Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 183: Thật quá kiêu ngạo!



Long Tam vẫn đứng thẳng người.





Trương Minh Vũ thì đã xụi lơ dưới đất, hổn hển thở gấp.





Nhưng sắc mặt anh lúc này lại vô cùng hưng phấn và vui sướng.





Luyện ba ngày, cuối cùng anh cũng tránh được một quyền của Long Tam rồi.





Long Tam bình thản nói: "Khá đấy, mới ba ngày, tốc độ đã cao như thế rồi".





Ánh mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên.






Rốt cuộc anh cũng phát hiện, thì ra tránh né không chỉ cần tốc độ mà còn cần cả kỹ thuật!





Không nhất định phải di chuyển chân mà còn có thể vặn người để tránh nữa.





Trương Minh Vũ đứng lên, vô cùng mong đợi hỏi: "Tiếp theo đây tôi sẽ luyện gì nữa?"





Long Tam cười nói: "Luyện tránh hai quyền của tôi".





Con ngươi Trương Minh Vũ co rụt lại.





Một quyền đã phải gắng gượng như thế, hai quyền sẽ thế nào?





Nhưng sau một hồi trầm tư, anh vẫn kiên định nói: "Được, tới luôn!"





Nói xong, Trương Minh Vũ lập tức chuẩn bị sẵn sàng né tránh.





Tiếng kêu gào thống khổ lại lần nữa vang vọng khắp phòng khách, thật lâu chưa tan.








Tắm rửa xong, Trương Minh Vũ quấn khăn tắm đi ra.





Cốc cốc cốc!





Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.





Trương Minh Vũ lập tức mở to đôi mắt.





Chị về rồi?





"Đến đây!", Trương Minh Vũ kích động hô to, vội vàng lao về phía cửa.





Cửa mở, thứ đầu tiên ập vào mắt anh là một mái tóc xanh biếc...





Mẹ nó!





Trương Minh Vũ sửng sốt cả người, sau đó định đóng ngay cửa lại.





Nhưng Hàn Thất Thất đã lập tức húc đầu lách người, nghênh ngang bước vào phòng khách.





Trương Minh Vũ chau mày, bất mãn nói: "Sao cô lại tới đây?"





Hàn Thất Thất qua loa trả lời: "Bố tôi lừa tôi, mẹ tôi có ốm đau gì đâu, tôi bực quá nên qua đây tìm anh".





Trương Minh Vũ sửng sốt, hỏi lại: "Không phải... Nhưng sao cô biết tôi đang ở đây?"





Hàn Thất Thất đắc ý lắm, cô ta đùa cợt: "Chuyện nhỏ mà thôi, nếu bổn tiểu thư đây có hứng thú thì chuyện quần lót anh mặc màu gì, tôi cũng tra ra được hết".





Nói xong, cô ta còn hất mặt đầy ngạo nghễ.





Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, bất đắc dĩ hỏi: "Thưa tiểu thư, cô không có bạn bè gì chắc? Vì sao cứ nhất định phải tới tìm tôi, chúng ta thân quen lắm à?"





"Sao hả? Không hoan nghênh tôi tới?" Hàn Thất Thất cao ngạo hỏi, ánh mắt lại đã đưa ngang liếc dọc quan sát căn phòng này.





"Đương nhiên không hoan nghênh cô rồi!"





Trương Minh Vũ lập tức nói thẳng.





Hàn Thất Thất thoáng lảo đảo, sau đó hung hăng trừng mắt với anh một cái, nói: "Tôi bảo này, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không đấy? Anh có biết bao nhiêu người quỳ xuống cầu xin tôi tới tìm bọn họ mà tôi không thèm tới không?"





"Thật đúng là sướng mà còn không biết đường sướng".





Nói xong, cô ta ngồi luôn xuống sofa, vắt chéo chân.





Trương Minh Vũ đành phải bước tới, bĩu môi nói: "Thế giới cũng lắm người mù thật, thế mà còn có người theo đuổi cô".





"Hứ!"





Hàn Thất Thất nhướng mày, ra vẻ chán ghét: "Tôi nói chứ, anh không thể sống thành thật một tí được à? Tôi không đẹp hay sao?"





Trương Minh Vũ nghiêm túc gật đầu: "Không đẹp".





"Anh..."





Hàn Thất Thất lộ vẻ tức tối, cả giận quát: "Còn nói người khác mù, tôi thấy anh mới thuộc dạng nhắm mắt nói bừa ấy!"





"Anh từng nhìn thấy người đẹp bao giờ chưa? Tôi cho anh cơ hội được tiếp xúc với người đẹp cấp bậc cao như tôi chính là may mắn lớn nhất đời anh đấy biết không hả?"





Trương Minh Vũ nở nụ cười, không hiểu cô nàng này lấy đâu ra tự tin như thế?





"Người đẹp thì tôi thấy nhiều rồi, vợ tôi còn đẹp hơn cô, chị tôi cũng đẹp hơn cô, cô không so được với họ đâu".





Trương Minh Vũ thản nhiên nói.





"Ha ha ha!"





Nhưng anh vừa dứt lời, Hàn Thất Thất đã cười rộ lên, giễu cợt: "Tôi bảo này ông anh, nói dối thì cũng phải có cơ sở chút chứ?"





"Bộ dạng anh thế này, trình độ cỡ này, thế mà dám mơ có vợ đẹp hơn tôi? Chị gái đẹp hơn tôi? Mơ tưởng nhiều quá không thực tế chút nào!"





"Chém gió không đánh thuế có khác, giỏi thì anh bảo bọn họ bước ra đây tôi xem!"





"Nếu không làm được thì ngậm miệng lại, bớt chém gió thôi!"





Trương Minh Vũ bất đắc dĩ thở dài.





Sao nói thật mà không ai chịu tin mình nhỉ...





Hàn Thất Thất cười cười đầy đắc ý, chế giễu: "Không cãi được? Không chém gió nữa? Chẳng phải anh lợi hại lắm cơ mà?"





Nói xong, cô ta cũng tỏ vẻ khinh thường.





Thật quá kiêu ngạo!





Trương Minh Vũ chầm chậm lắc đầu.





Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng truyền tới những tiếng động lạ.



Anh ngẩng đầu, phát hiện cửa phòng đã bị ai đó mở ra...