Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 367: Ai từ chối



Lý Trạch Vũ đích thân đỡ Hồ Nhất Phong dậy, hắn lấy ra một viên thuốc chữa thương đưa cho ông, người đó lập tức bị cảm động đến rơi nước mắt.

Đánh một cái tát... Cho một miếng táo, chiêu trò của bậc đế vương bị hắn chơi trong lòng bàn tay.

Ánh mắt sư thái Diệt Tình sâu xa, trong lòng cảm thấy rất khâm phục Lý Trạch Vũ.

"Chỉ cần ký hiệp ước này, chứng tỏ mọi người thật sự muốn đối phó với Vu giáo, và có thể nhận được mười triệu tiền xây dựng từ bổn minh chủ!"

Lý Trạch Vũ nói đến đây, giọng điệu bỗng trở nên tàn nhẫn: "Nếu ai không ký, chứng tỏ người đó không muốn đối phó với Vu giáo, thậm chí bổn minh chủ còn nghi ngờ người đó âm thầm cấu kết với Vu giáo!"

Hít...

Mọi người không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Bởi vì lời nói của Lý Trạch Vũ có ý cảnh cáo bọn họ rõ ràng, ký hiệp ước thì là người một nhà, không ký thì là địch, hoàn toàn không để đường lui cho họ!

"Chỉ khi là hào kiệt chân chính giới võ lâm, tôi mới có thể giải nhuyễn cân tán cho người đó!"

"Mọi người tự cân nhắc đi!" Lý Trạch Vũ để lại một câu rồi xoay người rời đi. Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ở lại trông vại nước kia.

Các chưởng môn phái đều trúng nhuyễn cân tán, hoàn toàn không có sức lực tranh dành nước.

Lý Trạch Vũ rời khỏi hầm, hắn đi về phía đệ tử của phái Nga Mi.

Ngọc Phượng Hoàng nhận ra điều không đúng, bà ấy nghiêng đầu thì phát hiện ánh mắt đồ đệ của mình nhìn Lý Trạch Vũ đầy vẻ oán hận.

"Tố Y, con sao vậy?"



Bạch Tố Y nghe vậy thì thu hồi ánh mắt, cô ấy ra vẻ trấn định nói: "Sư phụ, con không sao."

Ngọc Phượng Hoàng thấy cô ấy không muốn nói, bà ấy cũng không hỏi nhiều.

Nhưng lúc này Thanh Phượng lặng lẽ đi tới, cô ấy nói thầm bên tai Ngọc Phượng Hoàng.

Ngọc Phượng Hoàng nhíu mày, bà ấy khiển trách Bạch Tố Y: "Tố Y, sao con có thể hồ đồ như vậy?"

"Dạ?"

Bạch Tố Y ngẩn ra, cô ấy khó hiểu hỏi: "Sư phụ, con làm sao vậy?"

"Sư thúc con đều là vì tốt cho con!"

Ngọc Phượng Hoàng trầm giọng giải thích: "Nếu lúc đó sư thúc con càng biểu hiện quan tâm con, con càng nguy hiểm, ngược lại, cậu ta càng không quan tâm đến con, như vậy Nam Cung Thạc mới không để con trong lòng!"

Bạch Tố Y nghe vậy thì sững sờ.

Cô ấy im lặng một lúc lâu, sau đó mới bừng tỉnh nói: "Sư phụ, đệ tử sai rồi!"

"Con nên đi xin lỗi sư thúc con."

Ngọc Phượng Hoàng sửa đúng.

Bạch Tố Ý xấu hổ nhìn về phía Lý Trạch Vũ, cuối cùng cô ấy cắn chặt răng đi qua.

Lý Trạch Vũ đang trao đổi gì đó với Tề Tiên Nhi, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy Bạch Tố Y đi về phía mình, không khỏi hỏi: "Có việc gì vậy?"

"Sư thúc, lúc trước là tôi hiểu lầm anh, tôi xin lỗi!" Bạch Tố Y dỡ bỏ sự cao ngạo của thánh nữ, cô ấy chân thành nói xin lỗi.



Lý Trạch Vũ nhớ tới chuyện Nam Cung Thạc dùng Bạch Tố Y để uy hiếp mình, hắn thản nhiên đáp: "Tôi không để bụng, cô không cần xin lỗi."

"Thế nhưng tôi..." "Lý minh chủ!"

Một giọng nói kích động vang lên, chỉ thấy Tống Thành Công đi từ dưới hầm lên.

Lý Trạch Vũ bước nhanh qua nghênh đón: "Tống lão ca đừng kích động, có việc gì thì nói từ từ!"

"Lý lão đệ, anh đã ký hiệp ước, từ nay về sau phái Tuyết Sơn của anh sẽ nghe theo Lý minh chủ sai đâu đánh đó, thề sẽ đuổi tận giết tuyệt đám tàn dư của Vu giáo!"

Tống Thành Công thề son sắt.

"Lý minh chủ!"

"Lý minh chủ..."

Các chưởng môn đại phái liên tục đi ra, bọn họ đều đã nghĩ thông suốt.

Lý Trạch Vũ thuộc hạng cao thủ!

Có một cường giả như vậy gia nhập, bọn họ cũng nắm chắc việc xử lý Vụ giáo!

Hơn nữa người ta còn có thể giải nhuyễn cân tán giúp bọn họ, mấy tháng tiếp theo không cần phải lo lắng sẽ đụng phải kẻ thù.

Ngoài ra còn được nhận mười triệu tệ nước Hạ! Đây chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, là một chuyện tốt!

Ai từ chối thì chính là kẻ ngốc...