Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 779



Chương 779

Phó Đình Viễn phờ phạc nhìn bà cụ, bà cụ Hàn nói thẳng: “Cậu ép cô ấy đủ thứ, bắt cô ấy đi khám bệnh, nóng lòng muốn quay lại với cô ấy, nhưng cậu có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy chưa?”

“Cậu càng thúc ép cô ấy, trong lòng cô ấy sẽ càng lo lắng và áp lực hơn.”

“Cô ấy không phải loại người hay khóc lóc và gây khó dễ. Mọi đau khổ sẽ chỉ có cô ấy nín nhịn ôm trong lòng, sao có thể chịu được chứ?”

Mặc dù bà cụ Hàn chưa bao giờ gặp Du Ân và Phó Đình Viễn, nhưng bà đã nghe Tiết Quân kể chuyện của hai người, tuy chỉ nói đôi ba câu, nhưng với sự trải đời của bà thì cũng đủ để chắp vá ra tính cách của Du Ân.

Cô gái nhỏ là một người mềm lòng và tốt bụng, ngày thường cô không khéo nói và cũng không thích làm rùm beng, nếu không thì sao có thể bị mẹ chồng ức hiếp như vậy chứ?

Điều trí mạng nhất là cô gái nhỏ vẫn còn yêu Phó Đình Viễn sâu sắc, có thể tưởng tượng cô đã tuyệt vọng và đau đớn như thế nào khi biết cơ thể mình có vấn đề và không thể sinh con cho người đàn ông mình yêu.

Nhưng Phó Đình Viễn vẫn đang từng bước ép cô.

Hận không thể ép cô quay trở lại bên cạnh anh ngay lập tức, sự kiên trì của Phó Đình Viễn là thâm tình lãng mạn đối với người ngoài, nhưng với cô, đó là sự ngột ngạt, đúng không?

Lời nói của bà cụ Hàn khiến Phó Đình Viễn ngồi sụp xuống ghế sô pha, tất cả sức lực của anh như bị lấy đi hết.

Không phải anh không biết mình đã ép Du Ân quá chặt, mà là anh không thể kiểm soát được bản thân.

Giờ khắc này, sau khi nghe bà cụ Hàn nói nguyên nhân bị bệnh của Du Ân, anh mới thanh tỉnh lại.

Anh đưa tay bóp trán, hết lần này đến lần khác tự mắng mình: “Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, tôi quá ích kỷ.”

“Không được, khi nào cô ấy khỏe lại, tôi sẽ đưa cô ấy về, để cô ấy trở về thủ đô, trong thời gian ngắn sẽ không gặp lại cô ấy.” Phó Đình Viễn không còn hy vọng gì cả, không hy vọng cô mau chóng điều trị thân thể, không hy vọng cô mau chóng trở về bên cạnh anh.

Anh chỉ cần cô khỏe mạnh bình an là được rồi.

Phó Đình Viễn kiên quyết đưa ra một quyết định, nhưng bà cụ Hàn lại khiển trách nói: “Tới cũng tới rồi, tôi sẽ xem cho cô ấy, nếu không sau này cậu lại muốn giày vò cô ấy một lần nữa hả?”

Tiết Quân ở một bên vui vẻ hỏi: “Tiền bối, nói như vậy thì vẫn có thể hy vọng thân thể của cô gái nhỏ được điều trị tốt đúng không?”

“Không thể nói hy vọng hay không hy vọng, tôi cũng chỉ có thể nói tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bà cụ Hàn nói: “Năm xưa chắc hẳn mẹ của cô bé đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực khi mang thai cô bé, thể chất không tốt, khiến cô bé cũng bị ảnh hưởng từ trong bụng mẹ. Nếu muốn điều trị tốt vấn đề phụ khoa thì trước tiên phải điều dưỡng cơ thể thật tốt.”

Phó Đình Viễn nghĩ đến mẹ của Du Ân, lúc đó không có tin tức gì của Diệp Văn, mẹ cô hẳn là rất tuyệt vọng, một cô gái chưa chồng mà mang thai thì sẽ xấu hổ khi gặp người ta, ăn không ngon ngủ không yên, thế thì làm sao đứa trẻ trong bụng có thể tốt được?

Bà cụ Hàn còn nói: “Nếu có thể, tốt nhất để cô ấy ở lại với tôi một thời gian, như vậy sẽ thuận tiện cho tôi bắt mạch điều dưỡng cho cô ấy mỗi ngày.”

Phó Đình Viễn nhanh chóng nói: “Nghề nghiệp của cô ấy là biên kịch, thời gian tự do nên ở đây rất thích hợp.”