Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 887



Chương 887

Chỉ thuận miệng đáp lại một câu: “Vậy để cô ấy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày, trong khoảng thời gian này cô ấy cũng vất vả nhiều rồi.”

Kể từ khi anh đến thành phố G, trước nay Chu Mi luôn là người giúp anh chuẩn bị khu công nghiệp chip, giai đoạn trước là chọn địa điểm, sau khi chọn xong địa điểm rồi lại bắt đầu đi đàm phán với từng nhà, nếu lần này anh đã tới thành phố G, vậy để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt trước.

“Ừm.” Du Ân thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cô thật sự sợ Phó Đình Viễn sẽ lại sắp xếp công việc khác cho Chu Mi làm, dẫu sao thì mấy ngày gần đây Chu Mi cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi.

Khách sạn đã được Chu Mi đặt từ trước, hai người cùng nghỉ trong một phòng.

Nếu tối hôm qua đã quan hệ thân mật với nhau rồi, thì hôm nay Du Ân cũng chẳng hơi đâu ra vẻ một hai đòi ở riêng phòng với Phó Đình Viễn nữa.

Sau khi trở về phòng, Phó Đình Viễn đi nghe điện thoại, Du Ân thu dọn sơ qua hành lý của hai người.

Cô chỉ vừa mới xoay người đã bị Phó Đình Viễn mới nói chuyện điện thoại xong tiến tới ôm vào lòng, cô có hơi lo lắng, hỏi: “Vậy tiếp theo anh định làm gì?”

Phó Đình Viễn đẩy người trước mặt ngã xuống chiếc giường lớn phía sau, tiến tới hôm lên khóe môi kiều diễm của cô: “Muốn làm việc này.”

Du Ân giơ tay véo eo anh một cái: “Ý em muốn nói là chuyện bên nhà họ Đổng kia.”

Phó Đình Viễn thấp giọng cười: “Chờ đến khi Đổng Lộ chủ động liên hệ lại anh, hiện tại bọn họ đang nóng lòng chết rồi, dù sao thì bọn họ cũng muốn nhìn thấy tiền sớm một chút mà.”

Đổng Lộ chính là con trai của ông cụ Đổng kia, vừa rồi Phó Đình Viễn mới nghe được tin tức cụ thể của Đổng Lộ từ chỗ thuộc hạ.

Nếu dám chọc đến người của anh, đương nhiên anh phải điều tra kỹ lưỡng về Đổng Lộ.

Không tra thì thấy chẳng có gì quan trọng, nhưng một khi tra rồi lại thất khá thú vị.

Hóa ra tên Đổng Lộ này có phạm tội từ mấy năm trước rồi, bởi vì thiếu chút tiền nên đã đi vay nặng lãi, cuối cùng là bị bọn đòi nợ đuổi giết, thời điểm phản kháng lại bọn người đòi nợ thì lại lỡ tay đánh chết một người, sở dĩ mấy năm nay vẫn chưa dám lộ diện, vì sợ bị tóm.

Chuyện này đến cả ông cụ Đổng cũng không biết, lần này Đổng Lộ bí quá hóa liều, vì tiền nên mới phải lộ diện tham gia kế hoạch này.

Dẫu sao thì nếu chuyện này thành công, ông ta có một ngàn vạn kia trong tay thì có thể chạy trốn ra nước ngoài rồi.

Thấy Phó Đình Viễn vẫn bình tĩnh như thế, Du Ân sốt ruột thay anh, hỏi: “Vậy anh không sốt ruột nghĩ cách giành lấy miếng đất đó nhanh đi à?”

Phó Đình Viễn vẫn trả lời bằng giọng điệu chậm rì không nhanh không chậm như cũ: “Đương nhiên là sốt ruột, nhưng bây giờ có sốt ruột cũng không giải quyết được vấn đề.”

“Anh đúng là rất có dã tâm đấy.” Du Ân bất lực mắng anh một câu.

Bị người ta tống tiền những một ngàn vạn, nếu nói theo cách khác thì cũng ngang ngửa việc bị người bức hôn, vậy mà anh vẫn còn tâm trạng ngồi đây nói chuyện vui vẻ.

Mà đáp lại lời cô, Phó Đình Viễn lại giơ tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô.