Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 68: C68



Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?

Chương 68: Thiện Văn Thành

***

Căn cứ vào hội chẩn của các bác sĩ chủ nhiệm các khoa của Bệnh viện Trung ương Tam Giới, trường hợp của Đinh Bành là hồn thể bị tổn thương, dẫn đến tổn thương đến sức mạnh tinh thần, dùng cách nói thông tục để giải thích thì là ba hồn bảy phách bị tổn hại, suy dinh dưỡng cộng thêm trầm cảm nặng.

Căn cứ vào các quy định có liên quan của luật bảo mật Tam Giới, Bệnh viện Trung ương Tam Giới chỉ có thể sửa chữa hồn thể của anh ta, vấn đề về thể chất và tinh thần thì chỉ có thể giao cho bệnh viện nhân loại giải quyết. Cổ Đạo Lâm bị ép trở thành người phát ngôn phong kiến mê tín dị đoan, dùng thuật lừa dối của anh ta phối hợp với Quy Nguyên Chú của Kế Ngỗi, tạo hình Đinh Bành thành người vì tuyệt thực thất tình dẫn đến lo lắng nặng nề, thành công thuyết phục người nhà Đinh Bành đưa anh ta đến bệnh viện.

Về phần người cô tu tiên của Đinh Bành, tuy rằng đã được cứu sống thế nhưng trí nhớ của cô ta cũng cũng bị tổn hại giống như Tiết Lợi Ngang, không hỏi được bất kỳ manh mối nào có giá trị nào.

Thiên Duyên thánh giáo này hình như có mặt ở khắp mọi nơi, nhưng nếu thật sự điều tra thì lại phát hiện, tất cả manh mối đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Dung Mộc nói không cần lo lắng, vụ này cứ giao cho Thiên Binh bộ xử lý là được. Sau đó gác hết sang một bên, nên uống trà uống trà, nên đọc sách đọc sách, dường như chuyện này không có liên quan gì đến miếu Thổ Địa vậy.

Nhưng Phạm Lam biết, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Phạm Lam cảm giác Dung Mộc vẫn luôn có tâm sự nặng nề. Cô hỏi Kế Ngỗi, nhưng Kế Ngỗi thần kinh thô lại không phát hiện ra điều gì. Và người nói với Phạm Lam Dung Mộc rất không bình thường là Ly Trạch, cậu ta nói khi Dung Mộc chải lông cho cậu ta, cứ ngẩn người ra, chải hói mất một nhúm lông sau lưng.

Phạm Lam cũng hỏi Dung Mộc, nhưng lần nào anh ta cũng chỉ cười cười, né tránh không nói. Phạm Lam càng khẳng định, tên này khẳng định đang lừa gạt cái gì đó, giống như thân phận trận trụ càn khôn tam tài đại trận của anh ta vậy... có chuyện gì đó anh ta không muốn để cho cô và Kế Ngỗi biết, hoặc là anh ta không muốn cho bất cứ ai biết.

Phạm Lam dùng đủ cách nói bóng nói gió, nhưng mà cũng không có tác dụng gì, miệng của anh ta ngậm chặt như vỏ trai... lão già này bề ngoài thoạt nhìn ôn nhu tốt tính, trên thực tế lại là một tên quật cường muốn chết.

Điều khiến Phạm Lam cảm thấy bực bội nhất chính là đám Thiên Binh bộ kia nói là muốn điều tra "Thiên Duyên thánh giáo" và "Tịnh Thạch" nhưng cho đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì.

Thời gian cứ như vậy từng ngày trôi qua, miếu Thổ Địa vẫn duy trì hoạt động năm tháng tĩnh lặng hàng ngày, tất cả mọi thứ đều diễn ra như bình thường.

*

Bảy giờ tối, Phạm Lam ở trên giường lướt app gọi đồ ăn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng quyết định ăn bún cá dưa chua, đặt hàng xong cô lại lướt khoảnh khắc bạn bè.

Dì Hai đăng trạng thái mới nhất, ngày ngày hát ca, đêm đêm múa quảng trường, tinh thần rạng rỡ, trạng thái dì Hai khôi phục cũng không tệ, xem ra Phạm Lam giúp dì lấy về ba mươi vạn, hiệu quả trị liệu lập tức phát huy cực kỳ rõ rệt.

Chị họ Lý Miểu Miểu đăng ảnh khám thai 4D trong nhóm bạn bè, còn đặc biệt tag tên Phạm Lam... Phạm Lam cảm thấy rất thần kỳ, ảnh chụp bốn chiều tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng cảm giác lại rất giống như cô dùng Thiên Nhãn nhìn.

Nói đến Thiên Nhãn, cô hình như đã lâu rồi không nằm mơ.

Theo Thiên Nhãn từ sơ cấp thăng cấp lên trung cấp, giấc mơ của cô cũng càng ngày càng nhiều, nội dung cũng càng ngày càng kỳ lạ. Nhưng gần đây đột nhiên không nằm mơ nữa, Phạm Lam lại cảm thấy hơi bất an, giống Thiên Nhãn đang nhịn lại đại chiêu gì đó.

"Cốc cốc", có người gõ cửa.


Phạm Lam nhìn thoáng qua điện thoại di động, hẳn là shipper đến.

Anh chàng shipper đứng ngoài cửa, trên mũ bảo hiểm có hai chiếc tai thỏ đáng yêu dựng lên.

"Đồ ăn bạn ship đã đến, chúc bạn dùng bữa ngon miệng."

"Cám ơn." Phạm Lam nhận lấy đồ ăn, đang muốn đóng cửa thì đột nhiên dừng lại.

Cô vừa rồi, hình như cô nhìn thấy trên tai mũ bảo hiểm của anh chàng shipper một luồng khí bất thường.

"Chờ chút!" Phạm Lam hét lớn: "Anh..."

"Có phải không? Chị ơi, có phải chị không? Thật trùng hợp." Anh shipper cởi mũ bảo hiểm xuống, cười hề hề.

Làn da ngăm đen, tóc ngắn, đôi mắt to đen nhánh ... là cậu shipper nọ, Thiện Văn Thành.

"Tháng này em vừa mới được điều tới phụ trách khu này, sau này chị có muốn ăn gì, muốn mua gì, trực tiếp nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho em, em sẽ đưa thật nhanh đến cho chị." Thiện Văn Thành đưa danh thiếp: "Chị gọi em Tiểu Thiện là được."

"Được, cám ơn." Phạm Lam nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Thiện Văn Thành nói.

Màu sắc luồng "khí" của cậu ta tinh khiết hơn với lần cuối cùng cô nhìn thấy, giống như màu vàng trong suốt của em bé sơ sinh, kết cấu cũng đã thay đổi, dường như đang thay đổi từ trạng thái "không khí" sang "ánh sáng".

Phạm Lam: "Tiểu Thiện, gần đây em sống có tốt không?"

"Cũng được ạ." Thiện Văn Thành vui vẻ nói: "Nếu chị không có việc gì thì em đi trước ha."

Cậu ta thoạt nhìn rất khỏe mạnh, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt có thần, tinh thần sung mãn.

"Bà nội em thế nào, gần đây có khỏe không?"

"Tốt lắm ạ, em còn có một đơn hàng khác nữa chị ạ, hôm khác ta lại nói chuyện nhé." Thiện Văn Thành rời đi. Phạm Lam nghe thấy cậu ta vừa đi vừa ngâm nga bài hát trên hành lang, xem ra tâm trạng thật sự rất tốt.

Chẳng lẽ là giá trị công đức của cậu ta tăng cao, dẫn đến trạng thái khí bị thay đổi? Ngày mai tìm Kế Ngỗi tra sổ công đức của cậu ta một chút vậy.

Phạm Lam ngồi ở trước bàn mở hộp bún ra, nghe thấy tiếng xe điện dưới lầu khởi động, đẩy cửa sổ ra nhìn thoáng qua.

Thiện Văn Thành chạy xe điện, lắc đầu, hẳn là đang nghe nhạc, chiếc tai trên mũ bảo hiểm lắc lư trái phải nhìn rất đáng yêu.

Phạm Lam mỉm cười, đột nhiên, khuôn mặt của cô cứng lại.

Cô ta nhìn thấy móc chìa khóa của Thiện Văn Thành, đó là một lư hương cực kỳ tinh xảo... hình dáng rất giống với lư hương Tam Đàn của Hồ tộc, phía trên phủ một tầng tử khí nhàn nhạt.

Phạm Lam dụi dụi mắt, Thiện Văn Thành chạy xe điện đi rồi, cô không xác định vừa rồi có phải là mình hoa mắt hay không.

Phạm Lam nhanh chóng gọi điện thoại cho Thiện Văn Thành.

[Này, xin chào, tôi là nhân viên chạy việc vặt Tiểu Thiện, có thể giúp gì cho cậu?]


"Tiểu Thiện, là chị, vừa rồi chúng ta mới gặp nhau."

[Chị, đồ ăn ship đến có vấn đề gì ạ?]

"Không có, chị chỉ muốn nhờ em ship cho chị thêm lon coca thôi."

[Được rồi, chị đợi hai mươi phút.]

"Được."

Phạm Lam gọi điện thoại cho Dung Mộc, trong điện thoại vang lên tiếng Ly Trạch.

[Alo, làm gì đó?]

"Dung Mộc đâu?"

[Ra khỏi nhà rồi.]

"Đi đâu vậy?"

[Tôi nào biết, vội vội vàng vàng ra ngoài, điện thoại di động cũng quên luôn.]

"......"

Phạm Lam lại gọi cho Kế Ngỗi.

Điện thoại reo một lúc lâu mới kết nối được.

[Cuộc gọi bạn gọi không có trong khu vực dịch vụ, vui lòng quay số sau.]

"Đệt!"

Phạm Lam đi vài vòng trong phòng, nhìn thời gian trôi qua từng phút. Cô ta lại gọi hai cuộc điện thoại cho Kế Ngỗi, gửi ba tin nhắn, thậm chí còn hỏi Cơ Đan, thế nhưng vẫn không liên lạc được với Kế Ngỗi.

Hai mươi phút sắp qua, Phạm Lam nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Coca chị gọi." Thiện Văn Thành đứng ở ngoài cửa cười nói.

"Cám ơn, để chị chuyển tiền cho em, thêm bạn bè nhé." Phạm Lam nói.

"Được ạ."

Phạm Lam gọi điện thoại di động: "Móc khóa của em rất thú vị."

"Hả?" Thiện Văn Thành sửng sốt một chút.


"Móc khóa xe điện." Phạm Lam nhắc nhở.

Sắc mặt Thiện Văn Thành thay đổi, cười gượng một tiếng: "Không có gì đặc biệt, là bạn em tặng, em đi đã nhé, sau này liên lạc thường xuyên."

Thiện Văn Thành chạy xuống lầu, từ đầu đến cuối cậu ta không lấy móc chìa khóa ra, cũng không hỏi Phạm Lam vì sao lại nhìn thấy móc khóa của cậu.

Không có gì đặc biệt cái quỷ ấy.

Phạm Lam mặc áo khoác, mang giày, cất điện thoại di động vào đứng bên cửa sổ.

Thiện Văn Thành khởi động xe điện rời đi thật nhanh.

Lần này, cô ta thấy rất rõ ràng, bốn phía móc chìa khóa lư hương kia quả thực có tỏa ra khí tím.

Phạm Lam nhảy xuống từ cửa sổ, gió đêm lạnh lẽo lướt qua má cô, cô nhẹ nhàng rơi xuống nóc cửa hàng sủi cảo dưới lầu, giẫm lên nóc nhà hàng nhỏ, đuổi theo Thiện Văn Thành.

Thiện Văn Thành rẽ vào dòng xe, Phạm Lam nhân lúc trời tối nhảy nhót giữa các tòa nhà cao tầng, vẫn duy trì khoảng cách phía sau cậu ta năm mươi mét.

Nếu như là một tháng trước, Phạm Lam tuyệt đối không dám làm như vậy. Nhưng hiện tại đã khác rồi, lần trước khi cô đuổi theo Tiết Lợi Ngang đã phát hiện thần thể của cô đột nhiên có bước tiến triển mãnh liệt... đi trên mái hiên vách tường không cần phải nói, hơn nữa còn có thần quang hộ thể, lực lượng vũ trang của nhân loại bình thường khẳng định không phải là đối thủ của cô.

Nói thật, cảm giác đi trên mái hiên vách tường như thế này thực sự...rất đã nghiện.

Phạm Lam đuổi theo Thiện Văn Thành chạy qua hơn phân nửa Xuân Thành, Thiện Văn Thành quả thực là một người lao động, cậu ta chạy xe điện nhỏ xuyên qua các đường lớn ngõ nhỏ, đưa đồ ăn, tặng hoa quả, tặng mì gạo, tặng giấy vệ sinh, thẳng đến mười một giờ đêm, hình như không còn đơn đặt hàng nữa cậu ta mới chuẩn bị về nhà.

Phạm Lam đi theo cậu ta qua cầu Xuân Thủy, chạy qua khu phát triển công nghệ mới, đến thôn Thành Trung phía Nam. Nơi này là khu phát triển, đều là nhà nông dân tự xây dựng, lầu này nối tiếp lầu kia, khoảng cách giữa các tòa nhà chỉ có 50cm, nhìn từ trên cao trông rậm rạp chằng chịt giống như những diêm xếp hàng trên mặt đất.

Trong khoảng thời gian này, thôn trong thành đèn đuốc sáng trưng, trong cửa sổ truyền ra tiếng mạt chược thưa thớt, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng người lớn mắng trẻ con.

Thiện Văn Thành đậu xe điện trước một tòa nhà tự xây cao sáu tầng, ngâm nga bài hát bước lên lầu.

Phạm Lam ngồi trên nóc tòa nhà đối diện, nhìn đèn tự động trong tòa nhà từ lầu một sáng lên tầng sáu, cửa mở cạch một tiếng, hẳn là Thiện Văn Thành đang vào nhà. Đèn bàn đang đối diện đường phố sáng lên, vừa vặn là nhà của Thiện Văn Thành. Bà nội Thiện Văn Thành đi vào phòng khách, múc cho cậu ta một chén canh, Thiện Văn Thành khoa chân múa tay không biết nói cái gì, bà nội ngồi ở một bên vui vẻ hớn hở lắng nghe.

Phạm Lam bất giác mỉm cười.

Mặc dù không thể nghe thấy cụ thể những gì họ nói, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy rất ấm áp.

Nửa giờ sau, hai người rời khỏi phòng khách và tắt đèn.

Có lẽ là đi ngủ.

Thời gian đã gần mười hai giờ đêm.

Phạm Lam nhìn điện thoại di động, Kế Ngỗi và Dung Mộc đều không có bất kỳ hồi âm nào.

Gió đêm trở nên lạnh lẽo, Phạm Lam quấn chặt áo khoác, thôn trong thành còn có hơn phân nửa cửa sổ vẫn còn sáng đèn, tiếng mạt chược thưa thớt xen lẫn tiếng gió, có vẻ bóng đêm càng lúc càng tịch mịch.

Phạm Lam buồn ngủ, mệt mỏi, khát nước, cô muốn về nhà ngủ ... Lon coca Thiện Văn Thành giúp cô mua cô còn chưa uống một ngụm nào.

Thế nhưng, cô ta lại không nhúc nhích. Có một loại sức mạnh đặc biệt chống đỡ cô tiếp tục kiên trì ... gần đây cô thường xuyên nhớ tới Sùng Mại, nhớ tới Ẩn Đồng, nhớ tới fan cuồng của Sùng Mai, nhớ tới thân thể gầy gò lanh lợi của Đinh Bành, nhớ tới biểu cảm khi Tiết Lợi Ngang bị oán khí quấn thân, và khối tịnh thạch dùng hồn thể của cha anh ta luyện chế.

Cô không dám đi, nhất là sau khi cô nhìn thấy nhà của Thiện Văn Thành.

Cô không thể trơ mắt nhìn thấy ánh sáng ấm áp trở thành bóng tối.

Phạm Lam vẫn chờ, chính cô cũng không nghĩ tới cô lại có kiên nhẫn đến như vậy.

Không giờ ba mươi phút sáng... Một giờ sáng... Một giờ rưỡi... Hai giờ sáng, Phạm Lam không chịu nổi nữa, cô bắt đầu ngủ gật, đầu lắc lư trong gió đêm.


Đột nhiên, vai cô trở nên nặng nề. Phạm Lam giật mình tỉnh lại.

"Cậu làm gì ở đây?" Một bộ lông đỏ rực đứng trước mắt cô hỏi.

Phạm Lam bình tĩnh lại: "Ly Trạch? Sao cậu lại ở đây?"

"Dung Mộc vẫn chưa về nhà, tôi cảm thấy có mùi kỳ lạ." Lúc nói những lời này, miệng Ly Trạch hừ hừ lẩm bẩm, hình như có hơi ngượng ngùng.

Phạm Lam: "Cậu lo lắng cho tôi đó à?"

"Cô rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"

"Tôi đang theo dõi...suỵt..." Phạm Lam giơ ngón tay lên: "Hình như có gì đó."

Thiện Văn Thành đi xuống lầu, cậu ta không đi xe đạp điện mà đi bộ.

Ly Trạch nhảy lên vai Phạm Lam, một thần một hồ đi theo phía sau.

Trạng thái của Thiện Văn Thành không giống với ban ngày, cậu ta mặc âu phục nhăn nhúm, giày da đen mới tinh, thân thể thẳng tắp, bước chân rất gấp gáp. Phạm Lam để ý thấy trong tay cậu ta đang nắm chặt chuỗi chìa khóa kia.

Cậu ta đi đến bên ngoài thôn trong thành, dọc theo sườn núi đi lên trên, những tòa lầu hai bên càng ngày càng ít, dần dần, đèn đường cũng không còn. Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, tối đen cũng cực kỳ đáng sợ.

Phạm Lam cảm thấy hơi lạnh, Ly Trạch nhích tới gần cô, lông hồ ly lướt qua mặt làm cô thấy hơi nhột.

Phạm Lam cảm thấy không còn quá lạnh nữa.

Cuối cùng, Thiện Văn Thành dừng lại, cậu ta đứng trước một tòa nhà màu trắng.

Tòa nhà này rất đặc biệt, cao năm tầng, trang trí tường bên ngoài không phải là gạch thường được sử dụng trong các tòa nhà tự xây dựng ở nông thôn, dùng sơn màu trắng, có một cảm giác rất đặc biệt. Hình dạng rất phong cách, giống như thiết kế biệt thự cao cấp, cửa sổ khổng lồ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, sân thượng đẹp, dưới mái hiên treo đầy đèn màu. Tất cả các ngọn đèn đều được thắp sáng, khiến cho bức tường trở nên lấp lánh, nhìn giống như một lâu đài bỏ túi.

Một tòa kiến trúc như vậy, xuất hiện trong một mảnh đất hoang, nhìn thế nào cũng quá quỷ quái.

Thiện Văn Thành kéo vạt áo, kéo thẳng hai tay, khom lưng đưa tay lên trán... hẳn là một loại lễ nghi đặc thù.

Phạm Lam và Ly Trạch ngồi xổm trong cỏ, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Cửa biệt thự mở, bên trong có một người đàn ông bước ra.

"Bái kiến Tu Vân đạo trưởng." Thiện Văn Thành cúi đầu.

Phạm Lam và Ly Trạch đồng thời chấn động.

Mẹ kiếp?! Thật sự là cố ý ươm hoa hoa ủ rũ, vô tình cắm liễu liễu xanh tươi!

Trăm triệu lần không nghĩ tới, Tu Vân đạo trưởng lại ở Xuân Thành, còn cách cô gần như thế!

Tu Vân đạo trưởng mặc một bộ áo bào trắng phiêu dật, tóc búi trên đỉnh đầu, cắm một cây trâm bạch ngọc, đèn từ phía sau cửa nhà anh ta tỏa ra, hào quang vạn trượng nổi bật khắp toàn thân.

"Không cần đa lễ." Tu Vân đạo trưởng khom người đỡ lấy Thiện Văn Thành.

Trong sự thay đổi của ánh sáng, Phạm Lam thấy rõ gương mặt của anh ta.

Là đệ tử đích truyền phái Mao Sơn... Đào Khôi.

23.2.2022