Sợi Dây Nhân Duyên

Chương 64: ĐÃ ĐẾN LÚC TRẢ TỰ DO LẠI CHO EM



Phòng tạm giam...

- "Tử Du, tôi xin anh. Hãy mau tìm cách đưa Nhậm Luân thoát khỏi đây đi."

Lâm Thiên Y đau lòng nhìn người đàn ông đang ngồi thẫn thờ bên kia song sắt. Bàn tay anh không ngừng siết chặt, hơi thở trở nên dồn dập. Tình trạng hiện tại của Nhậm Luân khiến cô vô cùng lo lắng. Tống Tử Du vỗ vai cô, giọng đầy an ủi:

- "Cố tổng đối xử rất tốt với tôi. Tôi nhất định sẽ tìm cách đưa anh ấy ra khỏi đây."

Tống Tử Du đã làm việc cho Nhậm Luân suốt một khoảng thời gian dài. Anh hoàn toàn thấu hiểu con người anh. Nhậm Luân từ trước đến nay làm việc luôn theo lí trí nhưng kể từ khi anh mất khả năng kiểm soát cảm xúc dẫn đến kết cục này. Đoạn ghi hình cho thấy sắc mặt và hành động tàn bạo của Nhậm Luân rất khác thường, không giống như những người bình thường. Hơn nữa, hồ sơ bệnh án của anh vẫn còn lưu giữ ở bệnh viện. Chỉ cần chứng minh Cố Nhậm Luân mắc bệnh tâm lí và theo lời của Lâm Thiên Y thuật lại rằng Tô Hiểu Hiểu đã câu kết với Lâm Thiên Phú bắt cóc cô sẽ một phần nào giúp anh thoát tội.

- "Tôi sẽ nhờ bác sĩ kiểm tra cho Cố tổng, anh ấy sẽ được chữa trị tốt nhất."

Nói rồi Tống Tử Du nhanh chóng đến công ty gặp Cố Nhậm Đức để trao đổi một vài chuyện. Lâm Thiên Y nhìn người trước mặt đang trong trạng thái bất ổn, cả người anh hiện đang run rẫy khiến cô không cầm lòng được mà rơi nước mắt. Cô đưa tay qua khung sắt nắm lấy bàn tay đang run run của anh, nói:

- "Nhậm Luân, anh đừng sợ. Em vẫn đang ở bên anh."

Cố Nhậm Luân không nói gì, anh chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm cô, sau đó tiến lại gần tựa người lên cánh cửa đang ngăn cách giữa hai người.

Biệt thự Cố gia...

- "Cái gì? Nhậm Luân giết người? Thằng bé còn mắc bệnh tâm lí sao?"

Cố Nhậm Thành hốt hoảng khi hay tin con trai hiện đang bị tạm giam ở sở cảnh sát. Ông không ngờ bản thân lại vô tâm đến mức không biết anh mắc bệnh tự khi nào. Cả Lý Tố Nhã cũng tỏ ra lo lắng. Cho đến bây giờ bà mới nhận ra rằng anh thật đáng thương. Trước đây, bà luôn tìm mọi cách để có được gia sản và cả tập đoàn Nhật Kim nhưng bản thân không hề hay biết vốn dĩ mọi thứ đã có trong tay mình. Đúng là con người ta một khi đã có thứ mình muốn lại tham lam muốn có thêm mà không hề biết cái giá phải trả chính là sức khỏe, thậm chí là cả mạng sống.



Lý Tố Nhã luôn ghen tỵ vì Nhậm Luân có tất cả. Tuy nhiên, để điều hành Nhật Kim trở nên lớn mạnh như hôm nay, anh phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn và thách thức. Áp lực công ty đã quá nhiều đôi khi, anh chỉ muốn bản thân nhận được một chút ấm áp của tình thân là một điều mà trước giờ anh chưa bao giờ có được. Cố lão gia mặc dù yêu thương nhưng ông ấy vẫn không có bên cạnh mỗi khi anh gặp khó khăn, làm sao ông hiểu được đứa con này đang cần những gì chứ.

- "Tử Du, mau chóng đưa tôi đến sở cảnh sát."

Tống Tử Du nhanh chóng xe đưa Cố Nhậm Thành và Lý Tố Nhã. Vừa đến nơi đã thấy Lâm Thiên Y ngồi bên cạnh, hai tay nắm chặt bàn tay run rẫy của Nhậm Luân. Tình hình của anh có vẻ tốt hơn khi nãy, anh nhìn người đàn ông đứng cách mình một khung cửa, điềm tĩnh nói:

- "Cha và dì về đi. Đừng lo lắng cho con."

Cố Nhậm Thành nghe anh nói thế liền đưa tay lau lau nước mắt đang lăn dài trên gò má, ông trầm giọng đáp:

- "Cha sẽ thuê luật sư giỏi giúp con rời khỏi đây."

Sắc mặt Cố Nhậm Luân không biến đổi, người khác nhìn vào khó lòng đoán được anh đang nghĩ gì.

- "Con muốn nói chuyện riêng với Thiên Y."

Tống Tử Du dìu hai người quay trở về. Phòng giam lạnh lẽo hiện chỉ còn anh với cô. Cố Nhậm Luân nhìn cô, cắn môi nói chậm từng chữ:

- "Thiên Y, chúng ta ly hôn đi. Đã đến lúc anh phải trả lại tự do cho em rồi."

Cổ họng anh như có thứ gì đó ngăn cản nghẹn ngào nói. Anh sợ đến khi bản thân không còn nhận thức được nữa sẽ không thể nói chuyện này với cô.