Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 381: Hoàn thiện Thiên Chuy Bách Luyện Thể



Mai Trang,

Cùng Thiết gia 7 người hàn huyên một lát, đợi lúc sau Tống Khuyết mới nghe hạ nhân tiếng gọi liền đi ra ngoài phòng, lúc quay về đã là cầm theo hai quyển sách mỏng trên tay.

Vốn Thiên Chuy Công bản gốc vẫn để trong không gian, nhưng không thể trước mặt người ngoài sử dụng nên hắn còn là phải tốn một phen công phu che giấu như thế.

Trong phòng, dù trước đó đã nhận được Tống gia trả lời chắc chắn, đến lúc này thực sự nhìn thấy đồ vật Thiết gia mấy người vẫn là không nén được kích động.

Hai tay run rẩy đưa ra tiếp lấy bí tịch, Thiết Trực giọng còn mang theo chút nghẹn ngào giọng điệu mở miệng:

“Tống công tử, thật sự cám ơn ngươi!”

Rồi cũng không màng gì khác, 4 vị to con nam tử cứ thế chúi đầu vào nhau, cùng nhau tham lam duyệt đọc Thiên Chuy Công.

“Chỗ này thì ra là như vậy!”

“Thì ra là thế! Thì ra là thế!”

Mấy người như bị phong ma, mặt kích động đỏ bừng, liên mồm lẩm nhẩm mấy từ đại loại như kiểu thì ra là thế. Đến cuối cùng bọn họ còn là không nhịn được ôm nhau khóc rống.

“Liệt tổ liệt tông a! Chúng ta bất hiếu con cháu cuối cùng cũng đã tìm về được các ngài truyền thừa. Ta Thiết gia hiện đảm nhiệm đời thứ 18 Gia chủ Thiết Trực thề sẽ dùng tính mạng mình khôi phục Thiết gia vinh quang!”

Thấy mấy người này bộ dáng vui mừng sướt mướt như thế, Tống đại quan nhân cũng không tiện phá vỡ cái này khó được bầu không khí mà ngồi xuống uống nước cắn hạt dưa mùi ngon xem kịch.

Qua hồi lâu sau, phát tiết cảm xúc xong rồi 4 vị đại lão gia này mới tách nhau ra, Thiết Trực đen nhánh mặt khó được hiện lên một chút vẻ xấu hổ, nhưng vẫn rất chân thành đối mặt với Tống Khuyết chắp tay bái một lần nữa:

“Tống công tử, đa tạ ngài. Chúng ta Thiết gia nợ ngài một đại ân!”

“Ha ha, Thiết tiền bối quá lời. Ta đã nói rồi, tất cả đều là vật quy nguyên chủ, việc đáng nên làm mà thôi, không cần để ý.

Ta còn hi vọng chư vị đừng trách Tống mỗ đem các ngươi gia truyền võ học quảng truyền cho thuộc hạ chính là.”

“Nào dám, nào dám! Tống công tử cứ việc tự nhiên.”

Gặp hắn thái độ hiền hoà thân thiện như vậy, Thiết Trực mấy người đều thấy hảo cảm bội phần, lúc này liền liên tiếp khách khí một phen, quan hệ đôi bên vì vậy bỗng dưng kéo gần thân mật không ít.

Trò chuyện một hồi, dường như cùng nhau thống nhất được cái gì đó quyết tâm sau, Thiết Trực lúc này mở miệng:

“Tống công tử, ngài giúp chúng ta đại ân như vậy nếu không có gì tỏ vẻ, Thiết mỗ trong lòng cũng băn khoăn. Vì thế nên chúng ta quyết định cho ngài chia sẻ một bí mật, hi vọng cái này sẽ giúp được ngài nhiều ít.”

Có bí mật hay bảo bối tự nhiên là Tống lão gia hắn thích nhất rồi, lúc này liền ngồi thẳng người vểnh tai lên nghiêm túc lắng nghe.

“Tống công tử, như ngài nói ngài tu luyện Thiên Chuy Bách Luyện Thể đã đến đại thành, nhưng hẳn rất lâu rồi không còn cảm thấy có gì tiến triển đi?”

Bị lão Thiết hỏi đến vấn đề này, Tống Khuyết liền nhướng mày. Trước đó hắn không quá để ý, cứ tưởng tu luyện càng lên cao tiến độ càng chậm là điều hiển nhiên. Nhiều lúc còn nghĩ đó là do bây giờ mình kháng đòn quá tốt rồi, Hùng Bá mấy người dùng gậy đánh lên thân thể đã không thấy xi nhê nên mới thế.

Nhưng nếu Thiết Trực hỏi ra, vậy trong đó hẳn là có đại vấn đề. Nghĩ vậy Tống Khuyết liền nghiêm nghị:

“Đúng là như thế. Thiết tiền bối, chẳng lẽ ta tu luyện có vấn đề rồi.”

“Là bản công pháp này có điều thiếu sót!” - Thiết Trực cũng không lòng vòng, lúc này vô cùng thẳng thắn gật đầu nói ra nguyên do.

“Cũng không thể nói là bí tịch thiếu sót, mà là nó không ghi lại một câu chúng ta truyền đời khẩu quyết. Không có cái này, Thiên Chuy Công là sẽ không trọn vẹn đấy.”

Đã quyết định đem việc này nói ra, tất nhiên Thiết Trực cũng là có hảo ý cùng Tống Khuyết chia sẻ, vì thế không cần đợi hắn hỏi đã trực tiếp giảng giải:

“Đánh thiết cũng cần tự thân phải cứng rắn! Chúng ta tổ tiên trong quá trình sáng tạo Thiên Chuy Công đã nhận ra, chỉ dựa vào bình thường huyết nhục chi khu, chúng ta là không cách nào rèn luyện được đến mức đối kháng Danh Khí hay Thần Binh.

Chính vì thế tiên tổ đã tìm ra một cách, đó chính là hấp thu ngoại giới các loại kim loại, khoáng thạch nhằm nâng cao bản thân tố chất thân thể. Cũng giống như ban đầu ngâm mình trong thiết sa là một nguyên lý, chỉ là bây giờ thay đổi thành cái khác vật liệu thôi.”

Thì ra là thế! Tống Khuyết bừng tỉnh đại ngộ.

Mạch suy nghĩ này không sai, không phải cũng như Tesseract năng lượng mỗi lần đạt đến một bình cảnh cũng cần tiến giai mới có thể tiếp tục cường hoá thân thể sao, Thiên Chuy Công cũng là thế này nguyên lý.

Bình thường thiết khí đã không cách nào giúp da thịt tăng lên kháng tính, muốn tiến bộ cần tìm đến loại nguyên liệu cao cấp hơn.

“Không biết ta bây giờ cần phải chuẩn bị thứ gì mới có thể tiếp tục tu luyện.”

“Ha hả, Tống công tử không cần vội. Thiết gia tổ tiên có ghi lại vài loại khoáng thạch như vậy có thể bổ trợ Thiên Chuy Công, bằng ngài năng lực là hoàn toàn có thể tìm tới. Chút nữa tại hạ sẽ cho ngài ghi chú rõ ràng.”

Quả nhiên ở hiền gặp lành, hẳn là chính mình thân mật thái độ mới khiến cho Thiết gia người sảng khoái như thế đem bí mật nói ra chia sẻ. Tống Khuyết mừng rỡ chắp tay:

“Vây thì quá tốt rồi! Đa tạ Thiết tiến bối!”

“Tống thiếu quá lời, cái này so với ngài giúp chúng ta ân tình vậy đáng là gì.”

Đối với kết quả này, hai bên đều hài lòng bất quá. Bầu không khí càng lúc càng trở nên hòa thuận rồi, đón nhận Tống lão gia lời mời ở lại dùng bữa cơm thân mật, Thiết Trực không có chút nào ngại ngùng liền đáp ứng, làm người vô cùng hào sảng.

Đang lúc tâm tình vui vẻ, lão đầu này còn không ngại thể hiện cho mọi người chứng kiến một phen nhà hắn Thiên Chuy Bách Luyện Thể chân chính uy lực:

“Tống công tử, bên hông ngươi đeo hẳn là Danh đao đi, cứ việc tại trên tay ta thử chém một cái, ngươi sẽ phát hiện chân chính Thiên Chuy Công cùng với bản thiếu ngươi đang tu luyện sẽ có thế nào khác biệt.”

Nghe Thiết Trực hùng hồn dõng dạc, Tống gia cũng hơi sợ.

Hắn lực lượng là cỡ nào biến thái chính mình còn không biết sao, tuỳ tiện chém một cái chẳng may đem lão đầu này tay chặt làm hai khúc vậy thì vui. Nhưng vì ngại nói ra sẽ khiến đối phương xấu hổ, thằng này còn tránh đi:

“Thiết tiền bối, của ta đao gọi Ô Long Đao, so với bình thường Danh Khí sắc bén hơn rất nhiều. Hay chút nữa ta để phía dưới một vị huynh đệ đến thử nghiệm cũng được.”

“Ha hả, Tống công tử ngươi vậy là còn chưa tin tưởng Thiên Chuy Công uy lực rồi.” - Thiết gia mấy người đều sang sảng cười vang.

Thiết Trực còn là xoè tay ra:

“Cũng được, vậy phiền Tống công tử cho ta mượn đao, ta sẽ đích thân động thủ.”

Người ta thái độ đã kiên quyết như thế, nếu còn từ chối thì thật dễ làm nhau mất lòng. Tống Khuyết do dự một hồi rồi rút Ô Long đưa qua:

“Tiền bối mời!”

“Ha ha, Tống công tử ngài nhìn kỹ.”

Thiết Trực không thèm đếm xỉa cầm đao lên rồi chém mạnh lên tay kia đang duỗi thẳng của mình.

“Keng!”

Một tiếng kim thiết chói lai vang lên. Máu văng khắp nơi, tay cụt chân tàn cảnh tượng không hề phát sinh, lão Thiết thân thể vẫn còn nguyên vẹn.

Thấy vậy Tống Khuyết liền thở nhẹ một hơi, lúc này mới chú ý đến trên tay hắn vết chém. Cái này vừa nhìn cũng để hắn không khỏi khiếp sợ với người này biến thái phòng ngự.

Một đao rất mạnh, nếu chém lên người Tống gia hắn vậy chắc chắn sẽ cắt ra một lỗ lớn nhưng đổi thành thực lực yếu hơn Thiết Trực vậy lại vẫn hoàn hảo vô khuyết. Chỉ là nhiều hơn một vệt cắt màu trắng, lúc này khó khăn lắm mới rớm ra 1 chút máu hồng như vậy, có thể xem nhẹ bất kể.

“Tiền bối hoành luyện công phu thật lợi lại!” - Tống Khuyết từ đáy lòng bội phục ngợi khen.

Làm sao Thiết Trực dường như không còn để ý ngoại giới vậy, hai mắt cứ trừng lớn đăm đăm nhìn về phía tay mình.

“Leng keng!”

Ô Long Đao không giữ được chặt rơi phát ra tiếng leng keng trên mặt đất. Lão Thiết mặt dại ra miệng lắp bắp khó tin kêu lên:

“Máu … máu …. chảy máu rồi!”

“Chảy máu rồi! Chảy máu rồi! Mau mau, mau cho ta băng bó!”

“Ôi trời ơi, chảy máu rồi... máu rồi... máu....”

Đậu xanh rau má!

Thằng này vậy mà có khủng huyết chứng, nhìn cánh tay mình chảy máu thế mà bị doạ cho sắc mặt trắng bệch, đứng còn không vững phải có người dìu mới không bị ngã xuống.

Tống Khuyết không khỏi cảm thán, thế gian quả thật thiên kỳ bách quái cái gì cũng có thể xảy ra được. Ai mà ngờ nổi lão Thiết cái kia vỏ ngoài hung hãn thô kệch bên trong lại ẩn giấu một trái tim pha lê mỏng manh yếu đuối như thế cơ chứ.

Thấy lão đầu có vẻ sắp ngất, mấy vị phụ nhân nhanh chóng dìu hắn ra ghế ngồi nghỉ ngơi rồi lanh lẹ tay chân kiếm đồ vật thay người liệu thương.

Chỉ một vết cào như gai mùng tơi cứa qua thôi, gió thổi một lát cũng đã khô ngừng chảy máu rồi. Không qua được bao lâu thời gian Thiết Trực đã bình tĩnh lại không ít.

Thiết gia mấy người nhất thời thở nhẹ một hơi, Thiết Chấn lúc này mới tiến đến bên cạnh vẻ mặt táo bón Tống gia, ngượng ngùng cho hắn giải thích:

“Tống công tử chê cười, ta đại ca hồi nhỏ bất hạnh chứng kiến chúng ta phụ thân tự bạo huyết mạch mà chết, vì thế hắn liền nổi lên chứng sợ máu. Cứ nhìn thấy máu tươi liền không giữ nổi bình tĩnh, cả người phát ngất không kiểm soát được.”

Còn có chuyện này?

Tống Khuyết hiếu kỳ hỏi thăm, qua lời kể lại mới biết hoá ra bọn họ lão cha ngày trước do đến tuổi trung niên, khí huyết bắt đầu đi hướng suy bại mà vẫn không thể đột phá Nhất lưu khiến hắn hầu như phát điên.

Cuộc đời không cách nào rèn ra được Danh Khí đã thành Thiết gia người tâm ma, vị này điên cuồng phụ thân không chịu nổi dằn vặt, trong một lần rèn đúc vũ khí đã tự kết liễu mình. Hắn đã tự bạo huyết mạch rồi nhảy vào lò nung với hi vọng huyết tế chính mình để sinh thành thần binh.

Đáng tiếc, thần binh nếu dễ tạo ra vậy đã không gọi thần binh. Lão đầu tất nhiên là chết một cách vô ích, còn để lại ám ảnh không thể xoá nhoà cho tuổi còn nhỏ mà phải chứng kiến hết thảy thảm kịch này Thiết Trực.

Thật sự là không thể giảng đạo lý một đám kỹ thuật cuồng! - Tống lão gia triệt để kinh sợ.

Những người này đối với mình còn hung ác như vậy, đối với địch nhân thế thì còn phải nghĩ, hắn cảm thấy mình tốt nhất nên ngoan ngoãn trung thực một chút. Không cần dùng bình thường đầu óc đến đánh giá mấy vị có suy nghĩ phi thường nhân tài như thế này. Chẳng may làm gì phật ý để đối phương mà điên lên khéo mình lại ăn đủ.

Đợi Thiết Trực bình phục rồi, Tống Khuyết liền coi như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, lung tung tìm mấy chuyện nói cho lão đầu đỡ ngại sau liền mời mấy người cùng đi đến mai vườn dùng tiệc.

Không khí lần nữa được kéo về như trước vui vẻ tường hòa.