Sói Săn Mồi

Chương 661: Ác giả ác báo (1)



“Ngươi là?”


Sửng sốt khi bị chặn đường nhưng Bạch Hổ Thánh Chủ gặp nguy không biến mà trấn tĩnh đến lạ thường, lão biết đối phương đã có chuẩn bị từ trước chứ không thể trùng hợp đến vậy và nữ nhân trước mặt lão chắc hẳn lai lịch không tầm thường.


“Ta đến từ Ma Tông!”


Bên trong biển sâu, nữ nhân đối diện với Bạch Hổ Thánh Chủ cười nhạt đáp khiến cả người lão lông tóc dựng đứng, lại là Ma Tông?


“Thêm một lần… lại thêm một lần Ma Đế khiến lão phu bất ngờ…. có điều… hắn đưa một nữ nhân ở cấp Cường Giả đến tiếp đón lão già này thì thật không xem Bạch mỗ ra gì rồi…”


Dễ dàng phát giác ra tu vi của nữ nhân trước mặt mình còn chưa đến Cường Giả đỉnh cao khiến Bạch Hổ Thánh Chủ thẹn quá hóa giận nói, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh nhưng không phải tùy ý con chó nào cũng có thể khinh thường lão hổ yếu nhược.

“Nếu vậy thì thêm vào chúng ta chắc đủ chứ?”


Không đợi nữ nhân trả lời, từ bóng đêm thăm thẳm cứ vậy đi ra một đoàn người làm đồng tử trong mắt Bạch Hổ Thánh Chủ mở rộng hết cỡ… không xong rồi…


“Bạch Hổ Thánh Chủ....Bạch Vô Thường… hay ta phải gọi lão là Nhạc Phi Hổ đây?


Lên tiếng là một gã trung niên cao lớn với khuôn mặt lạnh lùng, từ người gã tỏa ra một cỗ khí tức hết sức uy mãnh như cự thú hồng hoang, sự xuất hiện của gã vậy mà khiến một vùng không gian nơi biển sâu trở vốn đã áp lực nặng nề giờ đây lại càng thêm trầm trọng tưởng chừng như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.


“Vương Giả cấp?”


Lần này Bạch Hổ Thánh Chủ tuyệt đối chấn kinh rồi, đối phương vậy mà có thể mời ra được cao thủ cấp bậc này đến đối phó lão sao?

“Không… không đúng! Ngươi…. chưa phải Vương Giả chân chính…”


Sau giây phút khϊếp hãi, Bạch Hổ Thánh Chủ mẫn cảm phát giác ra được một tia thiếu hụt từ khí tức của đối phương và rất nhanh lão phán đoán được tu vi của kẻ đứng trước mặt mình, hắn chỉ mới là Cường Giả viễn mãn tiếp cận đến bán Vương Giả cấp mà thôi.


“Không hổ danh Bạch Hổ Thánh Chủ, tại hạ Cao Phục - Nam Hải nhất tộc tộc trưởng!”


Dường như không lấy làm lạ vì bị Bạch Hổ Thánh Chủ phát giác ra tu vi đích thật, gã trung niên sảng khoái báo ra tên họ cũng như lai lịch, Nam Hải nhất tộc vậy mà theo Ga-In đến đây chặn đường Bạch Vô Thường.


“Nam Hải nhất tộc! Ngươi có quan hệ gì với Cao Lợi?”


Nghe đến hai chữ Nam Hải làm Bạch Hổ Thánh Chủ thoáng chốc mất đi bình tĩnh nhưng rất nhanh ổn định lại mở miệng dò hỏi, dường như lão đã cảm giác được số mệnh của mình đang rất xấu… thật rất xấu…

“Đa tạ lão thánh chủ vẫn nhớ đến tổ phụ của ta, năm xưa cũng nhờ có ngài hạ độc vào nguồn nước nên tổ phụ của ta mới có thể chết tức tưởi như thế không phải sao? Nam Hải tộc ta trong cuộc chiến năm đó cũng mất đi hơn một triệu sinh mạng thế nên đời sau tiếp nối đời trước mãi mãi ghi nhớ ‘công ơn’ to lớn của ngài vào sâu trong tâm trí, thề có ngày sẽ ‘báo đáp’ một cách ‘trọn tình trọn nghĩa’ nhất có thể!”


Mỗi từ nói ra lại mang theo sát ý càng lúc càng nồng đậm chứng tỏ ngọn lửa giận dữ bên trong Cao Phục…


…. Ba nghìn năm trước, Nam Hải nhất tộc khi đó là hải tộc mạnh nhất trên vùng biển đông bán cầu, lãnh địa rộng lớn, cao thủ nhiều như mây, tài nguyên vô cùng sung túc... nhưng… thiên biến vạn hóa, mọi chuyện thay đổi từ khi tộc trưởng Cao Lợi mang theo một người anh em kết nghĩa từ bên ngoài trở về, với tình cách hào sảng nên Cao Lợi coi người anh em như ruột thịt mà không hề phòng bị mặc cho đã rất nhiều thân tín khuyên can.

Vốn là đệ nhất hải tộc nên ngày mừng thọ của Cao Lợi dĩ nhiên sẽ được các bộ tộc lớn nhỏ quan tâm và tranh thủ đến chúc tụng nên được tổ chức thành một ngày lễ long trọng trong suốt mấy trăm năm liền, không một tên cao thủ Nam Hải nhất tộc nào có thể nghĩ bộ tộc hùng mạnh của mình sẽ bị đánh úp vào chính cái ngày chúng tập trung đông đủ nhất…


… vào cái ngày định mệnh đó, cảnh tượng Đông Hải và Bắc Hải liên thủ huy động hết thảy lực lượng phủ kín một vùng biển rộng ồ ạt xông đến Nam Hải tổng bộ khiến bất cứ tộc nhân Nam Hải nào còn sống cũng không thể nào quên… nếu là bình thường thì Nam Hải sẽ sợ sao? Đương nhiên là không, Nam Hải dư sức có thể chống cự tuy nhiên đám cao thủ rất nhanh phát hiện bản thân bị tê liệt không thể thôi động đến bất cứ tia lực lượng nào, đến Cao Lợi là Vương Giả hàng thật giá thật cũng đồng dạng bị phong bế lực lượng thì thử hỏi còn kẻ nào có thể thoát khỏi độc dược phát tác…

Phải…


… Nam Hải tộc nhân đều bị hạ độc, nguồn nước ngọt duy nhất trên đảo được canh gác cẩn mật vậy mà bị người ta lén hạ độc, nội công ngoại kích hoàn mỹ như vậy chứng tỏ ngay bên trong Nam Hải có kẻ phản bội và chúng cũng không cần đoán già đoán non vì người anh em của tộc trưởng là Nhạc Phi Hổ ngay sau đó đã lột bỏ bộ mặt giả tạo của mình để đích thân hái xuống cái đầu lâu của Cao Lợi, uy thế của Nam Hải theo đó gần như mất sạch, trở thành những con cừu non trước móng vuốt của quân thù…


Có mối thù nào lớn hơn thù diệt tộc? Nếu không phải năm đó Đông Hải và Bắc Hải kiêng kỵ nhau nên bỏ cho Nam Hải một bộ phận chạy thoát được thì hiện tại vùng biển đông bán cầu này sợ rằng đã không còn tồn tại hai chữ Nam Hải rồi, bất cử tộc nhân Nam Hải nào còn sống sau trận đồ diệt năm đó cũng khắc sâu vào tâm khảm cái tên Nhạc Phi Hổ, người ‘anh em thân thiết’ của vị tộc trưởng vĩ đại Cao Lợi, thề phải báo thù bằng bất cứ giá nào.

….


“Hỗn láo! Lão phu cả một đời hành tẩu trong giang hồ đều quang minh chính đại, chuyện hạ độc đê hèn sao có thể làm ra? Cao Phục ngươi thân là tộc trưởng trọng vọng sao có thể tùy tiện đổ tội cho người khác?”


Bạch Hổ Thánh Chủ dĩ nhiên là Nhạc Phi Hổ năm xưa nhưng lão tin chắc chuyện mình làm ngoài Đông Hải nhất tộc chí tôn - Long Bá ra thì trên đời không còn kẻ thứ ba biết được…


Khoan đã…


… vẫn còn có kẻ thứ ba nhưng cho dù trí tưởng tượng bay xa đến cỡ nào thì Bạch Hổ Thánh Chủ cũng không tin rằng lão già kia lại nhúng tay vào loại chuyện cỏn con này… chính vì thế nên Bạch Hổ Thánh Chủ thả ra bộ mặt cao ngạo tự tin quát lớn.


“Vậy sao? Vậy có lẽ hai danh tự “Tam Tai Lão Tổ” Và “Huyễn Minh Huyền Độc” ngài thật không biết sao?”


Đến lượt Ga-In lên tiếng, hai danh tự vừa phát ra từ trong miệng nàng cũng là lúc bóng hình Bạch Hổ Thánh Chủ biến mất, lão biết mình bị lộ rồi và nhất định phải dồn toàn bộ sức mạnh còn sót lại để trốn thoát khỏi chỗ này, chỉ cần bước chân vào khu vực của Đông Hải thì lão sẽ còn đường sống, Long Ngạo nhất định sẽ không bỏ mặc lão.

“GϊếŧTT!!!”


“BÁO THÙ CHO TỘC TRƯỞNG, BÁO THÙ CHO TỘC NHÂN!”


Không bất ngờ vì Bạch Hổ Thánh Chủ trốn chạy, Cao Phục từ sớm đã thôi động hết thảy mười hai thành công lực và ngay tức khắc gào lớn xông đến ngăn chặn đối phương.


“GϊếŧTT!!! GϊếŧTT!!! GϊếŧTT!!!”


Sự phẫn hận bị dồn ép bấy nhiêu năm rốt cuộc cũng được bộc phát, hàng nghìn Nam Hải cao thủ đồng thanh gào thét cưỡi cá lớn xông đến vây lấy kẻ thù, biển sâu nhất thời rung động mạnh, lực lượng bạo phát kinh khủng khuấy động đẩy những con sóng phía trên mặt biển thêm cao lớn đến đáng sợ, nuốt chửng và nhấn tìm không ít những con tàu xấu số.


“ẦMMM!!!”


“Khốn… Khốn kiếp đám súc sinh các ngươi dám cản đường lão phu sao? Ta là Bạch Hổ Thánh Chủ, ta là Vương Giả cấp tồn tại!!!!”

Bị đánh bật trở lại sau khi đối một chưởng với Cao Phục, Bạch Hổ Thánh Chủ trợn mắt nhìn hàng nghìn tên cao thủ cùng cá lớn đang đằng đằng sát khí nhào đến mặc kệ sống chết mà phẫn nộ gào thét, nếu đang ở thời kỳ toàn thịnh thì lão chỉ cần chưa đến ba chiêu là có thể tiễn chúng về gặp Cao Lợi ở bên kia thế giới nhưng sau cuộc chiến với Ma Đế lão thật đã sức cùng lực kiệt rồi… lá bài bảo mệnh Bạch Hổ Thánh Kính cũng cần đến lực lượng mới có thể xuất ra được, Bạch Hổ Thánh Chủ biết cái chết đã rất gần mình.


“Nhạc Phi Hổ! Trả mạng cho cha mẹ ta!”


“Nhạc Phi Hô! Trả mạng cho con ta!”


“Nhạc Phi Hổ! Trả mạng cho trên dưới ba mươi mạng gia đình ta!”


….


“NHẠC PHI HỔ! TRẢ MẠNG CHO NAM HẢI NHẤT TỘC TA!”