Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 70: Nếu Ước Một Điều Trên Chỗ Cao Nhất Của Vòng Quay, Điều Ước Có Thể Trở Thành Sự Thật Đấy



Triệu Ngu đứng cạnh phì cười rất không nể nang gì.

Thẩm Tuyển Ý thì lại không tức giận, anh cảm thấy, mình rất đồng cảm với cái tướng ghen tuông của cậu trai này.

Đoàn phim nghỉ, mọi người vây xem linh cảm ban đầu xong thì lần lượt về khách sạn nghỉ ngơi, Nhạc Lê đưa bạn thân đi tham quan khắp nơi. Thẩm Tuyển Ý nghĩ ngợi một lát, chạy tới hỏi Triệu Ngu có muốn đi chơi ở công viên giải trí trứ danh chỗ này không.

Triệu Ngu: “Anh muốn lên hot search chung với em đến thế cơ à?”

Thẩm Tuyển Ý: “Nghe nói trò trốn khỏi mật thất ở chỗ họ khó lắm, chưa có ai qua cửa được đâu! Anh cảm thấy với thực lực của tụi mình, nhất định có thể trở thành người đầu tiên qua cửa!”

Triệu Ngu: “Sau đó lên hot search?”

Thẩm Tuyển Ý: “……” Anh thở phì phì chọc vào đầu cô: “Em không muốn lên hot search với anh đến thế cơ à? Anh thấy không phải ngày xưa em lên hot search cùng bọn nam chính đóng chung vui vẻ lắm sao?!”

Anh thấy Triệu Ngu cho anh ăn bơ, bèn trề miệng dí tới gần lải nhải: “Mật thất vừa tối vừa kín, chúng mình đeo khẩu trang đi vào, chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu. Em không thấy trò chơi kiểu này rất là thách thức sao? Chẳng lẽ em không muốn chiến thắng nó sao!”

Triệu Ngu cạn lời nhìn anh: “Cái tính hiếu thắng của anh có thể đặt đúng chỗ được không?”

Thẩm Tuyển Ý đội mũ lên đầu cô, lại cúi người cầm cái khẩu trang trên bàn trà lên, móc lên tai cô: “Đi thôi đi thôi, ru rú trong đoàn phim lâu như thế, ra ngoài chơi thay đổi tâm trạng đi! Có ích cho cảnh quay tiếp theo đấy!”

Triệu Ngu bị anh đẩy, vừa đi ra ngoài vừa quay đầu lại cà khịa: “Đây lại là kết luận do nhà khoa học nào nghiên cứu ra vậy?”

Thời tiết cuối Thu lạnh căm căm. Hai người bao kín mít, ngồi trên xe chờ Tiểu Sư mua vé, xác định suất chơi rồi mới lén lút đi vào.

Vừa hay đang là giờ làm việc, buổi sáng lại đổ mưa to, công viên giải trí quạnh quẽ không có bóng người. Nhân viên công tác ở mật thất kiểm tra vé xong, kỳ quái đánh giá hai người đều che kín đôi mắt dưới vành mũ: “Loại hai anh chị chơi là mật thất bốn người đấy, trong đội không có ai cả, hai người chơi thì khó lắm. Anh chị có muốn đợi chút không?”

Thẩm Tuyển Ý xua xua tay, “Không cần, đưa chúng tôi vào là được.”

Nhân viên công tác nghe thấy sự tự tin tràn đầy trong giọng nói của anh thì chẳng nói gì nữa, cầm bộ đàm gọi đồng nghiệp đưa khách vào. Đến cửa mật thất, họ phổ biến quy tắc một lần, bảo hai người đeo khăn bịt mắt lên.

Hai người vốn đã bọc kín mít, đeo bịt mắt lên thì càng chẳng nhìn thấy gì cả. Lúc vào cửa, Thẩm Tuyển Ý nắm lấy tay Triệu Ngu theo bản năng, ai dè bị cô ghét bỏ đập bay đi.

Nhân viên công tác thấy thế, à, hóa ra là hai bạn trẻ đang trong thời kỳ mờ ám đến bồi dưỡng tình cảm đây! Hề hề, thỏa mãn hai đứa nhé, để chốc kêu NPC dọa bạn nữ nhiều vào, sáng tạo cơ hội cho mà đụng chạm!

Sau khi vào phòng, cửa phòng khóa lại đánh rầm. Trong phòng bật điều hòa lạnh buốt, Thẩm Tuyển Ý kéo bịt mắt xuống, nhìn khung cảnh tối tăm u ám, quay đầu hỏi Triệu Ngu: “Sợ không?”

Triệu Ngu nhìn bốn phía: “Em sợ bọn mình không qua được cửa đầu hơn ấy.”

Thẩm Tuyển Ý xắn tay áo lên: “Thế thì em lại coi thường anh quá!”

Triệu Ngu duỗi tay làm tư thế mời: “Mời bắt đầu thử thách của anh.”

Tuy rằng họ không chọn chủ đề kinh dị, nhưng mật thất mà, chọn chủ đề gì mà chả có không khí dọa người. Thật ra thì Triệu Ngu không sợ, cô cầm cây đèn sờ Đông sờ Tây trên tường, ý đồ tìm cơ quan manh mối gì đấy.

Thẩm Tuyển Ý gọi cô: “Em đứng gần đây chút đi, cẩn thận lát nữa NPC lao ra dọa em.”

Triệu Ngu xí một tiếng: “Em có sợ đâu.”

NPC đứng cách cánh cửa đang đợi lên sân khấu: Úi chao lại còn dám nghi ngờ ngộ? Cho nị trải nghiệm ngay và luôn đáng sợ là gì nè!

Sau đó anh ta thừa dịp cây đèn lập lòe để giương nanh múa vuốt xông ra ngoài.

Ai dè phát hiện, Đệt! Cô ta không sợ thật!

Không chỉ không sợ, cô ta còn chê anh ta phiền nhiễu!!!

NPC hoàn toàn không dọa được ai thất bại xuống sân khấu.

Thời gian đã qua hơn nửa giờ, Thẩm Tuyển Ý còn đang loay hoay ở cửa đầu tiên, Triệu Ngu dần dà thấy hơi sốt ruột: “Anh tìm được manh mối chưa?”

Thẩm Tuyển Ý thật ra lại không hề hoảng hốt, chẳng lo chẳng cuống ôm cái hộp nhỏ trên giá xuống: “Mật thất dành cho 4 người, đương nhiên anh cũng phải tốn thời gian gấp 4 mới giải khóa được chứ.”

Anh cúi đầu mân mê một lát, lạch cạch, khóa mật mã của chiếc hộp nhỏ liền mở ra. Anh lấy ra một chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ, mở cánh cửa mật thất đầu tiên.

Giây trước Triệu Ngu còn đang sốt ruột, giây sau cửa đã mở rồi, cô còn chưa kịp hoàn hồn. Thẩm Tuyển Ý đẩy then cửa, quay đầu lại cười hì hì nhướng mày với cô: “Không phải mở rồi à?”

Triệu Ngu: “…………”

Cứ cảm thấy tên chó cún này đang làm gì khuất tất lắm.

Nhưng thôi, tốt xấu gì cũng qua cửa đầu tiên, dù không qua được cửa cuối cũng không đến mức mất mặt lắm. Triệu Ngu thấy bình tĩnh hơn không ít, về sau thấy anh cứ chậm chạp tìm tòi xung quanh, cô cũng không sốt ruột lắm nữa.

Mật thất này đúng là khác với các loại mật thất cô từng chơi, rất thách thức tư duy logic. Phần kinh dị cũng không nhiều, chủ yếu là phải giải mật mã ẩn giấu trong logic. Lúc đầu Triệu Ngu còn sống chết mặc bây xem anh biểu diễn, về sau cô cũng chậm rãi tham dự vào. Hai người động não suy nghĩ trong căn phòng nhỏ tối tăm, quên cả giờ giấc.

Lúc đến cửa cuối thì đã gần 9h tối, NPC còn cực kì săn sóc bỏ hai phần đồ ăn vặt vào qua đường cửa sổ. Có quả hạch có sữa chua, còn rất phong phú.

Thẩm Tuyển Ý không hề hoảng loạn khi bị nhốt trong mật thất, dương dương tự đắc gọi cô: “Ăn đi, được bao trong tiền vé đấy.”

Triệu Ngu cạn lời nhìn anh, “Cửa này khó quá, hay là ra ngoài đi? Trời đã tối rồi.”

Thẩm Tuyển Ý nhếch miệng cười, bóc một quả hạch nhét vào miệng cô: “Không chơi nữa thật à?”

Nói thật là chơi đến cửa cuối mà còn bỏ thì cũng hơi tiếc nuối, nhưng Triệu Ngu cảm thấy với IQ của hai người thì chắc không giải được đâu, có đợi tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian thôi. Cô nhấp một ngụm sữa chua rồi hạ quyết tâm gật gật đầu: “Không chơi nữa.”

Thẩm Tuyển Ý nhướng mày tỏ ý đã hiểu, sau đó lạch cạch mở khóa ra luôn.

Triệu Ngu: “???”

Một đống ruy băng phụt ra từ cửa, tiếng chúc mừng họ đã qua cửa vang lên.

Triệu Ngu quả thực không thể tin nổi, mật thất đã nhốt họ hai tiếng đồng hồ mới thế mà đã giải xong rồi hả??? Cô đi ra nhìn một vòng, thấy nhân viên công tác dẫn họ vào hồi chiều đang đứng bên ngoài thì mới chắc chắn là họ đã qua cửa rồi.

Nhất thời chẳng rõ nên kích động hay là nghi hoặc.

Cô quay đầu lại, nghiêm túc săm soi Thẩm Tuyển Ý: “Anh giải được mật mã từ bao giờ?”

Thẩm Tuyển Ý cười hì hì búng tay một cái: “Một tiếng rưỡi trước.”

Triệu Ngu suýt thì tức chết: “Vậy một tiếng rưỡi này anh còn đợi gì mà không giải mã!!!”

Anh duỗi tay lấy cái mũ đang treo trên giá đội lên đầu cô, cười tủm tỉm kéo cổ tay cô ra ngoài: “Chờ trời tối đấy.”

Sắc trời bên ngoài đã đen kịt.

Công viên giải trí sáng đèn, một bánh xe quay giống như một vòng sáng lớn đang chầm chậm xoay tròn cách đó không xa. Triệu Ngu còn đang mắng anh thì nghe thấy anh cười hớn hở chỉ về phía trước nói: “Nhân lúc trời tối, chúng ta lên ngồi bánh xe quay đi.”

Lần cuối Triệu Ngu lên vòng quay là hồi cô còn học đại học. Trước kia thực ra cô rất thích tới công viên giải trí chơi, mỗi tội sau khi debut thì không còn quay lại đây nữa.

Thẩm Tuyển Ý nhẹ nhàng kéo cổ tay cô, chờ cô quay đầu lại nhìn thì lại buông ra, ý cười hiện rõ trong đôi mắt ẩn dưới vành mũ: “Đi thôi, bây giờ không có ai xếp hàng.”

Triệu Ngu trề miệng, yên lặng đi theo anh về phía trước.

Nhân viên công tác đứng dưới vòng xoay đang ngáp ngắn ngáp dài chán chết, mắt nhập nhèm mở cửa cho họ: “Hoan nghênh đến trải nghiệm, mời ngồi vào cabin, xin đừng đong đưa lúc đi lên, chú ý an toàn.”

Cánh cửa nhỏ lách cách đóng lại, bánh xe quay chậm rãi xoay lên. Không gian lại trở nên nhỏ hẹp, nhưng tầm nhìn thì khoáng đạt thêm. Công viên giải trí về đêm rực rỡ ánh đèn trải rộng ra trước mắt không sót chút gì, phả ánh đèn màu lấp lánh vào sóng nước trên mặt hồ.

Triệu Ngu vui vẻ ngắm nghía trái phải hồi lâu, cô vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Tuyển Ý ngồi đối diện cười tủm tỉm nhìn cô.

Cô bị ánh mắt của anh làm cho hơi ngượng nghịu. Cô quay đầu đi, rồi lại lườm anh: “Nhìn em làm gì?!”

Thẩm Tuyển Ý nhích người lên một chút, trầm giọng gọi tên cô: “Triệu Ngu ——”

Lòng Triệu Ngu run lên, môi bất giác mím lại.

Bánh xe quay đã lên tới giữa không trung, bốn phía đều tĩnh lặng, chỉ có một chùm pháo hoa nở rộ xa xa, lặng lẽ thắp sáng bầu trời đêm. Thẩm Tuyển Ý nghiêng người nhìn vào đôi mắt cô, nói bằng giọng gần như thầm thì: “Anh nghe nói, nếu ước nguyện trên chỗ cao nhất của vòng quay thì điều ước sẽ trở thành sự thật đấy.”

Triệu Ngu thấy tức cười vì anh ấp ủ ra vẻ thần bí rõ lâu mà lại nói ra câu này, “Anh nghe ở chỗ thiếu tin cậy nào đấy? Rõ ràng người ta bảo là cặp đôi đang yêu nhau cuồng nhiệt cùng ước ở chỗ cao nhất trên vòng quay thì có thể bên nhau mãi mãi mà!”

Thẩm Tuyển Ý nở nụ cười.

Anh vẫn giữ tư thế nghiêng người về phía cô, đôi tay lại chắp vào nhau để trên cằm. Anh nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Tới rồi, mau ước đi.”

Anh làm tư thế thành kính như vậy ở ngay trước mặt cô, hàng mi rũ xuống trên đôi mắt nhắm run nhè nhẹ. Họ ở cách mặt đất cao như vậy, tựa như có thể giơ tay với tới những vì sao ở chân trời. Điều ước họ cầu nguyện ngay lúc này tựa như thực sự có thể được trời cao nghe thấu.

Triệu Ngu chớp mắt, cũng nhắm hai mắt lại.

Gió đêm quá lớn, thổi chiếc cabin nhỏ lắc lư nhè nhẹ, Triệu Ngu cầm lấy cổ tay anh theo bản năng. Khi mở mắt ra, mắt cô gặp đôi mắt sáng ngời ý cười của anh.

Cô buông tay ra, húng hắng giọng: “Anh ước gì đấy?”

Thẩm Tuyển Ý nhếch miệng cười: “Nói ra thì hết linh.”

Triệu Ngu xí một tiếng: “Không nói em cũng biết, xin phim đoạt giải chứ gì.”

Anh vẫn cười, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

Mùa Thu ở phương Nam dường như chỉ là điểm quá độ, còn chưa trải nghiệm được mùa lá vàng mùa gió heo may thì mùa Đông rét lạnh đã quét qua cả thành phố.

Quá trình quay phim cuối cùng cũng bước vào đoạn kết.

Lê Tầm cũng không nói cho Hạ Hạ biết việc anh mắc bệnh nan y, anh lợi dụng thời gian còn sống cuối cùng để sắp xếp tất cả những chuyện sau này thay cô.

Lần phát bệnh này, Hạ Hạ lo âu hơn tất cả những lần trước. Cô luôn bừng tỉnh giữa đêm, cuộn tròn trong lòng anh hỏi: “Lê Tầm, nếu em lại quên anh nữa thì phải làm sao?”

Rồi anh sẽ hôn lên trán cô: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em, đến khi nào em nhớ ra anh thì thôi.”

Thật ra, trước giờ anh chưa từng hy vọng Hạ Hạ mau phát bệnh như giờ phút này.

Sức khỏe của anh từ từ suy yếu, thuốc thang cũng không thể che giấu được sự đau đớn. Anh không muốn để cô biết tất cả chuyện này, anh không nỡ khiến cô đau khổ dù chỉ một chút.

Sau một lần lại ngất xỉu ngoài đường được đưa vào bệnh viện, Lê Tầm không thấy cuộc gọi của Hạ Hạ trên điện thoại mình.

Họ đã ước định với nhau, cứ cách một giờ Hạ Hạ sẽ gọi cho anh một cuộc.

Cuộc gọi cuối cùng là 4 tiếng trước.

Như anh mong muốn, cô đã quên hết tất thảy trước khi anh chết.

Dù trong lòng chua xót, nhưng anh vẫn cảm thấy vui vẻ.

Người bạn luôn giúp đỡ anh kiểm tra hành tung của Hạ Hạ gửi định vị của cô tới. Cô phát bệnh trên đường đi mua hoa, vì trên người có ghi chú tự nhắc nhở bản thân, sau cơn hoảng loạn ban đầu, cô sẽ về tới nhà theo lời ghi chú.

Lê Tầm trở về căn nhà thuộc về họ, tiêu hủy tất cả những gì liên quan đến mình.

Bao gồm quyển nhật ký mà Hạ Hạ ghi chép lại.

Lúc rời đi từ hành lang, Lê Tầm gặp được Hạ Hạ lần cuối.

Họ đi ngang qua nhau, hốc mắt cô hoe đỏ, đáy mắt đong đầy sự đề phòng và sợ hãi, nhìn địa chỉ viết trên giấy, chần chờ đi tới.

Lê Tầm không nói gì với cô, thậm chí còn không nhìn cô.

Anh cứ cúi đầu đi lướt qua cô như vậy, tựa như một người xa lạ không quen biết cô, vĩnh viễn rời khỏi cô.

[HẾT CHƯƠNG 70]