Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 77



.

Tiếng nhạc hiệu đột ngột dừng lại, ba Thành đứng lên, cất giọng nói.

Trên bàn có sẵn hệ thống khuếch đại âm thanh, nên tiếng cũng vang vang, không to, vừa đủ để mọi người nghe được, lại không gây khó chịu.

“Cảm ơn các vị đối tác, những người bạn thân thuộc với gia đình của cả hai bên, đã đến buổi lễ mừng ngày hôm nay. Trước tiên là mừng một năm mới đến mà mấy hôm trước chúng ta chưa có dịp hội tụ cùng nhau, lúc này làm lễ ăn mừng, cũng là mong mọi việc trong năm đều được thuận lợi như ý..”

“Nhưng đó chỉ là một phần ý nghĩa của buổi gặp mặt ngày hôm nay, quan trọng hơn hết là tôi, lão Trí này, trân trọng muốn thông báo với tất cả những vị thân thuộc với gia đình hai bên ở đây.”

“Hôm nay gia đình chúng tôi chính thức làm lễ Dạm Ngõ, ra mắt giới thiệu hai bên với nhau, cũng là giới thiệu chính thức với những người thân thương với gia đình chúng tôi..”

Lời ông không lớn, nhưng trầm ổn, và đủ sức thu hút.

Lúc này nhiều người bên dưới ngạc nhiên vô cùng.

Họ không ngờ một người như ông Trí lại cho phép con mình thành hôn với một cô gái không phải cùng thế giới với họ, như Na.

Tuy ngạc nhiên, nhưng cũng không một ai để lộ ra thái độ gì, duy chỉ có bàn 4 cô gái.

Minh lúc nào cũng chú ý nơi này, cậu tinh ý thấy, cả 4 cô gái gương mặt cực kỳ khó chịu.

Có người tay bấu vào tấm khăn trên bàn, mặt nhăn nhó; còn có người chỉ giấu tay dưới bàn, nắm chặt..

Không một ai lên tiếng, chỉ nhìn chòng chọc vào Na, họ cũng không nghĩ tới trường hợp này lại xảy ra, mà lại xảy ra ngay lúc này, vì họ biết ông Trí là người thế nào..

Ông Trí vừa nói xong lời chúc thì cũng giới thiệu Thành và Na.

Lúc này hai người mới từ trong nhà bước ra.

Cả hai đều mặc trang phục truyền thống, nhưng được cách điệu lại cho phù hợp với xu hướng hiện đại của người trẻ, đẹp cổ điển nhưng sang trọng và tươi mới.

Thành nắm tay Na thật chặt, mỉm cười hạnh phúc, dẫn Na đi qua hàng người, đến bàn bên phải của ba mẹ cô, còn cậu thì ngồi qua phía gia đình mình.

Minh để ý thấy, không khí lúc này đã có chút khác thường.

Mọi người im lặng, không ai biết nên nói gì, thậm chí cũng không dám nói ra lời chê bai.

Họ biết ông Trí không phải người hiền lành gì, không như lúc đầu, thời điểm này ông đã đứng ra xác nhận, nên không một ai dám loạn ngôn.

Tiếp theo, lại thấy người từ bên trong nhà bưng ra lễ vật đặt lên bàn ở vị trí trung tâm nhất, có trầu cau, trà rượu, bánh hỏi, cùng rất nhiều những món đồ trang sức đắt tiền..

Tất cả được để trong những chiếc hộp gỗ quý, trạm khắc tinh xảo, xếp đầy cả bàn dài.

Ông Trí cũng nói tiếp.

“Thật ngại anh Sui chị Sui phải thân chinh đến tận nhà trai, đáng ra lễ Dạm Ngõ phải tổ chức bên nhà gái, nhưng do một vài lý do, cho nên hôm nay xem như là tổ chức lễ giới thiệu chính thức với những người thân quen với gia đình. Ngày mốt, chúng ta sẽ làm một buổi nghi lễ hợp quy cũ truyền thống hơn ở nhà anh chị, mong anh chị đừng phiền lòng.”

“Cũng như những món quà nhỏ bé ở đây, thể hiện cho một phần tâm ý của nhà trai, mong anh chị vui vẻ nhận cho, cũng là đồng ý cho cháu Thành nhà tôi được xứng đôi cùng với cháu Thùy con gái anh chị..”

Ông Trí lời nói rất lợi hại, đầy đủ lễ và lịch sự, cũng khiến cho ba mẹ Na cảm động.

Lúc này Ba của Na cũng đứng lên bắt tay ba Thành, nói chuyện thân tình, cùng thể hiện sự đồng ý của mình.

Do ông không giỏi giao tiếp nên cũng chỉ nói rất nhỏ, đủ ở vị trí ba Thành nghe được.

Ông Trí lắng nghe, rồi gật đầu, sau mới nói tiếp giọng hùng hồn.

“Cảm ơn anh Sui đã hiểu cho gia đình chúng tôi, cũng như đồng ý cho hai cháu đến với nhau, tôi cũng vừa được anh ủy quyền thay mặt hai bên gia đình, rót rượu hôn phối. Hai cháu uống hai chung rượu này thì chính thức kết duyên với nhau, chúng tôi đồng ý cho hai cháu nên vợ thành chồng.”

Vừa nói ông vừa bước ra phía bàn giữa, lấy bình rượu, cũng nhẹ nhàng rót đầy hai chung nhỏ, đưa cho Thành và Na.

Ngay khi Thành và Na vừa cầm hai chung rượu lên, tay mới đan chéo vào nhau, chưa kịp uống đã nghe một giọng nữ, vang lên.

Không gian im phăng phắc bên dưới, bỗng bị xé tan bởi tiếng thét đột ngột, cùng tiếng đồ vật bị hất tung, rơi vỡ.

“DỪNG LẠI!”

“DỪNG LẠI!”

“TÔI NÓI DỪNG LẠIIII!”

Kèm theo tiếng thét nghe như kêu gào ghê rợn, là một thứ năng lượng khủng bố bộc phát, xung chấn phát ra làm mọi người đang ngồi xung quanh chưa kịp phản ứng gì, lảo đảo, đầu óc ong ong, rồi nhanh chóng ngất xỉu toàn bộ..

Chỉ có ông Thành không biết nguyên do làm sao, là còn tỉnh, ông chỉ hơi loạng choạng mất thăng bằng, sắc mặt cũng có chút căng thẳng, đang đỡ con mình và Na ngồi dựa vào bàn.

Ngay lập tức Minh thông qua kỹ năng Tầm Nhìn, vẽ ngay ký hiệu Phong Ấn phóng tới vị trí nguồn phát ra năng lượng.

Chỗ đã phát ra nguồn linh lực chính là từ bàn của Karen, lúc này những người đó đã xỉu hết cả, đổ gục xuống bàn, nhưng vấn đề là, trong phong ấn thiếu đi một người..

Biết mình đã vồ hụt, Minh liền vội hủy bỏ phong ấn, bảo trì năng lượng, rồi thoát ra bản đồ xem vị trí nguồn năng lượng kỳ lạ mới vừa quét được.

Thấy nguồn năng lượng kia đang di chuyển rất nhanh ra phía sân sau, vị trí nằm cách khu vực chính một khoảng, Minh liền chụp lấy ống gói giấy, len qua đám người, phóng mình chạy theo.

Trong lúc vừa đuổi theo, bỗng xuất hiện hai lồng chụp linh lực, lồng nhỏ bao trùm toàn bộ những người đã xỉu, lồng lớn hơn trùm cả khu vực nhà Thành, cậu đoán chừng ông Nghiêm đã ra tay.

Có ông Nghiêm bảo hộ những người ở đây, cùng đóng lại kết giới không cho Tà tu chạy thoát, nên cậu cũng bớt đi lo lắng, tiếp tục truy đuổi.

Tới rìa hàng rào sắt phía sau, cũng là điểm cuối cùng của lồng chụp, cậu thấy một người con gái đang đứng nơi đấy, cố gắng đánh lên lớp lồng linh lực, muốn thoát ra ngoài, cả người cô ta toát ra một lớp khí đen mờ mịt.

Từng luồng khí từ người cô ta chạm vào lớp phong ấn, làm cả không gian khuấy động.

“Nhóc con đã thích xen vào chuyện người khác thì đừng trách ta” – Giọng nói nghe vô cùng kỳ lạ không phân biệt nam hay nữ vang lên từ cô gái, ngay khi cô ta phát hiện cậu đuổi tới.

Cô ta nhảy qua một đoạn kéo dài khoảng cách, miệng lầm bầm gì đó, tay bắt ấn liên tục trước người, nhanh chóng chỉ về phía Minh.

Lập tức cậu thấy tầm nhìn phía trước trở nên mờ mịt, hư ảo, cùng với thân ảnh cô gái kia đã biến mất ngay trước mắt cậu.

Một cảm khác ngờ ngợ quen thuộc trờ tới, y hệt như lúc gần đầu gặp phải Xuyến Chi, cậu nhận ra mình đã trúng kết giới.

Không cần cậu ra tay, từ người cậu vang lên một tiếng chuông, nhẹ như tiếng gió, nhưng vang vang, đánh thẳng vào không gian, khiến cả vùng kết giới vỡ thành từng mảnh năng lượng..

Kỹ năng bị động Tiếng Chuông tự động kích hoạt phá tan cảm giác che chướng mê mờ.

Khi tầm nhìn vừa trở lại bình thường, cũng đột ngột thấy cô gái xuất hiện trước mặt cậu, bổ xuống một trảo.

Minh nhanh chóng phản ứng, dùng bộ pháp nhảy thối lui một khoảng.

Đánh hụt, giọng nói quái dị kia lại vang lên.

“Hừ, thuật pháp cũng không tệ, để xem ngươi còn có bao nhiêu trò tiểu xảo vụng về.”

Trong lúc nói cô ta lại bắt ấn, chỉ về phía cậu.

Thông qua kỹ năng Tầm Nhìn, rõ ràng cậu thấy một vòng chụp đột ngột xuất hiện, bao phủ lấy cậu.

Minh đã phản ứng nhanh chóng nhảy ra mà không kịp, bị màn năng lượng giữ lại, như có một vách ngăn khiến cậu không thể chui qua được.

Biết mình bị dùng phong ấn, cậu không hoảng loạn, vì cậu vốn đã quen thuộc với phong ấn từ trước ở nhà ông lão.

Minh đưa tay lên vẽ ký hiệu Cắt Đứt, một đồ hình hoàn toàn mới hình một thanh kiếm bổ xuống cùng những cung tròn hiện lên, bay tới màn sáng, yếu tố Phá kèm theo của kỹ năng Cắt Đứt, dễ dàng làm phong ấn vỡ tan.

Minh cũng rất nhanh theo đó, lùi lại.

Cô gái thấy thuật pháp của mình lại không làm gì được cậu, mặt có chút khó coi, hừ lạnh, không nói tiếp lời nào, mà lao vào tấn công cậu..

Cô ta lao như tên, phóng tới chỗ Minh, bàn tay phủ đầy hắc khí tụ hội lại vung ra một trảo chụp xuống đầu cậu.

Minh rất nhanh rút lấy thanh kiếm gỗ từ hộp đựng đằng sau, mà lúc nãy đuổi theo cậu đã gỡ giấy bao đựng bên ngoài, đeo lên người.

Minh vận linh lực quét một đường kiếm đón đỡ, cũng cùng lúc vận bộ pháp lui lại.

Linh lực kết hợp thanh kiếm gỗ dễ dàng chém ra lớp hắc khí một đường.

“Hừ, lại bọn người tu Tiên giới, còn dùng gỗ đào, xem ra cũng chuẩn bị kỹ càng đấy, nhưng tính sai rồi..”

Dứt tiếng, cô gái trong trạng thái kỳ lạ kia hét lên, dung nhập mớ hắc khí hết vào người, rồi lại đánh tới cậu.

Minh cũng không chậm, lướt đi trong không gian, từng đường kiếm chạm vào lòng bàn tay cô gái, tiếng va chạm phát ra mãnh liệt, linh lực bắn ra khiến mặt đất xung quanh thổi lên bụi mù..

Minh cũng cảm nhận được lực sung chấn, tiếng va chạm kêu vang như thể cậu đánh vào kim loại, mà không phải vào lòng bàn tay của một cô gái yếu đuối bình thường vậy.

Cậu liên tục thay đổi bộ pháp, vận chuyển song trùng thất tinh.

Dần dần cảm giác quen thuộc lúc tập luyện ùa tới với cậu, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, xung quanh cô gái.

Cũng càng lúc càng làm cô gái không theo kịp.

Minh ra kiếm liên tục, kiếm thế chém vào người cô ta rất nhiều chỗ, nhưng dường như lớp da cô ta có một thứ gì bao bọc cứng chắc vô cùng, kiếm của cậu không thể nào phá xuyên qua được.

“Kiếm pháp tinh xảo, bộ pháp tuyệt luân, kết hợp nhuần nhuyễn, nhưng rất tiếc đẳng cấp linh lực theo không kịp”

Tiếng nói quái dị kia lại vang lên, thân pháp từ từ trở nên vô cùng quỷ dị, biến ảo huyền hoặc, hệt như vô vàn cái bóng đang chuyển di liên tục không nhìn rõ ràng được, phóng tới Minh.

Cậu vận chuyển bộ pháp cố gắng tránh né, vì không thấy rõ thế tấn công của cô giá kia, chỉ có thể tiêu hao linh lực gấp bội, né ra từ xa, giữ khoảng cách, không cho thứ bóng đen kia tới gần.

Hai bóng người thoăn thoắt biến ảo trong màn đêm mờ tối.

Bên trên đầu, ánh trăng đêm 15 tròn vành vạnh, vừa lộ ra sau lớp mây mờ, sáng tỏa chiếu rõ cảnh vật bên dưới mặt đất.

Cả vùng không gian, bỗng nhiên thoáng chốc sáng lên..

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?