Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 682



Chương 682

Phó Thiến Thiến vừa ngu xuẩn lại hành động theo cảm tính, anh ta vẫn chưa kịp triển khai kế hoạch thì cô ta đã tự động đưa đến cửa, nên anh ta chỉ tình cờ bắt được một con tin, chuyện đáng tiếc duy nhất là đã để Đổng Văn Huệ trốn thoát.

Nhưng chỉ cần có con tin Phó Thiến Thiến ở trong tay, anh ta tự nhiên có cách gây khó dễ cho Đồng Văn Huệ.

Phó Đình Viễn kịp thời đưa Đồng Văn Huệ đi, chuyện này chứng tỏ rất có thể Phó Đình Viễn đã tra được chuyện gì đó, nhưng chuyện đó cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần anh ta sống chết không chịu thừa nhận thân phận thật của mình là được.

Dù sao anh ta cũng chưa từng nghĩ mình cần tiếp tục sống, bởi vì anh ta muốn lấy mạng đổi mạng với bọn họ.

Sau khi cúp điện thoại của Đồng Văn Huệ, Phó Đình Viễn bắt đầu đau đầu dữ dội, thậm chí có một lần còn cảm thấy chóng mặt, khiến Du Ân sợ đến mức đỏ cả hốc mắt, bèn nhanh chóng gọi bác sĩ đến giúp Phó Đình Viễn làm một loạt các kiểm tra.

Bác sĩ nói triệu chứng đau đầu chóng mặt của Phó Đình Viễn có thể là do máu bầm còn sót lại trong não chèn ép dây thần kinh, dựa theo hình ảnh trên CT thì máu bầm đang từ từ tan, nhưng nói cho cùng sau khi trở về vẫn không nên để anh kích động hay tức giận quá mức.

Rõ ràng vừa rồi Phó Đình Viễn đã bị hành vi ngu xuẩn chạy sang nhà Tự Sướng của Phó Thiển Thiển chọc giận.

Sau khi bác sĩ rời đi, Du Ân nắm tay của Phó Đình Viễn lên, sau đó lo lắng nói: “Trước mắt anh đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Từ khi mơ hồ nhận ra thân phận của Từ Sướng, anh chưa có ngày nào được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Buổi sáng, người bệnh như anh đây thậm chí còn dậy sớm hơn cả cô đến phòng khách nhỏ bên ngoài gọi điện thoại, Phó Đình Viễn nhìn thấu sự lo lắng của Du Ân dành cho mình nên thành thật đáp: “Được.”

Có một kẻ thù nguy hiểm như Từ Sướng ở trước mặt, anh tuyệt đối không thể gục ngã, nếu không thì ai sẽ bảo vệ an toàn cho cô.

Ở bên cạnh chứng kiến cảnh vành mắt của con gái mình đỏ hoe, trong lòng Diệp Văn không khỏi thở dài.

Bây giờ đứa con gái quý giá của ông ấy đã thể hiện tình cảm rõ ràng với Phó Đình Viễn như vậy, ông ấy cũng không biết phải phản đối thế nào, cũng không có ý định phản đối điều gì, chỉ cần có cam tâm tình nguyện thì ông ấy sẽ ủng hộ cô.

Cân nhắc đến chuyện phải nghỉ ngơi, Diệp Văn và người anh họ kia đình đi về trước, hai người bọn họ ở lại một nhà nghỉ gần đó nên Phó Đình Viễn cho người đưa bọn họ trở về.

Người anh họ nói với Diệp Văn: “Chú à, không phải chuyện này chúng ta đến đây để đưa em họ trở về Bắc Kinh sao? Sao vừa rồi chứ không đề cập tới?”

Diệp Văn lắc đầu nói: “Cháu nhìn dáng vẻ lo lắng của con bé dành cho Phó Đình Viễn đi, thử nghĩ xem con bé có chịu về cùng chúng ta không? Chúng ta cứ đợi thêm mấy ngày nữa đi.”

Diệp Văn cảm thấy số mệnh đang trêu người con người, thời gian trước mối quan hệ giữa Du Ân và Phó Đình Viễn vẫn còn lãnh đạm thờ ơ, trước đó một thời gian Phó Đình Viễn còn dầm mưa đứng trước cửa nhà ông ấy trông vô cùng thê thảm, sau đó còn sốt cao không giảm, thế mà bây giờ hai người bọn họ lại thân thiết như vậy, chỉ có điều Diệp Văn lại nghĩ đây có thể coi là hoạn nạn mới thấy chân tình.

Người anh họ kia bật cười: “Nếu mà bà nội biết đứa em họ giống như bắp cải nhỏ mềm mại lại bị Phó Đình Viễn lừa mất, nói không chừng sẽ rất thương tâm cho mà xem”.

Bà cụ Diệp rất thương yêu Du Ân, thông qua việc bà ấy đã tặng cho Du Ân hai bộ trang sức gần như vô giá kia cũng đủ thấy, bà cụ Diệp đã đánh tiếng trước với bọn họ, bảo bọn họ. tranh thủ thời gian giúp Du Ân thăm dò các thanh niên tài giỏi đẹp trai của thủ đô, ngàn vạn lần đừng để cái tên Phó Đình Viễn này làm ra hành động không chính đáng đu bám không buông, ai mà ngờ cuối cùng bọn họ vẫn chậm một bước.