Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 130: Chương 130:



Giang Nhược Kiều nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy thì chưa chắc, ở cuối truyện cá vàng bị ông lão đánh cá làm phiền muốn chết. Sau đó nó lấy lại tất cả mọi thứ.”
 
Lục Dĩ Thành nói: “Đó là con cá vàng kia thôi, con cá vàng này sẽ không bao giờ như vậy.”
 
Giang Nhược Kiều đặt tay lên lòng bàn tay của anh: “Tốt nhất là như vậy”. Cô cố tình bày ra vẻ mặt hung dữ: “Nếu không em sẽ bỏ con cá vàng này vào chảo dầu chiên cho khét luôn.”
 
Lục Dĩ Thành: “Được.”
 
Anh dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Lúc chiên nhớ cẩn thận nhé, đừng để bị phỏng.”
 
...
 
Trên đời này thật sự có một con cá vàng như vậy sao?
 
Giang Nhược Kiều nghĩ nghĩ, hẳn là có.
 
Anh thậm chí ngốc đến nỗi khi cô nói muốn bỏ anh vào chảo chiên lên, anh cũng dịu dàng nhắc nhở cô đừng để bị phỏng.
 
Vì vậy, tất cả những ngoại lệ cô dành cho anh đều có nguyên nhân của nó.
 
...
 
Xế chiều, nhiệm vụ trông trẻ lại giao cho Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều.
 
Cả nhà họ bị ông bà ngoại đuổi ra ngoài.
 
Thế là Giang Nhược Kiều dẫn theo Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên đi mua sắm, xung quanh toàn là người nhưng mà rộn ràng không khí xuân, trên mặt ai nấy đều rất vui vẻ. Xác suất đụng mặt bạn học cũ ở thành phố Khê thật sự rất là cao, ba người họ đang chuẩn bị tìm một quán nào đó ngồi xuống uống nước thì Giang Nhược Kiều bắt gặp bạn cấp ba hồi xưa.
 
Bạn cấp ba nhìn sơ qua đã nhận ra Giang Nhược Kiều, bèn mừng rỡ gọi: “Giang Nhược Kiều!”
 
Trí nhớ của Giang Nhược Kiều rất tốt, trong đám bạn học của cô, ngoại trừ là bạn thời mẫu giáo ra thì có gặp lại bạn tiểu học cô cũng vẫn nhận ra: “Chương Kỳ, là cậu hả!”
 
Chương Kỳ hơi ngạc nhiên: “Cậu còn nhớ tớ hả?”
 
Không khó hiểu khi Chương Kỳ bất ngờ như vậy.
 
Bởi vì hai người chỉ học chung học kỳ một của năm lớp mười.
 
Vào học kỳ hai của lớp mười, trường bắt đầu chia ra hai khối tự nhiên và xã hội, hai người không còn học chung lớp nữa. Trong suy nghĩ của Chương Kỳ, một người xinh đẹp và học hành xuất sắc như Giang Nhược Kiều chắc chắn sẽ không nhớ cô ấy là ai, không ngờ rằng Giang Nhược Kiều lại nhớ tên của cô ấy như vậy. Chương Kỳ rất vui mừng: “Cậu còn nhớ tớ thật hả!”
 
Giang Nhược Kiều nở nụ cười: “Tất nhiên là nhớ rồi, hồi đó bọn mình từng trực nhật chung mà!”
 
Chương Kỳ niềm nở: “Đúng rồi, đúng rồi!”

 
Hai người tâm sự một lát, Chương Kỳ tất nhiên không thể bỏ qua một anh chàng và một cậu bé đẹp trai đang ngồi bên cạnh Giang Nhược Kiều.
 
Cậu nhóc đẹp trai kia thì tạm cho qua.
 
Còn anh chàng đẹp trai này... Làm cô ấy rất tò mò, hình như không phải bạn học thời cấp ba của họ. Nếu hồi đó có một anh chàng đẹp trai như vậy thì làm sao cô ấy lại không có một chút ấn tượng nào chứ?
 
Giang Nhược Kiều cũng không làm lơ, cô thoải mái khoác tay Lục Dĩ Thành: “Chương Kỳ, đây là bạn trai tớ, Lục Dĩ Thành. Anh ấy học chung trường với tớ, lần này đến thành phố Khê chơi.”
 
Chương Kỳ: Wow!
 
Học chung trường, ý là trường đại học A đó sao?
 
Còn rất đẹp trai nữa!!
 
“Đây là bạn học cấp ba của em, Chương Kỳ.” Giang Nhược Kiều nói với Lục Dĩ Thành.
 
Chẳng hiểu tại sao tâm trạng của Lục Dĩ Thành lại rất vui vẻ.
 
Cô giới thiệu anh là bạn trai của cô.
 
Lục Tư Nghiên cảm thấy mình bị ra rìa, bèn nhảy lên: “Chị Chương, chào chị, em là Lục Tư Nghiên!”
 
Chương Kỳ cúi đầu, nhìn về phía Lục Tư Nghiên với cái đầu xoăn xoăn, trong lòng cũng đang gào thét: Nhóc con dễ thương này ở đâu ra vậy, trông cũng đẹp trai quá đi mất! Có cảm giác giống như người mẫu nhí ấy, là một cậu nhóc vừa xinh xẻo vừa dễ thương.
 
“Đây là anh cả của em.” Lục Tư Nghiên chỉ chỉ Lục Dĩ Thành, rồi lại chỉ vào Giang Nhược Kiều, nói một cách thản nhiên: “Đây là chị dâu của em.”
 
Lúc này Chương Kỳ mới hiểu ra mối quan hệ của ba người này là như thế nào.
 
Anh trai dẫn theo em trai đi gặp bạn gái? Được nha!
 
Sau khi tạm biệt, Giang Nhược Kiều giật cái đầu xoăn của Lục Tư Nghiên một cái, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng có nghịch ngợm.”
 
Ngày nào cũng ra ngoài gọi họ là anh cả chị dâu.
 
Có đứa con trai nào như vậy không? Không sợ có ngày bị lật tẩy à?
 
Lục Tư Nghiên vô tội chớp mắt: “Có lẽ họ cũng không thông minh bằng con, đến cả con còn biết câu anh lớn như cha, chị dâu như mẹ, vậy mà họ cũng không biết.”
 
Giang Nhược Kiều khẽ nghiến răng: “Ai mà nghĩ được đến thế cơ chứ!”
 
Giọng điệu của Lục Tư Nghiên nghe rất gợn đòn: “Đó là vì họ không nghĩ ra, chứ không liên quan gì đến con nha.”
 

Giang Nhược Kiều: “...”
 
Ra khỏi trung tâm mua sắm, ba người lại tiếp tục đi dạo loanh quanh, cuối cùng đi đến một tiệm chụp hình vẫn đang mở cửa.
 
Lục Dĩ Thành nghĩ đến chiếc đồng hồ bỏ túi mà Lục Tư Nghiên đem theo, chợt nảy ra ý tưởng: “Hay là chúng ta cùng chụp một tấm ảnh nhé?”
 
Nghe anh nói vậy, Giang Nhược Kiều cũng bằng lòng.
 
Cô từng nhìn thấy tấm hình dán trong chiếc đồng hồ bỏ túi kia.
 
Với quan hệ của họ bây giờ, chắc cũng có thể chụp một tấm ảnh gia đình chứ nhỉ.
 
Ba người đi vào trong tiệm. Sau khi nêu yêu cầu của mình thì chuẩn bị bắt đầu chụp hình. Với chiều cao của Lục Tư Nghiên, cậu bé phải đứng lên bục, Giang Nhược Kiều đứng ở bên trái, còn Lục Dĩ Thành đứng bên phải. Ba người đều cười với ống kính, Lục Tư Nghiên bỗng nhiên bày trò, nhất quyết đòi một tay ôm ba một tay ôm mẹ. Hình ảnh này được chụp lại, lúc thợ chụp hình xem cuộn phim của mình còn tấm tắc khen: “Đẹp lắm, rất đẹp.”
 
Lục Dĩ Thành trả thêm tiền, bên chụp ảnh cũng nhanh chóng xử lý ảnh.
 
Mấy tiếng sau, trong chiếc đồng hồ bỏ túi lại có thêm một tấm ảnh.
 
Trong tấm ảnh, đứa nhỏ một tay ôm lấy mẹ khi còn trẻ, một tay ôm lấy ba khi còn trẻ, người ba trẻ tuổi không nhìn vào ống kính mà nhìn về phía đứa nhỏ và người mẹ trẻ tuổi.
 
Tuy không thấy rõ ánh mắt của anh nhưng người xem ảnh vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong mắt anh.
 
Trong đồng hồ bỏ túi có hai tấm ảnh.
 
Một tấm là Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều năm ba mươi tuổi cùng với Lục Tư Nghiên ba tuổi.
 
Một tấm vừa mới ra lò là Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều năm hai mươi tuổi cùng với Lục Tư Nghiên năm tuổi rưỡi.
 
Bất kể là Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều của năm ba mươi tuổi hay năm hai mươi tuổi thì Tư Nghiên cũng đều là bé cưng.
 
...
 
Sau khi Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành quay về thành phố Khê, họ thường có cảm giác như mình bị đa nhân cách.
 
Trong một ngày, hơn nửa thời gian là họ phải trông trẻ. Một người là ba của đứa nhỏ, một người là mẹ của đứa nhỏ, thỉnh thoảng hai người cũng nảy sinh bất đồng trong quan điểm dạy trẻ.
 
Một nửa thời gian còn lại họ tận dụng mọi cơ hội để hẹn hò, lúc này chỉ có hai người họ, anh là bạn trai, còn cô là bạn gái.
 
Địa điểm hẹn hò thường là phòng bếp.
 
Hai người sẽ cùng nhau rửa bát, thời gian rửa bát từ một đến hai tiếng là chuyện bình thường.

 
Trong khoảng thời gian đó bạn nhỏ Lục Tư Nghiên sẽ xem phim hoạt hình “Những chú chó cứu hộ”, ông ngoại với bà ngoại thì chịu trách nhiệm trông nom cậu nhóc, chừa lại cho đôi tình nhân trẻ tuổi đáng thương một chút không gian riêng tư.
 
Cái nắm tay đầu tiên của Lục Dĩ Thành là với Giang Nhược Kiều.
 
Cái ôm đầu tiên cũng là với cô.
 
Người đầu tiên ôm lấy anh từ phía sau cũng là cô.
 
Đây là việc Giang Nhược Kiều thích làm nhất, lúc anh rửa bát hoặc là nấu đồ ăn, cô sẽ ôm lấy anh từ đằng sau, rất giống như trong các bộ phim thần tượng.
 
Cô cũng thích giả vờ ngủ để anh bế cô về phòng như bế công chúa.
 
Tối hôm đó, Lục Dĩ Thành lại bế cô về phòng, ban đầu chỉ là hôn trán, bây giờ đã biến thành chạm nhẹ vào môi. Tất nhiên chuyện này không thể để ai nhìn thấy.
 
Anh vừa ra ngoài là Giang Nhược Kiều đang giả bộ làm công chúa ngủ trong rừng sẽ lập tức mở mắt ra, xoay người, vùi đầu vào trong chiếc gối mềm mại cười khúc khích.
 
Không muốn để cho bất cứ người nào nghe thấy tiếng cười của cô.
 
Đến cả bản thân cô cũng không được.
 
Lục Dĩ Thành quay về phòng, nghe tiếng ngáy của ông ngoại, từ từ ngủ thiếp đi. Thật ra anh rất ít khi nằm mơ, nhưng trong cái đêm bình thường và ấm áp này, anh lại mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ.
 
Trong mơ, anh đứng ở góc độ của người ngoài cuộc, giống như đang ở trạng thái linh hồn, anh có thể nhìn thấy người khác nhưng người khác không thể nhìn thấy anh.
 
Anh cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ biết tiếp tục đi về phía trước trong màn sương mù mênh mông. Anh đi tới trước một bệnh viện, cũng không biết tại sao mình lại muốn đến đây, giống như bị một thế lực nào đó dẫn dắt, anh đi tới lối thoát hiểm của khu nội trú khoa ung bướu.
 
Anh ngẩn người.
 
Bởi vì trên bậc thềm của cầu thang lối thoát hiểm có một người đang ngồi ở đó.
 
Chính là...
 
Giang Nhược Kiều.
 
Hình như cô không còn giống như trước nữa, tóc ngắn hơn, cơ thể cũng gầy đi rất nhiều. Trong ấn tượng và trí nhớ của anh, cô luôn là một người rạng rỡ, tỏa sáng, nhưng giờ phút này cô lại trông rất rầu rĩ. Chẳng hạn như rõ ràng cô là một người rất ưa sạch sẽ, vậy mà bây giờ chẳng thèm để ý gì cả, ngồi bệt xuống đất. Bên cạnh cô là một chai nước suối, nắp chai mở ra, cô đang cúi đầu ăn bánh mì, có lẽ vì bánh mì quá khô nên ăn vài miếng cô lại thấy khó nuốt, bèn uống thêm mấy ngụm nước.
 
Rất khổ sở.
 
Rất đáng thương.
 
Lòng anh đau như cắt, anh không ngừng lao đến bên cô hết lần này tới lần khác nhưng cô không nhìn thấy anh. Anh gọi tên cô mà cô cũng không nghe thấy.
 
Đã xảy ra chuyện gì?
 
Tại sao cô lại như vậy?
 
Rốt cuộc đây là đâu, vì sao cô lại ở bệnh viện, vì sao lại thành ra thế này?
 

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
 
Anh có thể cảm nhận được sự đau khổ bơ vơ của cô nhưng không thể làm được gì. Lúc lòng anh đang nóng như lửa đốt, cô đứng dậy, cầm chai nước suối rời khỏi lối thoát hiểm. Anh lập tức chạy theo.
 
“Nhược Kiều!” Anh gọi.
 
“Tiểu Kiều!!” Anh tiếp tục gọi.
 
Cô không nghe thấy.
 
Anh vô cùng hoảng hốt.
 
Anh gọi đến khàn cả giọng: “Giang Nhược Kiều!”
 
“Giang Nhược Kiều?”
 
Lần này có một giọng nói cất lên, cô dừng bước, nhưng giọng nói đó không phải xuất phát từ anh.
 
Cô quay đầu lại, anh cũng nhìn về phía phát ra tiếng nói.
 
Người đến là... “Anh”.
 
À không, là anh mà cũng không phải anh.
 
Là một Lục Dĩ Thành khác.
 
“Anh” đến đây để thăm một người thầy thời cấp ba nhưng không ngờ lại bắt gặp người quen ở đây. Có lẽ cũng không thể xem như người quen, họ đều biết nhau, cũng từng đi ăn cơm chung nhiều lần nhưng không ở trong vòng bạn bè của nhau, bởi vì mỗi lần cô xuất hiện đều là với tư cách bạn gái của bạn thân kiêm bạn cùng phòng của “anh”.
 
Cô cũng nhận ra “anh”, đôi mắt vẫn bình tĩnh, không đau khổ cũng chẳng vui mừng, giống như không có ý định chào hỏi.
 
“Anh” chần chừ một lúc: “Giang Nhược Kiều, cậu có nhớ tôi không?”
 
“Tôi là Lục Dĩ Thành.”
 
Trong mơ, anh đứng nhìn hai người họ nơi hành lang bệnh viện.
 
Không hiểu tại sao anh lại thở phào nhẹ nhõm.
 
Vì dù sao chăng nữa cũng đã có người gọi cô lại.
 
Người này là Lục Dĩ Thành, hoặc nói đúng hơn thì là một Lục Dĩ Thành khác gọi một Giang Nhược Kiều khác, xuất hiện trong cuộc đời của cô.
 
Giống như thể chỉ cần có Giang Nhược Kiều ở đây thì Lục Dĩ Thành nhất định sẽ xuất hiện.
 
Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
 
Nhưng anh nhất định sẽ xuất hiện.