Song Hành

Chương 2: Hồi Ức Của Anh (1)




Trong tiếng nhạc ồn ào kích thích, một đêm ở Thiên Lạc cũng đủ để một người thật sự lạc về trời, hấp dẫn, mị hoặc như một cạm bẫy làm cho con mồi khó mà chạy thoát.


Dưới dự quản lý của doanh nghiệp Đỗ Thị, nơi đây càng ngày càng khiến mọi người bỏng mắt.


Mặc kệ tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở ngoài kia hay những cô vũ công quyến rũ đang đưa đẩy thân hình nóng bỏng vòng quanh trên sân khấu, cả những âm thanh la hét chói tai đầy huyên náo nơi sảnh đường.


Trong phòng 901 là một mảnh tĩnh lặng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng của những ly rượu chạm vào nhau, vang lên giữa một không gian trầm lắng trông tràn đầy uể oải.


Lâm Mặc ngồi tựa lưng trên ghế, đôi chân thon dài tùy ý để chéo lên nhau, một tay đặt hờ lên thành ghế mà chống trán, tay còn lại đang lắc lư nhẹ ly rượu có phần vơi đi, ánh mắt của cô mơ màng vô định nhìn vào khoảng không, một hồi lâu cô buông mắt rồi chuyển tầm mắt đến người đối diện.


Đỗ Điểm - con gái cưng của chủ tịch tập đoàn Đỗ Thị, Thiên Lạc là do chính tay cô quản lý.


Không biết do di truyền gen của ai mà cô gái này rất phóng khoáng và hoang dại, không phải ở loại thường mà có phần hơi quá mức, ông bà Đỗ cũng rất đau đầu, thế nên cho đến khi cô đủ tuổi thì họ dứt khoác ném cô ra nước ngoài sinh sống, vừa hợp ý cô, 2 năm trời tiêu dao tự tại ở London khiến cô vui vẻ đến quên cả đường về.


Cho đến khi gặp được Lâm Mặc thì bản tính suốt ngày nhảy nhót như con ngựa hoang này mới được kiềm chế lại, theo lời của Đỗ Điểm thì đây gọi là thuần hóa, thuần hóa một con ngựa thoát cương thành một chú mèo con ngoan ngoãn.


Câu chuyện kể ra thì rất dài, nhưng thật sự chỉ trong vòng 2 tháng thì cô đã bị chị Lâm Mặc cướp mất trái tim bé bỏng này rồi.


Hại cô bây giờ mỗi lần gặp chị Lâm Mặc thì chỉ biết cuối thấp đầu mà giở trò ngoan ngoãn, đâu thể nói chuyện bình thường cho được chứ. Hà...


Dưới cái nhìn của Lâm Mặc, cô cất tiếng, một giọng nói ngọt ngào pha lẫn chút hờn dỗi vang lên: "Chị Lâm Mặc, nhìn em làm gì chứ? Em thà tin chị vì nhớ em mới đến đây chứ không tin chị là vì buồn cái tên khốn họ Khúc kia mới tới gặp người ta đâu."


Vừa nói vừa phồng hai má, phối hợp nhăn cái mũi nhỏ nhắn lại trông như thật sự bị ủy khuất lắm vậy.


Vừa dứt câu lại giả bộ vểnh cái môi, híp mắt mà tra hỏi: "Chị nói đi, nói cho em biết, cái tên khốn họ Khúc đó lại làm ra việc ngu ngốc nào nữa?"


Đúng! Đối với cô, làm chị Lâm Mặc đau lòng đó chính là một hành động cực kỳ, cực kỳ ngu ngốc.


Người nào được chị ấy yêu thì thật sự là diễm phúc lắm rồi, đằng này hắn ta lại còn không biết trân trọng mà gạt bỏ làm cho cô thập phần bất mãn.


Lâm Mặc cười nhẹ, nhéo mũi cô phun ra hai từ: "Dồn dập."


Rồi đưa tay lấy gói thuốc trên bàn, rút một điếu đặt hờ hững trên môi, sau đó châm lửa rồi hít một hơi, rất nhanh, một làn khói nhẹ nhàng bao phủ làm diện mạo của cô trở nên dập dờn, lưu luyến và có phần lạnh lẽo, trạng thái mà đã lâu Đỗ Điểm chưa được thấy trên mặt cô, đã lâu lắm rồi...


Kể từ khi chị ấy yêu hắn, chị hình như đã trở nên nhu hòa hơn nhiều, suýt tí nữa thì cô quên cũng đã từng có một Lâm Mặc lạnh lẽo quanh năm, một Lâm Mặc từng vượt qua khoảnh khắc sinh tử cùng cô, một Lâm Mặc tiêu sái, phóng túng, một Lâm Mặc lúc nào cũng ly rượu trên tay, điếu thuốc trên miệng, cô quên mất rồi... giờ đây trước mặt cô chỉ còn lại một Lâm Mặc đang đau lòng.


Chợt thấy cổ họng khô khốc, một người hiếu động như cô cũng không biết nên nói gì tiếp theo, cô muốn an ủi chị ấy nhưng không biết nên làm gì.


Hai người cứ đối mặt nhau dưới bầu không khí u ám như vậy, nhìn điếu thuốc trên tay Lâm Mặc ngày càng rút ngắn, tàn thuốc cháy đỏ được chị gạt đi nhẹ nhàng bay là tà trên sàn nhà.


Lát sau, cô nghe thấy tiếng chị, cô thầm nghĩ chắc đây là lời nói dài nhất mà chị nói với cô từ lúc quen biết cho đến bây giờ, chị nói: "Tôi yêu anh ấy, yêu một cách khó hiểu. Những điều anh ấy muốn, những thứ anh ấy thích, tôi đều dung túng. Nhưng tôi chưa từng nghĩ phải hạ thấp mình để yêu một người. Đỗ Điểm, tôi không cần biết anh ấy có yêu tôi hay không nhưng tôi biết một điều, anh ấy đang cố thôi miên chính mình, rằng anh ấy không yêu tôi, đồng nghĩa với việc anh ấy đang chối bỏ tình yêu mà tôi đưa đến. Anh ấy mâu thuẫn là việc của anh ấy, anh ấy tự vò rối tình cảm của chính mình, vậy thì cớ gì người đau lại là tôi đây?"


Chị nói rất chậm cũng rất nhẹ, như một dòng nước ấm đang chậm chạp vỗ về cô, thì thào gì đó, trò chuyện đôi câu...


Cô nhìn chị uống cạn ly rượu, sau đó hướng tới cô cười cười: "Em thu lưu tôi đêm nay nhé?"


Đỗ Điểm nhanh chóng hồi thần, phối hợp đùa cợt: "Thật không thật không? Em vô cùng vinh hạnh đó nha!"


_____________________________________


"Đêm qua cô đi đâu?"


Vốn đang ăn sáng, nhìn thấy cô trở về, rõ ràng trông thấy lại không để ý đến chính mình, anh có chút tức giận, trước khi cô bước lên lầu vội cất giọng truy vấn.


"Gặp bạn."


Anh cười lạnh: "Gặp bạn? Cô đừng tưởng tôi là thằng ngốc. Rốt cuộc hai người đã làm gì đêm qua?"


"Ồ."


Cô chậm rãi bước về phía anh, càng đến càng gần, cuối cùng khi hai người chỉ còn cách nhau vài xăng-ti-mét, cô đưa tay chống lên bàn, người đổ về phía trước, ánh mắt của cả hai lập tức đối diện nhau.


Tim anh lỡ một nhịp, vội vàng dời tầm mắt có chút không muốn đối diện với cô.


Ngay lúc này Lâm Mặc nhàn nhạt cất giọng: "Đang ghen sao?"


Anh quay đầu bật cười: "Ha! Cô đừng tự ảo tưởng nữa. Tôi không cần biết hai người đã làm gì, nhưng cô nên nhớ cô bây giờ đang là vợ của Khúc Thừa này, đừng làm những việc gây mất thể diện của tôi."


Cô nhướng mày, không biết tại sao anh cứ khăng khăng là cô đã làm việc gì đó, thật sự đối với cô không có một tia tin tưởng như vậy sao?


Trong lòng ẩn ẩn đau, cô nhẹ nhàng nói: "Loại chuyện tổn hại đến anh, em sẽ không làm."


Hai tay nâng mặt anh, để anh đối diện với mình, anh nhìn thấy băng sơn trong mắt cô từ từ tan rã, chỉ để lại đôi con ngươi đen thẳm đầy dịu dàng đang phản chiếu lại hình ảnh của riêng anh, một mình anh...


Khúc Thừa không ổn, hoàn toàn không ổn, anh cảm nhận được mình đang sa lầy vào đôi mắt đầy tình ý ấy, sâu thật sâu, đến nỗi sắp bị nhấn chìm.


Rồi anh nghe thấy âm thanh của cô truyền đến, đầy nghiêm túc và có phần lưu luyến: "Anh thừa biết là em yêu anh mà."


Ầm. Đầu anh như muốn nổ tung, sự tê dại rung động từ con tim lan truyền đến khắp tứ chi, hơi thở dồn dập, nhìn đôi môi mê người thì thầm những lời ngọt ngào đó. Anh, anh nghĩ muốn hôn cô...


Không!


Không được trầm luân!


Anh vội đẩy cô ra, ai ngờ hành động rối loạn của anh lại làm một mảng chén bát trên bàn rơi vỡ, cô cũng vì bất ngờ mà loạng choạng ngồi xổm xuống, đôi tay chống đỡ bị vật nhọn ghim vào, máu nhanh chóng lan ra trên nền nhà, trắng đỏ đối lập nhau nhìn vô cùng chói mắt.


Anh cuộn chặt nắm đấm nhìn cô thản nhiên đứng dậy, đối mặt với anh vài giây rồi xoay người bước lên lầu. Máu xuôi theo đôi tay nhỏ xuống từng bậc cầu thang.


Bỗng nhiên cô dừng lại, hơi nghiêng cằm cất giọng: "Tối nay nhớ chuẩn bị, chúng ta sẽ đi dự tiệc."


Khúc Thừa cứ đứng sững người nhìn cô, lát sau anh thu hồi tầm mắt nhìn vào chính đôi tay của mình...


________________________________


"Xuống đi."


"Ừ."


Lâm Mặc thở dài nhìn điện thoại, dường như anh và cô chẳng có một cuộc đối thoại nào giống một cặp vợ chồng.


Vừa bước khỏi cửa thì cô đã nhìn thấy Khúc Thừa.


Anh mặc một bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng không thắt cà vạt, mở hai cúc áo để lộ phần ngực hơi phập phồng theo nhịp thở, lưng tựa lên cửa xe mà hút thuốc, một chân hơi gập lại, tay tùy ý đút túi quần.


Trông anh lúc này đặc biệt bảnh bao, anh khí ngời ngời và... toát ra vài phần lười biếng quyến rũ.


Lâm Mặc chậm rãi sải bước đến gần, nghe tiếng động quen thuộc, anh từ từ ngẩng đầu, mượn ánh sáng của đèn xe để quan sát cô.


Không phải là phong cách lạnh nhạt như thường ngày, hôm nay cô lựa chọn một chiếc đầm bó sát cơ thể, đường cong lóa mắt hiện ra làm cho bất kỳ người nào cũng phải liếc nhìn, phần trên áo rẽ theo khuôn ngực mà phơi bày đôi vai trắng nõn, mịn màng.


Sợi dây chuyền màu bạc làm nổi bật lên xương quai xanh mê người.


Liếc lên trên chiếc cổ quyến rũ là cái cằm thon dài, đôi môi điểm màu rượu khẽ hé đầy hờ hững làm tăng thêm vài phần mị hoặc, cặp mắt đào hoa chỉ cần chớp nhẹ một cái có thể làm người khác u mê, đôi con ngươi đen tuyền như vực sâu vạn trượng cơ hồ có một lực hút đặc biệt nào đó, tùy ý liếc mắt cũng làm cho anh bị lạc vào, không lối thoát.


Cô cứ mê người như vậy, làm anh có chút muốn giấu đi, giấu đi, giấu đi để một mình anh ngắm...


Trong đầu như có một giọng nói thì thầm đang xúi giục, đang lôi kéo anh đi...


Tuy nhiên, tầm mắt vừa dời đến đôi bàn tay trắng mịn như ngọc kia thì bỗng khựng lại, sau đó có một cỗ tức giận từ tận sâu đáy lòng dâng lên,


Cô cứ để như vậy mà không băng bó!


Nhìn qua thì cũng biết cô chỉ tùy tiện rửa.


Cô cứ luôn như vậy, không biết quý trọng chính mình.


Cô không biết rằng rất có thể sẽ bị nhiễm trùng hay sao?


Nhìn những vết cắt đỏ tươi còn rướm máu đang len lỏi giữa các ngón tay thon dài mà anh có phần tự trách mình: "Tại sao không băng bó?" Ít nhất cũng phải lấy băng cá nhân dán lại chứ.


Cô nhẹ cau mày: "Đừng lo, không đáng ngại."


Không đáng ngại?! Nhìn thái độ không quan tâm của cô, anh càng phẫn nộ.


Không đúng, tại sao mình lại phải quan tâm đến cô ta?


Nghĩ vậy, anh nhanh chóng đổi thái độ, đi lướt qua cô mở cửa xe ngồi xuống, chỉ để lại hai từ: "Lên xe."
________________________


Lời của người viết:


Thật ra ngay từ đầu tôi định viết thẳng vào phân đoạn ngược nam chính luôn, nhưng tự nhiên cầm máy lên lại cứ muốn viết lên viễn cảnh trước khi ly hôn, nên dự định viết "Hồi Ức Của Anh" khoảng 3 đến 5 chương nha.


Hạ Vĩ Nhiên