Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 92: Thế giới hiện thực 14



Du Hành gõ cửa, Thôi Nam để cậu vào nhà, lại lấy cho cậu nước uống.

"Chú Đỗ vừa rời khỏi nhà cậu à?"

"Ừm." Du Hành đặt lon nước lên bàn, nhìn trái nhìn phải một hồi, lại đặc biệt nhìn về phía nhà bếp: "Anh Thôi, nhà anh còn đủ đồ ăn không?"

"Đủ! Trước đây tôi thường công tác tại gia, không thích ăn uống bên ngoài nên trong nhà còn rất nhiều đồ." Thôi Nam mở lon nước ra, kín đáo đưa cho cậu, nói: "Uống đi!"

"Hai ngày nữa ra ngoài, anh Thôi có đi không?"

Thôi Nam cầm quạt phe phẩy, lắc đầu nói: "Không đi, chỗ chúng ta hơi xa trung tâm, những người còn sống bên kia chẳng lẽ không khuân hết đồ trước sao? Tôi sợ đồ chưa lấy được, trên đường lại rất nguy hiểm.:

Du Hành cầm quạt quạt gió, thấy trên mặt Thôi Nam không có giọt mồ hôi nào, nói: "Anh không sợ nóng à?"

"Sợ! Tôi thấy rất nóng, nhưng cái lạ là không thấy chảy mồ hôi, cả tay cũng lạnh buốt." Ban đầu anh còn tưởng mình bị bệnh nhưng thân thể lại không có vấn đề gì cả.

Du Hành biết anh ta giống như cha mình, đều là di chứng của đồng hóa.

"Trừ cơ thể lạnh ra thì còn có biến hóa nào khác không?"

Thôi Nam mỉm cười nói: "Không có."

Du Hành đứng dậy, nói: "Hai ngày nay cha mẹ tôi đang thử trồng các loại hạt, nếu anh muốn thử thì có thể tới nhà tôi lấy chút hạt giống."

"Được, cảm ơn."

Chờ Du Hành rời đi, Thôi Nam mới thu hồi lại nụ cười, đứng một mình một lúc mới đi vào nhà bếp dùng cơm. Trong nồi là cháo nấu từ sáng, bây giờ đã nguội ngắt. Anh cũng không hâm lại mà trực tiếp ăn cùng đồ ăn kèm.

Cháo lạnh trượt xuống cổ họng cực kì thoải mái.

Anh lạnh nhạt uống cháo. Thật ra bây giờ anh không thích ăn đồ ăn nóng, cho dù là nấu cơm cũng phải để thật lạnh mới ăn được.

Hơn nữa thị lực ngày càng kém đi, thậm chí nửa đêm đi vệ sinh, vô tình nhìn vào mặt gương thì cũng thấy hai mắt sáng lên.

Trên con ngươi như có thêm một lớp màng mỏng, chính là lớp màng đang phát sáng khi đèn pin chiếu vào.

Dĩ nhiên, nếu chỉ có vậy cũng không khiến anh nặng lòng mấy. Ngày đó, khi quay trở về, đầu lưỡi của anh đột nhiên trở nên thay đổi, ngày càng giống - lưỡi rắn. Dài nhọn, mọc nhánh. Nghiên cứu kĩ lưỡng thì cấu tạo miệng cũng thay đổi một chút.

Tựa như từ lúc tỉnh lại sau mê man, biến dị trong cơ thể bắt đầu phát sinh.

Anh nghĩ, có thể là do di chứng con rắn kia để lại. Nhưng người vẫn còn sống, cũng may mắn lắm rồi.

Cơm nước xong xuôi, Thôi Nam thu dọn rác mang xuống dưới nhà vứt.

Không có xe rác tới chở rác đi, một đống rác dưới lầu càng chất càng nhiều, mùi vị cực khó tả. Ruồi muỗi bên dưới le ve cả ngày, Thôi Nam nhanh chóng quay về tiểu khu, đầu lưỡi không nhịn được thè ra quét mấy cái trong không khí.

!!

Anh giật mình giơ tay che miệng, nhìn trái lại nhìn sang phải, khi không thấy ai mới cảm thấy yên tâm.

Cúi đầu lần theo tin tức mà đầu lưỡi phát hiện, thấy một con rắn thái hoa đang bò trong bụi cỏ.

Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ chạy càng xa càng tốt, nhưng kì lạ là hiện tại, anh không hề thấy sợ hãi, trái lại có hơi: Ặc, tương tự như hứng thú.

Cho nên, khi anh bước tới gần, ngăn chở đường đi của con rắn thái hoa kia, nó dừng hoạt động, cuốn người thành một cục, sau đó Thôi Nam liền nhấc nó lên, gỡ nó thẳng rồi quay về nhà.

Lúc đi tới hành làng thì gặp phải người khác, đang đi vội vàng còn đụng phải anh:

"Cậu có mắt nhìn đường không...aaaaa...!! Rắn!!"

Người nọ loạng choạng lui về phía sau, té xuống đất.

Thôi Nam không để ý tới hắn mà đi thẳng lên lầu.

Bởi vì thu hoạch ngoài ý muốn, trước giờ cơm tối nhà họ Du nhận được một con rắn thái hoa dài rộng do Thôi Nam đưa tới.

Cha Du thán phục: "Con rắn thái hoa mập mạp như vậy rất hiếm thấy, cháu tự dùng đi, không cần tặng nhà chú đâu!"

"Cháu không thích nấu, làm phiền chú Du rồi."

"Chờ chú nấu xong sẽ mang qua cho cháu, trong nhà vừa hay có một ít dược liệu, mang đi hầm nhất định sẽ rất bổ."

Thôi Nam không thể làm gì khác hơn đành nói: "Vậy tối nay cháu phải cọ bữa cơm nhà chú rồi."

Nói tới đây, cha Du cũng không từ chối nữa, kêu mẹ Du đi xử lí con rắn này.

Mẹ Du khoát tay nói: "Em không dám! Anh làm đi, để em đi lấy dược liệu, anh muốn dùng mấy loại?"

"Nhân sâm, hoàng kì... củ từ, có đủ không?"

"Có đủ cả, lần trước Bảo nhi tới tiệm thuốc mua đủ hết."

Bên này, cha Du làm thịt rắn, mở vòi thì phát hiện đã không còn nước.

"Nước ngừng được một thời gian rồi! Lấy trong thùng nước đi!"

"Cuối cùng vẫn hết nước!" Mặc dù nước từ vòi đã sớm có mùi khác lạ nhưng nấu lên để tắm vẫn không sao.

Thôi Nam nói: "Xem ra sau này phải tới Kỳ Giang lấy nước rồi."

Thành phố Minh Úy bọn họ có một con sông tên Kỳ Giang, chảy từ núi Tứ Linh, chạy theo hướng Đông Nam, đi tắt qua mấy huyện nhỏ, trong đó có đi qua gần tiểu khu của họ.

Cách tiểu khu của họ không xa, bình thường lái xe nửa tiếng là đến được, bên kia ven sông đã xanh hóa hoàn toàn, cực kì đẹp mặt, lúc bình thời có rất nhiều người tới cạnh con sông này đi dạo.

"Nhưng bên trong còn có một số thứ không tốt." Thôi Nam cau mày.

Trái lại, Du Hành cũng chẳng lo lắng, cậu có thể mua chút [Vạn năng tịnh], một cái có thể lọc được mấy tấn nước.

"Nước nhà anh Thôi có đủ dùng không?"

"Một tuần nước chắc sẽ không đủ." Nếu như không tắm.

"Hai ngày nữa chúng ta tới ven sông nhìn thử xem." Nước lọc ở nhà chỉ cần uống trực tiếp là được, rửa mặt, tắm rửa, giặt quần áo cũng không cần sạch quá làm gì.

"Được."

Hai người rảnh rồi ngồi trò chuyện linh tinh, cơm tối rất nhanh đã làm xong.

Rắn thái hoa được cha Du xử lí sạch sẽ, chặt thành từng khúc dài 3cm, lúc nấu cho thêm nhân sâm, hoàng kỳ, củ từ. Hầm cho nhừ, phía trên còn rắc thêm hành hoa thái nhỏ, mùi thuốc bắc và mùi thịt xông vào mũi, nhìn cũng rất đẹp mắt.

"Đây là lần đầu tiên chú nấu, không biết có đúng chuẩn không... Các con nếm thể mùi vị xem thế nào?"

Mọi người đều nếm thử một miếng, mẹ Du bưng một cái chén nhỏ dùng để thử canh, nhắm mắt nhấp hai ngụm, miệng khen ngon không dứt: "Thật ngon! Uống rất ngon!"

Thôi Nam chậm rãi nếm thử, mặc dù canh rất ấm nhưng không phù hợp với khẩu vị của anh, nhưng không khí trong bữa cơm nhà họ Du cực tốt, cha mẹ Du đối đãi với anh cũng thân cận, thoải mái trong lòng càng khiến anh khoái trá hơn so với ham thích ăn uống.

Một bữa cơm cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, tới lúc Thôi Nam về thì mẹ Du còn kín đáo đưa anh một cái tui: "Yên tâm, đây không phải thứ quý giá gì cả, cháu cầm đi!"

Về tới nhà Thôi Nam mới biết đó là quần áo làm bằng dây mây phòng côn trùng, trong lòng cực kì cảm động với tâm lòng nhà họ Du, cho dù trước mắt anh đã không còn bị côn trùng cắn, ngay cả rắn cũng không dám động tới anh thì anh vẫn mặc bộ quần áo đó lên.

Cuộc sống sau này, cứ mười ngày nửa tháng Thôi Nam lại bắt một con rắn không có độc tặng nhà họ Du, nuôi cả nhà họ sắc mặt cực kì tốt.

Nói tới hiện tại, ngày thứ ba sau hôm ăn rắn, Du Hành và Thôi Nam cùng nhau tới sông Kỳ Giang. Vừa ra khỏi tiểu khu Du Hành đã phát hiện ra có người đi theo phía sau bọn họ.

Cậu cũng không để ý nhiều. Lần ra cửa này cả cậu và Thôi Nam đều mang theo thùng rỗng ra ngoài, Du Hành mang năm thùng, Thôi Nam cũng mang năm thùng.

Dùng dây mây xâu thùng lại thành một chuỗi cột chặt bên hông, đi đường sẽ không bị cản trở. Du hành còn mang theo hai cái túi đựng đồ to nhất trong nhà, định tới lúc gánh nước sẽ bỏ thùng vào trong túi gánh cho nhanh.

Trên đường đi Du Hành phát hiện ra hai loại thảo dược dùng để cầm máu và giảm sốt, trong đó có một loại sinh trưởng giống như cây hoa cẩm tú, mỗi một quả cầu hoa đều có rễ riêng, cuối cùng hội tụ lại với nhau thành một cụm cộng sinh.

Rễ tụ hội lại ghim rất sâu vào lòng đất.

Nhưng trồng rất đơn giản, tùy tiện rút một cầu hoa ra là có thể kéo hết cả cụm rễ dài lên.

Cậu đào một bụm bỏ vào túi đeo sau lưng, định quay về nhà thì trồng.

"Cái này dùng để làm gì?"

Du Hành thuận miệng nói: "Bề ngoài nó rất đẹp mắt, tôi mang về nhà cho cha trồng chơi."

Vẫn chưa đi tới sông Kỳ Giang, lúc mới đi được nửa đường Du Hành lại phát hiện đất dưới chân càng ngày càng trở nên ẩm ướt, đạp lên còn tạo thành dấu chân ướt nhẹp, đi được mấy bước cậu liền cúi xuống, thấy một đám dây mây rậm rạp đang bò dưới chân mình.

Vật kia hoạt động rất nhanh nhẹn, khi bò lên ủng cậu còn phát ra tiếng hút chụt chụt.

Du Hành vội vàng lui về phía sau, cầu bột dây mây vàng rắc xuống, những dây leo kia lập tức leo xuống đường cũ, trên ống quần và ủng của Du Hành chỉ lưu lại một mảng ướt nhẹp.

"Ghê tởm, thứ này là do bị nước ngập úng sao?" Thôi Nam thấy vậy cũng lui về phía sau.

Du Hành nhìn thực vật thủy sinh thấp lùn trước mặt, đoán chừng đi tiếp thì mặt nước sẽ càng lún sâu hơn.

"Đi theo một đoạn nữa xem sao, nếu không được thì chúng ta quay về."

Chuyện xấu nhất là con sông kia "biến mất."

Hai người tiếp tục đi về phía trước, cho tới khi phù sa sông ngập tới đầu gối mới buông tha chuyện đi tiếp. Lúc quay về cũng gặp đáng người kia, hình như họ đang dọn nhà.

Chậu nước, chậu rửa mắt, thùng nhựa, ván... Bọn họ đang khó khăn di chuyển tới.

"Xin chào, cậu bé này có thể giúp chúng tôi một chút không?"

Du Hành cũng muốn hỏi chút chuyện, vì vậy đã tiến lên kéo giúp người nọ đống đồ kia, đi được chừng năm mươi thước mới thoát khỏi đoạn trũng thấp.

"Nhà các người cũng dọn đồ xong rồi à? Hâm mộ quá! Tôi còn phải trở về dọn thêm mấy chuyến!"

"Chúng tôi không ở bên này, lần này tới đây để lấy nước ở sông Kỳ Giang."

Lão bá quay đầu gọi người nhà đi nhà, rồi nói với Du Hành: "Vậy các người không thể lấy được rồi! Đêm lần trước, con sông kia hình như bị thứ gì lấn chiếm, nước với cây thủy sinh tràn hết ra, đó, nhìn xem! Nước cũng tràn tới chỗ này rồi! Cả một đống ngổn ngang kia nữa, sâu bọ cũng tăng lên rất nhiều, ngay cả cống thoát nước cũng bị chặn lại! Những nhà xung quanh như chúng tôi đều phải dọn đi, các người muốn đi ngược lại cũng không đi được đâu!"

Sau đó lão bá phất tay, nói: "Tôi phải đi rồi, các người cũng đừng đi tiếp nữa, phía trên kia còn đáng sợ hơn chỗ này này nhiều, bị mấy con bọ đó cắn sẽ sốt đó!"

"Cảm ơn lão bá!" Du Hành cảm ơn với lão nhân gia, sau đó thương lượng với Thôi Nam: "Vậy chúng ta quay về sao?"

Hai người đều có ý trở về, những người đi theo phía sau không biết đã biến mất từ lúc nào. Bọn họ không sáp tới, Du Hành cũng coi như không biết.

"Bên kia là nơi phân phối nước sao?" Thôi Nam chỉ về một hướng.

Du Hành nhìn sang, nhìn thấy bảng hiệu đăng sau những quán xá dày đặc xung quanh: "Hình như vậy."

Hai người liền qua đó xem thử. Du Hành cẩn thận leo lên chùm rễ cao cao to, đứng trên đó nhìn chính diện tấm bảng hiệu, quả nhiên là nơi phân phối nước, có có mấy thùng nước nằm ngang trước cửa.

Cửa không đóng, bên trong có rất nhiều thùng đựng nước.

Tiểu khu quanh đây khá nhiều vậy mà còn nhiều thùng nước nguyên như thế--- Du Hành nhìn bụi hoa rậm rạp trước cửa, đó là Thực nhân hoa, cao hơn một thước, nhụy hoa đỏ vàng như mặt trời, vòng quanh rõ ràng là răng cưa. Không có lá cây to thì cũng là dây mây to bằng cánh tay.

Mấy cái dây mây kia không lúc nào là không vung vẩy xung quanh, thỉnh thoảng quấn lất một con cóc ghẻ bỏ vào trong miệng.

Dù cách khá xa nhưng Du Hành vẫn có thể nghe thấy tiếng nhai nhồm nhoàm của hàm răng kia.