế hoạch rất kĩ càng, không chỉ đọc lịch trình mà còn xem cả dự báo thời tiết.

Từ tối nay đến sáng mai sẽ có tuyết rơi dày đặc ở Bắc Kinh, tuyết sẽ dày đủ để chôn vùi một chiếc xe trong một đêm.

Khi đến lúc đó...hehehe!

Nam Tương Uyển rời trường trong bộ quần áo thường, đeo khẩu trang và đội mũ, cô định đi bộ về nhà.

Đi được nửa đường, cô nhận được điện thoại của dì Diệp.

Diệp Phi Mỹ: "Uyển Uyển! Hôm nay con có được nghỉ không?"

Nam Tương Uyển: "Có ạ!"

Diệp Phi Mỹ: "Ngôi nhà sân vườn mà dì chuẩn bị cho con đã được sửa sang lại, tất cả đồ đạc dì cũng mua rồi. Con có muốn đến xem thử không?"

Nam Tương Uyển: "Hả? Được ạ!"

Diệp Phi Mỹ: "Vậy dì gửi cho con địa chỉ của nó nhé, hay để dì đón con?"

Nam Tương Uyển: "Con sẽ tự mình đến đó."

Diệp Phi Mỹ: "Được, dì cho con mã mở khóa, con đi xem đi, tối nay tới nhà dì ăn cơm luôn nhé?"

Nam Tương Uyển suy nghĩ một chút, sau đó từ chối: "Con định đi tới nhà ông ngoại ăn cơm.

Diệp Phi Mỹ: "Đứa trẻ ngoan!”

Cứ như vậy, Đại Đan và Tiểu Đan đang lái xe đi theo, đột nhiên phát hiện Nam Tương Uyển đã quay đầu đi bộ về hướng ngược lại!

Đại Đan: "Ngu dốt, mau dừng lại, quay xe, nhanh."

Tiểu Đan: "Không, không thể! Đường một chiều!"

Đại Đan: "Xong rồi..."

Nam Tương Uyển biết rằng hai tay săn ảnh đang theo dõi cô, nhưng cô cũng không để ý nhiều, cô tăng tốc đến địa chỉ mà dì Diệp Phi Mỹ đưa.

Ngay khi đi tới, cô liền cảm thấy nó rất quen thuộc.

Nơi này, cái sân này, cô đã từng đến rồi!

Sau vài lần liếc nhìn cánh cửa, rồi nhìn khung cảnh xa xăm, cô nhập mật khẩu mở cửa và bước vào.

Quả nhiên, cô thấy chiếc bàn đá lớn thân quen trong sân!

Ngay cả cây lựu bên cạnh cũng y chang!

Tuy nhiên, nó đã được tân trang lại, nên có chút khác với cái sân tồi tàn mà cô đã từng ở. Bây giờ, trong sân đã được sửa sang một cách tỉ mỉ, đâu đâu cũng lộ ra sự tinh tế và trang nhã.

Nam Tương Uyển đi dạo một lúc, cô thấy rằng căn phòng cô từng ngủ đã trở thành phòng ngủ chính, với một chiếc giường lớn được chạm khắc tinh xảo.

Các phòng khác cũng đều được trang bị nội thất, có thể thấy là đã được chọn lựa kĩ càng, trông vô cùng đẹp mắt.

Nam Tương Uyển lập tức chạy ra sân chụp một bức ảnh và đăng lên nhóm.

[Hạng hai vạn năm Bình Đầu Ca]

'Bình Đầu Ca: [Picture]'

'Bình Đầu Ca: @Crystal'

'Crystal:? ? ? '

'Crystal: Gì vậy, Bình Đầu Ca, cô lại đột nhập nhà người khác à? '

'Bình Đầu Ca: Đưa tiền đây! Phí chỗ ở! Tất cả những người đã ngủ ở đây mau nộp tiền, hai ngàn một đêm! '

'Thương Hải: ? ? ? '

'Vô Song:? ? ? '

'Tu La: Có chuyện gì vậy, Bình Đầu Ca, tôi có thể giúp cô. '

'Bình Đầu Ca: Căn nhà sân vườn này là của tôi! Tôi chỉ biết nó là của tôi! Mấy người, mau nộp tiền! '

'Crystal: Bạn của bạn là Crystal đang offline. '

'Thương Hải: Bạn của bạn là Thương Hải đang offline. '

'Vô Song: Có nhầm hay không vậy? '

'Vô Song: Bạn của bạn là Vô Song đang offline. '

'Tu La: @Bình Đầu Ca, tôi sẽ trả, nhưng chỉ một nửa tiền thôi. '

'Bình Đầu Ca: Được. '

'Tu La: Chết tiệt, tôi đâu có ngủ ở đó đêm nào đâu? Cô coi tôi là đồ ngu hay gì? '

'Bình Đầu Ca: Đúng vậy đó, kẻ lang thang! '

[Tu La đã sửa tên nhóm thành "Bình Đầu Ca luôn mất trí nhớ sau khi say"]

Nam Tương Uyển lập tức bùng nổ!

Có những chuyện chỉ nên giữ trong lòng!

...

Buổi tối, Nam Tương Uyển đến nhà ông ngoại.

Trong nhà không có ai khác, dì bảo mẫu đã dọn cơm xong, bày trên một cái bàn lớn.

Ông ngoại ngồi trên ghế chính, mở một chai Mao Đài và uống từng ngụm một.

Nam Tương Uyển cắm đầu ăn sạch sành sanh.

Ông ngoại nhìn cô hỏi: "Không uống sao?"

Nam Tương Uyển: "Ông, cháu mới 18 tuổi."

Ông ngoại tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: "Chú của cháu có thể uống cả một bình khi mới 18!"

Nam Tương Uyển ngẩng đầu lên:"Chú?"

Ông đột nhiên không nói nữa, chỉ cúi đầu uống rượu.

Sau bữa tối, Nam Tương ôm máy tính bảng nằm trong căn phòng thời thơ ấu của mẹ để học, học kỳ sắp hết rồi, cô rất bận.

Các kỳ thi, đánh giá hàng năm, album mới, v.v, cô bận rộn đến mức có đôi khi cô gần như quên mất rằng mình là người xuyên không.

Trong lúc học, cô đã nhiều lần nhìn lên những bức ảnh cũ trên tường trong phòng.

Tân Tử trong ảnh khi còn trẻ rất có khí phách anh hùng, cô mặc một bộ quân phục xộc xệch và đội một chiếc mũ quân đội to đến nỗi che gần hết khuôn mặt, nhưng nửa khuôn mặt lộ ra lại có vẻ đẹp đầy trong sáng và ngây thơ.

Nam Tương Uyển có cảm giác bức ảnh này không phải là ảnh chụp một mình, bên cạnh hẳn là có người, nhưng lại bị những bức ảnh khác che mất.

Cô suy nghĩ một chút rồi đi tới, nhẹ nhàng tháo những bức ảnh phủ trên đó ra.

Ồ, còn có một thanh niên, đường nét khuôn mặt rất giống mẹ, nhưng cũng không giống với ông ngoại.

Đây là chú?

Lần đầu tiên Nam Tương Uyển biết mình có một người chú.

Người chú trong ảnh khoảng 20 tuổi, mặc quần áo bình thường, nét mặt tuấn tú, tư thế ngời ngời, khí chất sắc bén, có cảm giác đầu đội trời chân đạp đất!

Thoạt nhìn liền cảm thấy đâu không phải là người bình thường.

Che bức ảnh lại, Nam Tương Uyển về giường tiếp tục học, buổi tối, cô dậy đi ra phòng khách uống nước.

Vừa bật đèn lên, cô kinh ngạc phát hiện ông ngoại vẫn ngồi ở đó, bình rượu trước mặt đã gần cạn.

Ông như mất hồn, lẳng lặng ngồi đó, trước mặt có hai ly rượu, một ly rượu được đặt ở phía đối diện chiếc bàn, nơi Nam Tương Uyển ngồi ăn cơm hồi tối.

Một cốc rượu đầy, nhưng không có ai ngồi uống cùng ông.

Nam Tương Uyển ngồi xuống bàn, giơ tay nâng ly rượu, cụng ly với ông ngoại của mình.

Keng!

Cốc rượu thủy tinh phát ra âm thanh lanh lảnh.

Nam Tương Uyển nhấp một ngụm, đôi mắt sáng ngời nói: “Ông nội, kể cho cháu nghe về chú đi?”

Đôi mắt ông lão cuối cùng cũng sáng lên, lời lẽ tuôn trào.

Nhưng đang nói chuyện, ông liền phát hiện cháu gái ở đối diện không biết đã ngã xuống từ lúc nào, say như chết!