Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 79: C79






Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên

Chương 79: Trăm vạn chủ nợ

***

Thứ hai, sáng sớm vừa mới thức dậy Phạm Lam đã nổi trận lôi đình.

Chủ nhà đã gửi một tin nhắn WeChat thông báo cho cô rằng bà ta sẽ tăng tiền thuê nhà vào tháng tới, từ 2.000 nhân dân tệ mỗi tháng ban đầu lên 2.500 nhân dân tệ.

Quá đáng, cái nhà nát này, chỉ có một phòng ngủ, không có máy điều hòa, không có tủ lạnh, nhà bếp và phòng tắm còn phải sử dụng chung với hàng xóm, thế mà còn dám tăng giá?!

Phạm Lam nổi giận đùng đùng xông lên tầng một chuẩn bị lý luận với chủ nhà, kết quả, vừa đến cửa chủ nhà đã bị trận chiến trước mắt làm cho sợ ngây người.

Hàng chục người thuê nhà vây quanh cửa nhà chủ nhà, cầm điện thoại lầm bầm không ngừng, vợ chủ nhà mặc áo ngủ bông mặc dép lê, đầu quấn một chiếc khăn tắm, chống nạnh, miệng ngậm một chiếc bàn chải đánh răng, đang khẩu chiến với đám người trước cửa.

"Ầm ĩ cái gì ầm ĩ cái gì, các ngươi cũng không đi hỏi thăm ở khu vực xung quanh đây, tiền thuê nhà ở đây của tôi đã là rẻ nhất rồi!"

"Thấy tòa nhà bên cạnh không, sắp thành kiến trúc nguy hiểm rồi , một gian phòng còn 3000 tệ mỗi tháng!"

"Các bạn hàng xóm, tôi coi nhưng cũng có tình cảm đối với mọi người rồi, tôi cũng trải qua điều tra thị trường rồi mới tăng tiền thuê nhà, điều này khẳng định đều nằm trong phạm vi chịu đựng của mọi người."

"Nếu mọi người cảm thấy đắt tiền, vậy xin lỗi, nhanh chóng dọn đi, chỗ nào rẻ thì cứ chuyển đến đó ở!"

"Tòa nhà rách này của bà, mỗi ngày đều rò rỉ nước, lại còn dám tăng tiền thuê nhà?"

"Ba ngày hai thì hai ngày mất điện, hóa đơn tiền điện còn đắt như vậy!"

"Nhà vệ sinh ba ngày tịt một lần, tôi đã nói nửa năm rồi, bà cũng không chịu đổi bồn cầu!"

"Nhà tư bản xấu xa!"

Những người thuê nhà hùng hùng hổ hổ tranh luận, Phạm Lam trơ mắt nhìn hắc khí trên đỉnh đầu vợ chủ nhà càng lúc càng đậm, càng lúc càng cao.

Mẹ nó, oán khí tụ tập, sắp thành Túy rồi!

Phạm Lam liều mạng chen lên phía trước: "Mọi người bình tĩnh, có chuyện gì cứ bình tĩnh thương lượng đã."

"Mẹ ơi, tại sao lại ồn ào như vậy?" Một cô bé tầm 4 5 tuổi dụi mắt đi ra và ôm lấy đùi bà chủ nhà.

Những người thuê nhà đang ồn ào đột nhiên im lặng.

Người cô bé kia vừa vàng vừa gầy, dưới mắt lộ ra quầng thâm thật sâu, tóc tai thưa thớt, trên mu bàn tay khô khốc đầy các lỗ kim.

Đỉnh đầu cô bé bao quanh khí bệnh tật màu xanh lá cây và màu đen.

Bà chủ nhà trong nháy mắt giống như biến thành một người khác, mặt mày dịu dàng, cả người đều tản ra ánh sáng của người mẹ hiền, bà ôm lấy cô bé, sờ sờ đầu cô.

"Nam Nam dậy sớm thế à?"

"Mẹ, con không tè được, khó chịu."

"Không sao, hôm nay mẹ đưa con đến bệnh viện thì có thể đi tè được rồi."

"Con buồn ngủ."

"Mẹ đưa con đi ngủ."

"Nhưng bên ngoài có nhiều cô chú đang chờ mẹ như thế..."

Vợ chủ nhà quay đầu lại nhìn thoáng qua, hốc mắt cô đỏ lên.

Những người thuê nhà vừa rồi còn hung hăng như hổ sói bây giờ đã biến sắc, sau đó cùng mỉm cười hòa ái.

"Chúng ta đến đây để trò chuyện với mẹ con thôi."

"Nói chuyện phiếm, không có chuyện gì đâu."

"Bạn nhỏ đi ngủ với mẹ đi nha."

"Ngoan ngoãn ngủ ngon mới có thể cao lên được."

Hốc mắt vợ chủ nhà càng đỏ hơn, bà gật đầu với mọi người rồi ôm con gái vào nhà.

"Đó là con gái của chủ nhà sao?"


"Nghe nói là bị Urê Huyết, một tuần chạy thận một lần, sắp không cứu được nữa rồi. Bây giờ đang đợi để thay thận."

"Ôi chao, bao nhiêu tiền cho đủ đây."

"Chủ nhà mỗi ngày đều phải chạy đi bệnh viện, lần trước tôi gặp anh ta, đã mệt mỏi đến mức cả người đều khô héo rồi."

"Haiz, quên đi, đều là người đáng thương cả."

"Coi như làm việc thiện đi."

"Chủ nhà này coi như là lương tâm rồi, ba năm nay lần đầu tiên tăng tiền thuê nhà."

"Nhà ở nơi này quả thật là rẻ nhất."

Người thuê nhà cùng rời đi, oán khí đen tụ tập xung quanh dần dần tản ra rồi hóa thành vô hình.

Phạm Lam sửng sốt vài giây, mỉm cười.

*

Phạm Lam ngồi trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà đi tìm phòng thử.

Vị trí tốt thì tiền thuê nhà đắt đỏ, tiền thuê nhà rẻ thì toàn ở trong mấy xó xỉnh... Chọn tới chọn lui, hiệu quả chi phí tốt nhất vẫn là phòng thuê hiện tại.

Thực ra dựa theo mức lương hiện tại của Phạm Lam, đừng nói là thuê nhà cho dù đi mua nhà cũng có điều kiện, nhưng mà Phạm Lam không dám.

Cô không dám đổi pháp lực trong Thiên Đình Thần Tín thành tiền tệ, nhất là sau khi có pháp khí bổn mệnh... bé peppa kia quả thực chính là một hố đen pháp lực, nuốt pháp lực không có nút ngừng, lỡ như không cẩn thận làm cho thủ phù ngừng hoạt động thì cô hồn quy đại địa mất.

Phạm Lam thở dài, mở app Thiên Đình Thần Tín ra, sau đó cô choáng váng.

Cô ấy thấy một con số bất ngờ.

[Số dư pháp lực:102.680 hộc]

Phạm Lam run tay chỉ số: "Một, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn?!"

Lại có thêm 100.000 hộc pháp lực.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là mã nguồn pháp chú lần trước được thông qua, nhưng trên app lại không có bất kỳ thông báo nào, Phạm Lam lại kéo chi tiết thu nhập chi tiêu, nhìn thấy nguồn gốc của pháp lực này.

[6:00, nhận được 100.000 hộc pháp lực, ghi chú: quà của Ly Trạch]

"Ly Trạch, cậu chính là bố của tôi!" Phạm Lam đột nhiên hoan hô, khiến mọi người trên tàu điện ngầm đồng loạt liếc mắt nhìn cô, thấy biểu cảm của Phạm Lam giống như thấy một con trí tuệ khuyết tật.

Phạm Lam lấy tay che trán, lại vui vẻ đếm năm lần, điên cuồng chạy xuống tàu điện ngầm.

Ngâm nga cưỡi xe đạp công cộng vào miếu Thổ Địa.

Trong văn phòng, cảnh tượng cực kỳ hài hòa.

Thần tài mới Cửu Vĩ Hồ đại nhân nằm trên đùi Dung Mộc, đung đưa ba cái đuôi xù lông, hơi hé mắt, biểu cảm cực kỳ hưởng thụ.

Dung Mộc giúp cậu ta chải lông, Kế Ngỗi vắt nước trái cây, trên bàn đã bày ba bình nước trái cây Kỳ Lân Thiên sơn mạch mà Ly Trạch thích uống nhất, Giáp Dịch và Đinh Tứ đang lắp tổ hồ ly mới nhất, Bính Thiện thắp một vòng sáp thơm trên bàn, cả văn phòng hương thơm ngào ngạt.

Phạm Lam: "..."

Bất cẩn rồi! Cô thế mà không còn vị trí để ôm đùi rồi!

"Ly Trạch đại nhân, ngài có hài lòng với cái ổ mới này ngài không?" Giáp Dịch nói.

Ổ mới của Ly Trạch vừa mới mua ngày hôm qua, loại đắt nhất trên Thần Tín Thiên Đình, một cái ổ 20.000 hộc, thay vì nói là một cái ổ, chi bằng nói là một biệt thự nhỏ luôn đi, chiếm diện tích hơn phân nửa bồn hoa Dung Mộc, cột vàng đỉnh đỏ, trong ổ trải đệm vàng rực rỡ, nhìn thế nào cũng thật giàu có.

Ly Trạch hơi hé mắt: "Cho anh 50.000 hộc, đi thăng cấp giúp 007 đi, cái đám mây kia ngồi lên lắc lư quá rồi."

"Vâng ạ."

Dung Mộc: "Dung mỗ..."

Ly Trạch: "Lưng hơi ngứa."

Dung Mộc tăng nhanh động tác chải lông.

Kế Ngỗi đặt xuống một ly nước trái cây: "Còn muốn uống gì nữa không?"

Ly Trạch: "Buổi trưa tôi muốn ăn xiên nướng thịt cừu."

Kế Ngỗi: "..."

Kế Ngỗi: "Được."

Phạm Lam cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, cô chạy tới, ân cần dâng điện thoại của mình lên.

"Ly Trạch đại nhân, tôi đã đăng ký tài khoản Thiên Ma Đại Chiến giúp ngày rồi, nếu ngài cần, tôi có thể giúp ngài luyện acc, đảm bảo ngài đi ngang trong trò chơi, uy chấn tám phương."

"Ồ?" Ly Trạch dựng thẳng lỗ tai lên, móng vuốt lướt lướt màn hình điện thoại: "Rất tốt, tháng sau tôi sẽ tặng cô thêm một ít pháp lực."


"Đa tạ Ly Trạch đại nhân!"

Ly Trạch thay đổi tư thế, lật bụng lên, bốn chân ôm di động, đang lướt cực kỳ hưng phấn thì đột nhiên điện thoại vang lên tiếng chuông chói tai.

Ly Trạch sợ tới mức hét lên một tiếng rồi nhảy lên bàn.

Đồng thời vang lên, còn có di động của Dung Mộc và Kế Ngỗi.

Ba màn hình điện thoại rung động kịch liệt, đồng thời bắn ra kim quang, ở giữa không trung hình thành một màn hình thật lớn, trong màn hình bay ra một phần tài liệu đầu vàng.

[Thông báo quan trọng về việc tạo ra tinh thần văn minh để tạo ra sự hài hòa Thành Hoàng Thuộc và văn minh Tam Giới]

[Các bộ, các ti, các cơ sở của Xuân thành phủ Côn Luân mạch, công tác đánh giá " tinh thần văn minh để tạo ra sự hài hòa Thành Hoàng Thuộc và văn minh Tam Giới " lần thứ nhất năm 180 sẽ chính thức triển khai trong tháng này, tổ tuần tra Thiên Đình sẽ đến bản khu để đánh giá công tác tuần tra.]

[Trong thời gian đó, các ti bộ của Xuân Thành phủ Thành Hoàng thuộc phải coi trọng, mỗi người có trách nhiệm tuân thủ công việc, làm được "tám điều cần thiết". Cần phải coi trọng về mặt tư tưởng, phải thống nhất cao từ hành động, phải tăng cường công tác tuyên truyền dư luận tích cực, phải thúc đẩy xây dựng tinh thần văn minh, phải đảm bảo sự hài hòa và ổn định của cư dân Tam Giới phủ Xuân Thành, phải ngăn chặn hiện tượng dị hóa yêu tộc, phải bảo vệ bình an và hòa bình của nhân tộc, phải bảo vệ yêu tộc để các tộc sống hòa hợp.]

[Trong quá trình tuần tra, kiên quyết chấm dứt các hành vi bạo loạn ác tính, đánh nhau, đánh nhau và đánh nhau, nếu phát sinh sẽ truy trách nhiệm đến từng bộ, ti, thuộc, truy trách nhiệm đến nhân viên thần chức cụ thể, xử phạt nghiêm khắc.]

[Miếu Hoàng Thành phủ Xuân thành Côn Luân mạch. 202* năm *tháng *ngày]

[Phụ lục: "Khẩu hiệu tuyên truyền tinh thần văn minh để tạo ra sự hài hòa Thành Hoàng Thuộc và văn minh Tam Giới"]

Giáp Dịch: "Ôi chao, đây là lần bình chọn bao nhiêu của phủ Xuân Thành Thành Hoàng thuộc rồi?"

Kế Ngỗi: "Lần thứ sáu."

Phạm Lam: "Hơn một ngàn năm không được bình chọn?"

Giáp Dịch: "Mỗi lần đều là một phiếu phủ quyết."

Phạm Lam: "Vì sao?"

Dung Mộc: "Khụ."

Kế Ngỗi sờ sờ mũi, Giáp Dịch hạ thấp giọng: "Bởi vì Xuân Thành phủ có một miếu Thổ Địa có GCV xếp cuối Tam Giới."

Phạm Lam: "..."

Ly Trạch: "Phụt ha ha ha ha."

"Chỉ là không sao đâu, năm này có bà Phạm Lam gia nhập, GCV của chúng ta đang tăng vọt lên và bây giờ đã ở vị trí thứ năm từ cuối lên rồi." Giáp Dịch đắc ý nói.

Phạm Lam: Điều này có gì đáng tự hào sao?!

"Khụ, tóm lại, công việc trọng điểm của chúng ta trong tháng này chính là sáng lập tinh thần văn minh để tạo ra sự hài hòa Thành Hoàng Thuộc và văn minh Tam Giới, ưu tiên hàng đầu chính là công tác tuyên truyền tinh thần văn minh." Dung Mộc nói: "Trước tiên đem khẩu hiệu tinh thần văn minh để tạo ra sự hài hòa Thành Hoàng Thuộc phân chia..."

"Xã công đại nhân, không hay rồi!" Đinh Tứ ở dưới lầu rống to: "Mọi người mau..."

Giọng nói của anh ta đột nhiên biến mất, như thể bị một ai đó bóp cổ.

Dung Mộc, Kế Ngỗi, Phạm Lam vọt tới hành lang lầu hai, sau đó thì sợ ngây người.

Trên bầu trời miếu Thổ Địa bị mây đen che khuất, từng đám mây phun lên cây Bạch Quả, đè cành cây răng rắc, lá cây rơi xuống đất, còn có một đám mây bảy màu cũng không biết là bởi vì quá nặng còn là chuyện gì xảy ra nên đứt một nhánh, đè Đinh Tứ ở bên dưới.

Đóa lớn nhất, chính là Ngân Hán 2020 của Cơ Đan, bên phải anh ta là bảy màu Tường Vân của Dương Tiễn, bên kia là một đám Tường Vân bình thường lớn nhỏ nhét đầy bầu trời.

Phạm Lam: Chuyện gì thế, mười vạn thiên binh thiên tướng đến bao vây?!

"Lão Mộc, Lão Kế, nghe nói Ly Trạch nhà các ngươi gần đây phát tài, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay trả 135.000 hộc pháp lực trả hết cho tôi đi."Cơ Đan cười đến mức có thể nhìn thấy răng hàm sau.

"Dung Mộc, tôi không thu lãi, 2.000.000 hộc nợ tôi, hôm nay cũng trả đi." Dương Tiễn ngồi ở đầu mây cười tủm tỉm vẫy tay.

Tường Vân cách vách lộ ra hơn mười cái đầu Thần tộc, có nam có nữ, có già có trẻ, trong tay mỗi người đều cầm một tá sổ sách thật dày.

"Kế Ngỗi thượng thần, ngài mua linh quất nhà tôi ghi sổ 50 năm, tổng cộng 600.000 hộc."

"Nhà tôi nợ 300 năm, tổng cộng 1.030.000 hộc."

"Tôi là giám đốc tài chính của siêu thị chuyên bán đặc sản Thiên Sơn, Kế Ngỗi thượng thần, nợ 596 của ngài, tổng cộng là 1.567.400 hộc."

Dung Mộc: "..."

Kế Ngỗi: "..."

Phạm Lam: "..."

Hơ hơ, là trăm vạn chủ nợ đến đòi nợ.

"Hai người các ngươi sao lại nợ nhiều như thế?!" Ly Trạch hét lớn.

Phạm Lam: "Phá gia chi tử!"


Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một tia sáng rực rỡ nghiêng xuống, bánh xe lửa màu đỏ thẫm đốt cháy tán cây Bạch Quả.

Na Tra đầu gắn hai máy thu pháp tức, từ trên cao nhìn xuống nhe răng cười.

"Phạm Lam, ngươi nợ tôi 10.000 hộc pháp lực, mau trả lại cho tôi."

Dung Mộc, Kế Ngỗi liếc mắt nhìn nhau.

Phạm Lam: "..."

Ly Trạch: "Hơ hơ!"

"Phải làm sao bây giờ?" Giáp Dịch thấp giọng hỏi.

Dung Mộc, Kế Ngỗi, Phạm Lam đồng thời nhìn về phía Ly Trạch.

"Tôi con mẹ nó cho dù có giàu nứt đố đổ vách, cũng không chịu nổi các ngươi tác quái như vậy!" Ly Trạch hét lớn.

"Vậy thì chỉ có một cách thôi." Kế Ngỗi lắc điện thoại, chỉ thấy Tường Vân 007 phun khói mây, lần sát mặt đất bay đến bên chân anh ta.

"Dương Tiễn và Cơ Đan là khó chơi nhất, Thiên Sơn mạch số lượng nhiều, tôi và Mộc ca phụ trách dẫn bọn họ đi, số còn lại không đáng sợ." Kế Ngỗi nhìn Phạm Lam một cái.

Phạm Lam: "Đùa cái gì vậy, đó chính là Na Tra?!"

Ly Trạch: "Các người là muốn chạy trốn chứ gì!"

"Yên tâm, Na Tra thân là thượng thần, tuyệt đối sẽ không làm khó các người." Dung Mộc nói, anh ta đi theo phía sau Kế Ngỗi bò lên 007, hai người đồng thời nằm xuống.

Phạm Lam: "Đợi..."

(Hai con thần thấy khó trốn thì có, ở đó mà dẫn đi haha, chị Lam bé Trạch)

007 vù một tiếng bay ra ngoài, tạo ra một đường chữ S xinh đẹp, phá tan vòng vây Tường Vân, lướt qua khói mây của Ngân Hán 2020 chạy mất dạng.

Toàn bộ miếu Thổ Địa chết lặng,

Cơ Đan, Dương Tiễn, Na Tra cộng thêm một đám chủ nợ Thiên Sơn Mạch nhìn lên Kế Ngỗi và Dung Mộc biến mất ở đường chân trời, không có chút ý muốn đuổi theo. Cơ Đan thậm chí gác tay ngồi xuống, chậc chậc hai tiếng.

Sau đó, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm Phạm Lam và Ly Trạch.

Phạm Lam: Này, sao tôi cứ cảm thấy không đúng thế nhỉ?"

Ly Trạch: "Trùng hợp ghê, tôi cũng thấy vậy."

Na Tra: "Thần Thổ Địa chạy được miếu không chạy được."

Cơ Đan: "Hai tên quỷ nghèo kia chạy trốn rồi, dù sao hai người giàu nhất nhà bọn họ vẫn còn ở đây."

Dương Tiễn: "Chúng ta như vậy có phải là hơi bắt nạt người khác không?"

Các Vị Thần Thiên Sơn: "Chúng tôi mới là người bị bắt nạt nè!"

Na Tra đạp phong hỏa luân, chậm rãi hạ xuống trước cửa sổ nhìn thẳng Phạm Lam.

Phạm Lam nhìn thấy hai cái răng khểnh lấp lánh bén nhọn giống như quỷ hút máu của anh ta.

"Nghe nói, pháp khí bổn mệnh của cô rất thú vị, tôi cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là trả pháp lực, hoặc là đánh với tôi một trận."

Phạm Lam: "..."

Ly Trạch: "Đệt!"

*

"Cái gọi là ngã một keo leo một nấcbài học lần này cho chúng ta biết, làm thần nhất định phải khiêm tốn." Dung Mộc ngồi ở sau bàn làm việc, biểu cảm cực kỳ đau đớn.

Kế Ngỗi: "Mộc ca nói rất phải."

"Các người rõ ràng là cố ý!" Ly Trạch nằm sấp trong ổ, hai móng vuốt đè lên lỗ tai, ba cái đuôi chán nản trải dài ngoài ổ hồ ly: "Rõ ràng là ép tôi trả nợ cho các người!"

Dung Mộc: "Ly Trạch ngoan, Dung mỗ mua thức ăn cho chó mà cậu thích nhất."

Ly Trạch: "Kho bạc nhỏ của tôi đã rỗng hơn phân nửa!"

Kế Ngỗi: "Tôi nướng thịt cừu xiên cho cậu."

Ly Trạch: "Cút!"

Phạm Lam nằm liệt trên ghế, đếm số dư pháp lực của mình, khóc không ra nước mắt.

Mấy giờ trước, cô còn là tỷ phú, nhưng trong nháy mắt, lại trở về nghèo rớt mùng tơi.

Nhất là, căn hộ thuê cô mới chọn... căn hộ cao tầng dành cho người độc thân xinh đẹp, có ban công có nhà bếp, có phòng tắm riêng biệt, còn có nước nóng 24 giờ... tương lai tươi sáng như thế bây giờ lại trở thành bong bóng.

Phạm Lam: "Haiz..."

"Đây là cái gì?" Có một âm thanh phát ra từ phía sau.

"Mẹ ơi, dọa chết tôi!" Phạm Lam quay đầu, nhìn thấy đôi mắt to sáng ngời của Dung Mộc.

"Cô muốn thuê nhà sao?" Dung Mộc hỏi.

"Tùy tiện xem thôi." Phạm Lam cười cười, cất điện thoại loại.

Dung Mộc chớp chớp mắt, chậm rãi đi về chỗ ngồi.

Giáp Dịch gõ máy tính lộp cộp: "Ly Trạch đại nhân, ngài không cần quá lo lắng, ngài còn có 7.000.000 vạn hộc pháp lực. Tôi đã tính tôi, chúng tôi đem gửi những pháp lực này đến ngân hàng trung ương Tam Giới, lại mua thêm mấy sản phẩm quản lý tài sản, mỗi tháng sẽ có 70.000 hộc pháp lực tiền lãi, không có gì bất giờ, thì hẳn là đủ tiêu xài hàng ngày rồi."

Tâm tình Ly Trạch cuối cùng tốt hơn một chút, nhảy lên đùi Dung Mộc, cắn thịt nướng Kế Ngỗi đưa tới: "Cái sản phẩm quản lý tài chính kia đáng tin không?"


"Ngân hàng Trung ương Tam Giới phát hành, hoàn toàn không có vấn đề." Giáp Dịch nói: "Cực kỳ đắt đỏ, thứ hai tôi sẽ đi mua."

Dung Mộc: "Đừng chỉ ăn thịt không thôi."

Kế Ngỗi: "Uống chút nước trái cây."

Ly Trạch: "Thịt nướng hơi già."

Phạm Lam nhìn cảnh tượng hai con thần một con cáo vui vẻ hòa thuận, âm thầm thở dài.

Không phải cô bi quan, trải qua hơn nửa năm này, cô phát hiện ra một quy luật quái quỷ... mỗi lần chỉ cần nhìn thấy một chút ánh bình minh giúp thoát nghèo làm giàu thì nhất định sẽ xuất hiện một chuyện phá bĩnh không thể giải thích được, vỗ cánh hai cái bọn họ lập tức trở về cuộc sống khổ cực.

Nếu không phải bọn họ là Thần tộc, cô thậm chí còn hoài nghi đơn vị bọn họ có phải bị thần nghèo nhập vào hay không.

"Tôi tan làm trước đây." Phạm Lam xách túi xách nói.

"Phạm Lam." Kế Ngỗi gọi cô lại: "Thuận đường dán mấy tờ khẩu hiệu tuyên truyền tinh thần văn minh này lên, ngay gần nhà cô ấy."

Điện thoại nhảy ra khỏi một số hộp khẩu hiệu.

[Tam Giới hài hòa dựa vào mọi người, nhân tộc yêu tộc thần tộc một nhà.]

[Phong cách văn minh, thánh địa văn minh, Thành Hoàng thuộc văn minh yêu tộc văn minh.]

[Công đức bắt đầu từ bản thân, từ chối chạy khỏa thân]

[Tắm rửa linh quang Tam Giới, cảm nhận cổ mạch Côn Luân]

[Yêu tộc tố chất cao một phần, Tam Giới hài hòa hơn trăm năm]

[Địa chỉ đăng bài: 55,56 độ mặc bạch, khu Bạch Hổ, phủ Xuân Thành, bảng tuyên truyền chỉ định tuyên truyền tinh thần văn minh]

"Đây không phải là thẩm quyền của miếu Thổ Địa quận Bạch Hổ sao?" Phạm Lam hỏi.

"Thành Hoàng thuộc về nói khu Bạch Hổ có nhiệm vụ gian khổ hơn, công việc vụn vặt dán khẩu hiệu này, mỗi lần đều là để để cho ba khu khác chia sẻ." Giáp Dịch nói.

Phạm Lam: "..."

Mẹ kiếp, cái này cũng được sao?

"Đi thôi." Ly Trạch nhảy lên vai Phạm Lam.

"Không cần tiễn tôi." Phạm Lam nói: "Gọi taxi đắt tiền." "

"Tôi không phải tiễn cô đâu." Ly Trạch lắc đầu nói: "Tôi đi dạo."

Kế Ngỗi: "Cậu ta ăn quá nhiều, cần tập thể dục."

Dung Mộc: "Ừ."

Ba gã này...

Phạm Lam bất đắc dĩ mỉm cười.

*

"Cô xác định dán bảng tuyên truyền văn minh của khu Bạch Hổ ở đây?" Ly Trạch hỏi.

Phạm Lam dựng điện thoại lên, màn hình hiển thị: [Điểm đến: Khu Bạch Hổ 55,56 độ, đã đến nơi]

Ly Trạch: "..."

Cũng khó trách Ly Trạch có vẻ mặt nghi ngờ hồ sinh, Phạm Lam bây giờ cũng bắt đầu nghi ngờ thần sinh.

(e hèm, bé trạch hồ ly nên là hồ sinh, chị làm là thần nên thần sinh, còn tụi mình là nghi ngờ nhân sinh haha)

Bọn họ đứng trong một con hẻm nhỏ ở khu Tây Thành, lúc bước vào nhìn biển báo đường, tên địa giới là "Ngõ Hương Qua", cách nhà cho thuê của Phạm Lam chỉ hai con đường, phong cách đều là thống nhất kết hợp đô thị và nông thôn, mật độ dân số cực kỳ cao, hai bên vỉa hè dựng đầy xe công cộng đủ loại màu sắc.

Bây giờ là giờ tan tầm, nhân viên văn phòng mang theo hành lá, khoai tây và thịt khô vội vã đi ngang qua, học sinh tiểu học rì rầm chạy qua con hẻm, đi ngang qua chỗ của Phạm Lam đừng hầu như ai cũng có ánh mắt kỳ quái.

Không vì cái gì khác, chỉ vì cái gọi là "cột tuyên truyền" này kỳ thật chính là một cột điện, trên đó dán đầy đủ các loại quảng cáo: "Nam *", "Phú bà cầu duyên", "Thông nhà vệ sinh", "Triệu vạn tán gẫu bồi tình", "Có thể bắt tiểu tam","Bỏ tiền to cầu con cái", "Một mũi châm trị bệnh tình dục"...

Đáy cột điện hiện ra một đốm loang lổ ướt đẫm, rõ ràng chính là nhà vệ sinh công cộng của đồng bào mấy bác gâu gần đây.

Phạm Lam: "..."

Khu Bạch Hổ cố ý chắc luôn.

"Cô mau đi đi, đừng ngây người nữa, nhìn cô giống như muốn đi tè ấy." Ly Trạch nói.

Phạm Lam lấy khẩu hiệu tuyên truyền ra, căn cứ vào thao tác kéo dài năm giây, khẩu hiệu biến ảo thành tấm thiệp màu vàng, nằm vào ngón tay cô.

Phạm Lam cẩn thận nhấn thẻ, cố gắng tìm một chỗ trống trên cột điện.

Ly Trạch: "Tùy tiện dán lên đi."

"Dán ở đâu?" Phạm Lam hỏi: "Trăm vạn trò chuyện hay là phú bà cầu duyên?"

"Cái thông nhà vệ sinh kia đi, ít nhất cũng là một quảng cáo đứng đắn..."

"Dán quảng cáo nhỏ vi phạm pháp luật." Phía vang lên một giọng nói.

Phạm Lam và Ly Trạch cũng quay đầu lại, lưng dán lên cột điện.

Phía trước là một cảnh sát với một khẩu súng trong tay.

8.3.2022

Chúc các chị em 8/3 vui vẻ, mỗi ngày đều thật xinh đẹp nè, hihi!!!!