Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 49: Giả Thuyết Điên Rồ



Cố Thành Ân kéo đấu lạp xuống che đi nửa khuôn mặt hoà vào dòng người. Lúc này y mặc một bộ y phục bình thường màu đen, eo mang thắt lưng bằng da, sau lưng vác Mạc Quyết kiếm đã quấn băng vải kín mít. 'Du hành' đến thế giới kia hai mươi lăm năm nên cũng biết trang điểm chút chút, phấn son lên mặt là nhìn khác ngay! Tuy nhiên y vẫn là tay mơ, khuôn mặt được trang điểm cho hơi khan khác với trước thôi chứ gặp người thân quen hay nhìn lâu là nhận ra ngay. Để đề phòng y thi triển một thuật nhỏ lên mặt khiến người khác không thể nhớ rõ mặt mình.

Đi lại trên phố lớn tấp nập người một hồi, vừa thấy quán trà nằm ở mặt đường lai nườm nượp khách lập tức tắp vào. Quán trà, quán rượu và lầu xanh vẫn mãi là nơi thu thập thông tin tốt nhất!

Khách trong quán trà quá đông nên phục vụ chạy đôn chạy đáo mà chẳng kịp tiếp đón khách, y chọn một bàn trống trong hốc ngồi vào rồi nhân lúc phục vụ vừa chạy qua gọi trà. Nhóc phục vụ mồ hôi mồ kê đầy người, tay trái xách thứ này tay phải xách thứ kia chạy đi không biết có nghe được lời của y không nữa. Y cũng chả quan tâm, bắt đầu hoà làm không khí lắng tai nghe người trong sảnh nói chuyện.

Ban đầu y chỉ thả thần thức ra một vùng nhỏ, càng ngày càng bành trướng ra sảnh dưới của quán trà cuối cùng cũng nghe được chuyện mình cần nghe.

"Ngươi cũng đến Huyền Nguyệt thành sao?"

"Đúng vậy, miếng mồi béo bở thế sao không tranh cho được?"

"Nhưng giờ xuất phát có phải hơi muộn không?"

Đương lúc này phục vụ mang trà ra cho y. Y thu lại tầm mắt, trầm giọng nói cảm ơn rồi giả vờ giả vịt rót trà ra uống, tai thì lại lắng nghe bàn nào đó ở phía xa nói chuyện.

"Không đâu! Lần này Huyền Nguyệt thành tuyển người với quy mô lớn, không giới hạn số lượng, nghe nói chỉ cần kim đan kỳ trở lên là được nhận rồi!"

"Họ muốn làm gì mà tuyển nhiều người thế nhỉ?"

"Chắc là muốn khai chiến với đám chính đạo chứ gì?! Trận chiến gần đây nhất cũng đã hơn ba mươi năm rồi! Lâu rồi không đánh đấm ngứa hết cả mình!"

"Haha! Thế ngươi không sợ Ma Quân đang lập đàn lập pháp gì đó cần ma tu hiến mạng à?"

Người kia cứng đờ người, giọng nói cũng trở nên rụt rè: "Chuyện này… chuyện này thì ta chưa nghĩ đến!"

"Haha!"

Bỗng lúc này trước mặt y xuất hiện một người đàn ông, hắn đứng ngược sáng nên cái bóng đổ về phía này, cơ hồ là bao trọn thân thể y bên trong. Người nọ dùng chất giọng trầm khàn hỏi: "Ta có thể ngồi ở đây không?"

Cố Thành Ân hoang mang nhìn xung quanh. Có vẻ như hắn biết y đang nghĩ gì nên nói: "Hết bàn rồi. Nếu người không phiền thì cho ta ngồi chung nhé?"

"À ờ, được thôi!" Y miễn cưỡng đáp.

Người nọ chắc cao khoảng mét tám mét chính, mặc nguyên bộ đồ màu đen thùng thình, tóc búi thành đuôi ngựa, hai bên còn thắt con rết nho nhỏ. Nam nhân mang một cái mặt nạ che nửa mặt dưới, không biết có phải hắn thi pháp lên khuôn mặt hay không mà y thấy nửa mặt trên hắn hơi mơ hồ.

Y thầm nhủ: có lẽ đây không phải là kẻ tầm thường.

Một hồi sau phục vụ mới mang trà ra cho hắn, suốt cả thời gian đó hai người không ai nói với ai lời nào. Y vừa nghe lỏm người khác nói chuyện vừa đề phòng tên trước mặt.

Khi hắn đặt ly trà xuống bỗng nhiên bắt chuyện với y: "Huynh đài cũng muốn đến Huyền Nguyệt thành báo danh à?"

Cố Thành Ân ngơ ra một lát, sau khi xác định hắn đang nói chuyện với mình mới cười bảo: "Ta cũng đang tính đến chuyện này."

"Ta còn nghĩ biết đâu sau này chúng ta sẽ là đồng đội của nhau cơ đấy."

Nghe xong lời này y chỉ biết cười trừ chứ chẳng biết đáp lại thế nào.

"Thế người từ nơi khác đến à?" Thấy y im lặng hắn lại chuyển sang đề tài khác, cứ như muốn làm quen với y vậy! Chỉ tổ làm phiền y hóng chuyện quá!

Theo phép lịch sự y vẫn đáp lại: "Đúng vậy, ta là tán tu, hay tin Đại Mạc gần đây náo nhiệt lắm nên đến sang thôi."

"Thế huynh là người ở đâu?"

Sao hỏi lắm thế? Tuy trong lòng hơi quạu nhưng ngoài mặt y vẫn tỏ vẻ bình thường đáp: "Ta đến từ Phủ Dung."