Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 134: C134



Phía trên đường Thanh Niên, một người đàn ông đang chậm rãi nhích từng bước, sắc mặt khó coi, dù là ai bị chính mẹ vợ của mình điểm tên chỉ họ tống vào tù thì cũng sẽ không vui vẻ chút nào.

Phương Thủy Y quá yếu đuối, hoàn toàn không có tiếng nói, cô không thể nào khuyên nhủ được Trương Quốc Hồng, Trương Trần cũng đã biết trước kết quả này rồi.

Nếu lúc ấy anh kiên trì, có lẽ Phương Thủy Y sẽ đứng về phe mình, nhưng Trương Quốc Hồng sẽ không nương tay với cô đâu.

Hai mươi triệu đối với Trương Quốc Hồng, người đã trở nên hèn mọn nghèo khó thì nó chắc chăn là một nguồn vốn để khoe khoang và hưởng thụ.

Anh cứ tiến về phía trước trong vô định như vậy, không hề biết rằng Phương Thủy Y đã khóc thành sông bên cạnh.

Đột nhiên, một chiếc BMW 760 dừng trước mặt

Đột nhiên, một chiếc BMW 760 dừng trước mặt Trương Trần, Triệu Chí Hào với gương mặt buồn rầu thò đầu ra, bất đắc dĩ n âu Trương, cậu còn tâm trạng đi dạo ở đây à, chúng ta sắp tiêu đời rồi đấy!”

“Tôi đã tìm bảy, tám luật sư rồi nhưng không có một ai đảm bảo chúng ta sẽ thắng kiện cải”, Triệu Chí Hào thở dài, ông ta còn chưa biết người trước mặt đã đồng ý thừa nhận là mình ăn trộm.

Trương Trần cũng cười trừ, trong vụ kiện này, sao họ có thể thua được, đương nhiên là chỉ khi anh và Triệu Chí Hào đồng thời thừa nhận là họ cấu kết với nhau làm chuyện xấu thì chắc chắn sẽ thua kiện thôi.

“Nếu nhà họ Mã đã muốn chơi như thế, nhà họ Phương lại thích theo đuôi để hứng phân ăn thì cứ chơi với họ đi!”


Lời Trương Trần làm Triệu Chí Hào khó hiểu. Chơi à, ông ta cũng muốn chơi nhưng chơi thế nào. đây!

Sau một giây, giọng của Trương Trần lại truyền sang: “Ông gọi luật sư mình tìm tới đây, tìm người vừa mới tốt nghiệp ấy!”

“Định làm trò gì thế?”

“Mới tốt nghiệp sao?”

Cậu không bị ấm đầu đấy chứ?”

Triệu Chí Hào ngồi trên BMW suýt nhảy dựng lên, đó không phải là muốn chết sao, mấy người được xưng là xuất sắc kia còn chưa thể đảm bảo chiến thắng khi đấu với Phương Đại Vĩ thì một thăng nhóc miệng còn hôi sữa sao làm được gì!

Thậm chí Triệu Chí Hào còn muốn hỏi thử xem Trương Trần có bị sốt không, sao lại toàn nói sảng vậy!

“Tôi sẽ hại mình sao?”, Trương Trần cũng cười rồi nói: “Ông làm theo là được, trong lòng tôi có tính toán rồi mà, sau đó thì lan truyền chuyện này ra ngoài cho tôi!”

Thấy Trương Trần nghiêm túc như vậy, Triệu Chí Hào cũng không còn cách nào khác, đơn thuốc này cũng là do Trương Trần lấy được. Người ta lại là anh cả, nếu người ta chắc chắn như vậy thì mình cứ làm theo thôi.

Triệu Chí Hào không hổ là người làm việc linh hoạt gọn gàng, trong ngày đã có tin truyền ra ngoài.

Chuyện này như một quả bom nguyên tử làm không ít người khó chịu, tập đoàn Mạt Lâm này muốn làm cái quỷ gì thế, dù biết trước là thua thì cũng không thể thua theo kiểu này chứ.

Dùng một người mới toanh, việc này khác gì tự tìm đến cái chết đâu.

Ngay lúc này, vô số phóng viên càng muốn dùng hết mọi sức lực để tìm kiếm Triệu Chí Hào, trong chuyện này, có vài người thông minh cũng cảm thấy kỳ quái.

Đối với hành động của nhà họ Triệu, dù là nhà họ Phương hay nhà họ Mã cũng đều mặc kệ, thậm chí khi bị ép hỏi quá mức, họ còn thốt ra đây là hành động giấy giụa chờ chết.

Trương Trần về biệt thự khi trời đã tối, đèn đuốc trong nhà sáng trưng, anh vừa mới vào nhà, Phương Thủy Y vội nhào tới ôm anh.

Một mùi hương xộc vào trong mũi Trương Trần, cảm nhận được sự mềm mại trên người, Trương Trần có chút rục rịch....

“Đừng đi được không! Anh đừng nghe lời mẹ!”, Phương Thủy Y nói, hốc mắt đỏ ửng.

“Mẹ quyết định rồi thì ai ngăn được, hơn nữa, chúng ta cũng không hẳn là sẽ thua!”


Sao Phương Thủy Y tin tưởng lời Trương Trần chứ, anh thừa nhận mình trộm đơn thuốc rồi thì vụ kiện này còn tố tụng gì nữa.

“Có phải em sợ mình phải làm góa phụ không, hơn nữa, chẳng phải em ngứa mắt anh lắm sao. Lần này anh ngồi tù, em có thể được yên tĩnh, không chừng, em vừa ý anh chàng xinh trai nào thì có thể không dè gì mà tiến tới luôn ấy nhỉ!", Trương Trần nói.

“Anh đi chết đi! Phương Thủy Y hung dữ giãm lên chân Trương Trần một cái, cái tên tồi này đúng là đáng ghét, đến lúc nào rồi mà còn tâm trạng để đùa cợt chứ.

Nhưng hiển nhiên cảm xúc của cô cũng đã khá lên không ít.

Trương Trần thuận thế ôm Phương Thủy Y, cười nói: “Em ở trong bùn mà không bị hôi tanh mùi bùn, khó lắm à nhat”

Phương Thủy Y gật đầu rồi lại lắc đầu, cô cũng không thể nói xấu mẹ mình nhưng rất nhanh, dường như cô đã phát hiện ra điều gì đó không đúng, lập tức ngẩng đầu trừng mắt Trương Trần.

“Anh dám ôm tôi? Từ bao giờ mà lá gan anh to dữ vậy hả?”

“... Ha ha”, Trương Trần ngượng ngùng cười, buông Phương Thủy Y ra, vội lảng sang chuyện khác: “Anh nói thật mà, chúng ta sẽ không thua đâu!”

“Em nghĩ xem, anh không trộm, em không trộm, cho dù là mẹ em trộm thì bà ấy đã đưa cho Triệu Chí Hào và phát tài từ lâu rồi, đúng không nào?”

“Hình như vậy!", Phương Thủy Y nhăn mũi nói.

“Thế không phải là được rồi sao, họ muốn ăn vạ mà hoàn toàn không để ý tới đây là do chính người †a nghiên cứu ra, đến úc đó, chân tướng được công bố rồi mọi người sẽ biết, em còn lo gì nữa?”

“Được rồi!", Phương Thủy Y mới gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.


Thời gian ngày một gần, mỗi ngày, Trương Trần trừ việc đọc tài liệu về y thì cũng không làm gì khác, trong lúc đó, Trương Quốc Hồng lại tới nhưng bà ta không mắng Trương Trần nữa, có vẻ như trong lòng đang áy náy nên đã đưa hai triệu tiền cọc cho Trương Trần.

Nhưng Trương Trần không nhận, trước kia anh nợ tiền gia đình Trương Quốc Hồng nên kính trọng bà ta. Hiện giờ, sau khi Trương Quốc Hồng làm như vậy, phần ân tình này cũng sắp bị mài mòn hết rồi nhưng anh hiểu, chỉ cần mình và Phương Thủy Y còn quan hệ với nhau, theo tính cách hiếu thuận của Phương Thủy Y thì anh và Trương Quốc Hồng cũng không tránh khỏi dính dáng đến nhau.

Phương Thủy Y lại vội vàng lên kế hoạch cho vụ án, đi sớm về trễ, về tới nhà thì vui vẻ ăn cơm Trương Trần nấu.

Thời gian như chậm lại, không ai đến quấy rầy họ nữa, Trương Trần cũng thoải mái hưởng thụ sự yên bình.

“Trương Trần, Trương Trần, tôi có một kế hoạch vĩ đại... tôi muốn đầu tư hai mươi triệu để xây dựng thương hiệu, sau này có thể phát triển ra thế giới để mọi người vừa nghe là biết nó do chính tôi tạo nên!”

“Ừ, định làm về lĩnh vực gì?”

“Quần áo và son môi đi...”

“Được, em muốn làm gì cũng được!”, nghe Phương Thủy Y ríu rít, Trương Trần cười đầy chân thành, dương như cô gái hay cười của ba năm trước đã dần dần quay trở lại.

Nhưng mà thời gian yên bình luôn có hạn, theo thời gian trôi qua, chỉ còn vỏn vẹn một ngày nữa là vụ kiện được xét xử.

Ngày này, cả Hoài Bắc như đã bàn bạc trước. với nhau, nơi này yên lặng tới mức đáng sợi