Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 154



.

Từ đó trở đi, cậu trở nên trầm mặc, không ra ngoài gặp người, trốn tránh tất cả, mà cũng không ai buồn nhắc đến cậu, thậm chí chỉ là gọi lên cái tên.

Bây giờ cậu như một người vô hình.

Có chăng là tên cậu được người xung quanh xướng lên trong những lúc chè chén say sưa, xem cậu như một trò cười của cả vùng.

Tất cả càng khiến tâm trạng cậu rơi xuống tận cùng, không tha thiết điều chi nữa.

Thời gian qua đi, cậu càng như cái bóng, không ra ngoài, không dám gặp ai, lâu ngày da dẻ không tiếp xúc nắng, dần trở nên bạc màu, xanh xao.

Không thiết ăn uống, cả người thiếu chất, trở nên gầy gò trơ xương, thậm chí cũng không có dũng cảm đi ra ngoài tắm rửa, mà cũng chả ai lo lắng cho việc chăm lo cho nhu cầu cá nhân của cậu nữa, tất cả xem cậu như thừa thãi, và đã bị lãng quên.

Thế là cả người dơ bẩn, quần áo cũng không có mà thay, thân thể yếu ớt vô cùng.

Ngày lại ngày qua tháng, đến cùng cực sự chịu đựng, đến một hôm cậu quyết tâm kết thúc tất cả.

Len lén ra ngoài lúc trời tờ mờ sáng, ra đường tránh người này, né người khác; mà ngược lại người ta cũng lại càng tránh cậu, vì bây giờ chẳng ai còn nhận ra cậu với ngoại hình gầy yếu, dơ bẩn, bệnh tật lúc này của cậu nữa.

Chỉ xem cậu như một kẻ ăn xin, đầu đường xó chợ, bị hắt hủi, cùng khinh bỉ.

Cậu khi nhận ra điều đó, nhận ra không ai nhận ra mình, cũng chẳng buồn quan tâm, lòng cậu đã chết, cứ thế, thơ thẩn đi trên phố.

Ngang qua nhà của người thương trước kia, thấy giăng lồng đèn hoa, giấy đỏ, tiếng kèn trống, ồn ào náo nhiệt.

Cậu từ xa xem người thương mình nở nụ cười hạnh phúc bên cạnh tình địch xưa kia của mình, nay đã làm một chức quan nhỏ trong vùng, trong ngày cưới của họ.

Lòng đã chết, mà ý chí sinh tồn cũng đã không còn, chẳng có gì còn lôi kéo cậu với thế giới này cả; nếu có điều không thỏa mãn trong lòng, chỉ duy nhất có không cam tâm, không hiểu tại sao ông trời lại cho cậu hy vọng vô cùng, rồi lại đạp đổ tất cả, với tạp bổn căn.

Trong tâm chỉ còn nỗi hận, nhưng với sức lực hiện tại, thì có hận thêm nữa, cũng không thể thay đổi được gì, vì cậu thấy tất cả đã là ngõ cụt, không thấy lối ra nơi cuối con đường nào..

Cậu cứ đi, đi mãi, thất tha thất thểu trên con đường; ngày một rời xa khu vực người sống, đi về phía núi cao đằng sau thôn.

Cố gắng cùng vất vả mới leo được lên trên một mỏm đá cao, bên dưới là vực sâu không thấy đáy.

Lúc này, chỉ có kết thúc cuộc đời, cậu mới không phải gánh chịu tất cả những nỗi đau, cùng tuyệt vọng.

Thả mình xuống vách núi, cậu nhắm mắt, như thể không muốn thấy mọi thứ xung quanh nữa, cuộc đời này quá không công bằng với cậu.

Ngay cả đến lúc đối mặt với cái chết, hoàn toàn không có chút nào lo lắng, hay sợ hãi trong lòng.

Mà chỉ càng mau nó mau đến, sự chấm dứt mau mau kéo tới, cậu không muốn nghĩ suy thêm một giờ phút giây nào.

Ấy vậy mà.

Cậu đã không chết.

Cậu rơi xuống một hồ nước, nhờ một ‘phép màu’ khó hiểu nào đó, cậu khi rơi đã bị những nhánh cây níu giữ lại, giảm sức rơi.

Lại đáp xuống một hồ nước không tầm thường, bên trong dường như có dược lực thẩm thấu vào trong người, khiến cậu càng nhanh chóng hồi phục, cả người cũng thấy mạnh khỏe hơn nhiều.

Cũng chính ở dưới vực này, cậu tìm thấy tàn tích của một tông môn cũ, tìm thấy phương pháp tu hành, mà đặc biệt là tìm thấy tư liệu ghi lại từ xa xưa.

Rằng thuở ban đầu, tu sĩ đầy đủ ngũ hành bổn căn mới là mạnh nhất, chỉ sau này, khi linh khí thiếu đi, lại sinh ra thoái hóa bổn căn, mà không còn thấy nhắc tới ngũ hành bổn căn tồn tại; có chăng cũng là vô cùng hiếm, mà lại không có công pháp thích hợp để tu luyện.

Bởi thời gian dần trôi qua, đơn bổn căn công pháp trở thành chí bảo trong giới tu luyện, nhị bổn căn thì nhiều vô số kể; chỉ tam bổn căn và tứ bổn căn là xem như phế vật, chẳng có mấy ai sáng tạo ra loại công pháp tu luyện liên quan loại này.

Có chăng chỉ là công pháp tu vi tầng thấp, càng lên cao càng không thể tìm ra được công pháp tu luyện phù hợp.

Nhờ nắm được thông tin này, cậu đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, cũng dần sinh ra chấp niệm, rằng chỉ có người tạp bổn căn mới là vương giả, bổn căn càng nhiều mới là càng mạnh, nhất là đủ ngũ hành bổn căn.

Cậu nhờ có được nguồn nước kỳ diệu ở hồ nước, mà tu vi thăng tiến nhanh chóng mặt, mặc dù công pháp cậu có là tu luyện cùng lúc ngũ hành thuộc tính; nhưng mà tuy cậu bổn căn chỉ có 3 loại, cũng không hề ảnh hưởng việc cậu học tập 3 loại thuộc tính, để Trúc Cơ.

Sau khi phát hiện mình có thể tu luyện tiếp tục, liền dần dần nảy sinh kế hoạch trong đầu.

Cậu muốn đoạt xá một người có đủ ngũ hành thuộc tính, để có thể tu luyện được công pháp ngũ hành của tông môn cổ, cậu muốn trở thành người mạnh mẽ nhất, sau đó quay lại tiêu diệt tất cả.

Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu..

Vì sợ bị phát hiện công pháp, cho nên cậu mới dùng pháp môn tu luyện thần thức cũng tìm được ở tông môn cổ, kết hợp với suy nghĩ lớn mật của mình, phân tách thần thức mình thành 2 phần khác nhau.

Phần thần thức không có ký ức của cậu, đoạt xá một đứa bé trai, cũng ở gần nó trông cho nó lớn lên, lại dẫn dụ nó đi vào vùng tàn tích bên dưới vách đá, làm cho nó phát hiện ra công pháp tu luyện ngũ hành, cùng thành công Trúc Cơ tu luyện 4 thuộc tính, lớn lên mà không hề biết gì về việc bản thân mình là một phần tách ra của cậu.

Còn bản thân cậu, giữ lại toàn bộ ký ức, mang theo thuật pháp ngũ hành, cùng công pháp tu luyện thần thức, trốn tới Phàm Nhân Giới, vì nghe rằng ở Phàm Nhân Giới dễ tìm được người có ngũ hành thuộc tính hơn rất nhiều so với Giới mà cậu đang sống.

Sau bao nhiêu vất vả và công sức, cậu cũng thành công trốn tới Phàm Nhân Giới.

Sau đó là những tháng ngày gió tanh mưa máu, lừa lọc và giết người, cậu đã không biết đoạt xá qua bao nhiêu người, để duy trì vỏ bọc ẩn mình tại Phàm Nhân Giới, truy lùng người có ngũ hành bổn căn.

Chẳng biết qua bao nhiêu năm trôi đi, cậu vẫn cất công đi tìm..

Mãi cho tới ngày khi tham gia vào chuyến dọn dẹp của đội dọn dẹp đến từ Hội Đồng, mà nhân duyên vô cùng, gặp được một người tham gia trong đội có bổn căn đầy đủ 5 màu, trong lúc người đó vô tình khuếch trương tăng sức mạnh của mình lên từ tu vi Luyện Khí tầng 7 đến Luyện Khí tầng 9 viên mãn.

Lúc đó bản thân đã vô cùng kiềm chế sự vui sướng, cũng tự giới hạn mình biết bao nhiêu lần muốn trực tiếp ra tay mang đi; chỉ là vì còn vướng phải đội dọn dẹp của Hội Đồng, không thể để họ phát hiện, cho nên cậu vẫn luôn giữ mình, không ra tay hành động.

Mãi cho tới khi chuyến dọn dẹp kết thúc, khi mọi người phải rời khỏi căn cứ Hội Đồng ở thành phố H., do căn cứ có việc đột ngột.

Điểm này cũng làm cậu thấy mờ ám, nhưng vốn dĩ bản thân có tu vi Trúc Cơ tầng 7, chỉ cần ra tay nhanh gọn, rồi trốn đi, sẽ không ai có thể tìm ra.

Sau đó chỉ cần tìm cơ hội đoạt xá người có ngũ hành bổn căn này, rồi quay trở lại Tu Tiên Giới, dùng ấn ký truy lùng một nửa còn lại của mình kia, liền có thể tu luyện được ngũ hành thuộc tính công pháp.

Sau nữa liền sẽ ẩn mình tu luyện, chờ ngày mạnh mẽ, sẽ quay trở lại, giết hết tất cả.

Chỉ là mọi thứ không như kế hoạch, sự việc kỳ lạ liên tiếp diễn ra không theo suy tính ban đầu, lại có một vị tu vi Kim Đan can thiệp vào.

Quá trình kế tiếp của giấc mơ chỉ toàn là sự không cam lòng, cùng tức hận.

Những gì xảy ra tiếp theo là những gì Minh đã biết.

Bỗng tiếng nổ lớn xảy ra trong giấc mơ, cũng là lúc mọi thứ trong cơn mộng chỉ còn lại một màu đen hắc ám, thì cũng cùng lúc Minh bật dậy..

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?