Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 514



Chương 514

‘Thái độ của Diệp Văn đã nằm trong dự liệu của Phó Đình Viễn nên những lời lạnh lùng của Diệp Văn không làm anh tổn thương nhiều, cho dù thái độ của Diệp Van đối với anh có tệ hơn một chút, anh vẫn sẽ kiên định với quyết định của mình.

Diệp Văn nhìn dáng vẻ cố chấp của anh, xoay người chống nạnh, hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lại, sau đó lại quay người tiếp tục mắng: “Trước tiên đừng nói đến việc cậu đã đối với con bé tệ như thế nào, cậu xem người một nhà của cậu đã đối xử với con bé như thế nào đi?”

“Những chuyện trong quá khứ tôi cũng không đề cập tới, với cái đức hạnh của ba mẹ cậu, và cả em gái cậu, cho dù con bé có hòa thuận hiếu thảo thì cậu cảm thấy bọn họ có thể chấp nhận con bé không?”

Diệp Văn cười khẩy nói tiếp: “Phó Đình Viễn, tôi không cần để con gái quý giá của mình gả vào một gia đình như vậy, và cũng không cần để con bé tiếp tục chịu ánh mắt của cả gia đình cậu. Có rất nhiều người đàn ông xuất thân từ gia đình tốt ở thủ đô vẫn đang chờ con bé lựa chọn đấy.”

“Mặc dù con bé đã qua một lần đò, nhưng cũng may là chưa có con, con bé vẫn còn trẻ, có nhà họ Diệp bảo vệ, việc cô ấy kết hôn với một người đàn ông xuất sắc khác cũng không thành vấn đề.”

Lời nói vừa rồi của Diệp Văn khiến Phó Đình Viễn buồn bã cụp mắt xuống, con à, chủ đề này giờ đã trở thành nỗi đau khó tả trong lòng anh.

Ông nội cũng nói về chuyện đứa con, và Diệp Văn cũng vậy.

Đúng vậy, bọn họ không có con, đã bớt đi rất nhiều ràng buộc.

Nếu anh nới lỏng một chút, cô có thể sẽ thuộc về người khác.

Giá như họ có một đứa con, chắc là sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn như bây giờ đúng không?

Nhưng lúc đó anh là người ngày đêm thực hiện các biện pháp tránh thai, nhất quyết không có con với cô..

Bầu không khí trong phòng làm việc chìm vào im lặng một lúc, Phó Đình Viễn không lên tiếng, Diệp Văn cũng không thèm để ý đến anh.

Tiếng gõ cửa giòn giã vang lên, kèm theo giọng nói của Du Ân: “Ba, con vào được không?”

“Vào đi” Diệp Văn đáp.

Du Ân mở cửa bước vào, không nhìn Phó Đình Viễn mà nói thẳng với Diệp Văn: “Ba, con có thể phải về Giang Thành trước. Chủ tịch Chung nói có một số vấn đề về kịch bản nên cần phải thảo luận một chút.”

Du Ân cũng vừa nhận được cuộc gọi từ Chung Văn Thành và cô phải quay về.

Diệp Văn hiểu rõ công việc của Du Ân, mặc dù rất bất đắc.

dĩ nhưng ông ấy cũng chỉ có thể chấp nhận: “Vậy thì quay về đi, công việc quan trọng hơn.”

Ngay khi giọng nói của Diệp Văn dứt lời, Phó Đình Viễn ở bên nói với Du Ân: “Tôi sẽ đi với em.”

Du Ân liếc anh một cái, nhưng cuối cùng không nói gì, vốn dĩ cô muốn nói anh vừa mới hạ sốt nên đừng đi qua đi lại như thế, nhưng cô cũng nghĩ rằng sức khỏe của anh mà anh không quan tâm thì cô quan tâm làm gì.

Sau đó Phó Đình Viễn trở về khách sạn lấy hành lý, còn Diệp Văn thì nhìn Du Ân chưa kịp nói gì, Du Ân đã cười nói: “Ba, con biết ba muốn nói gì, ba đừng lo lắng. con có chừng mực của mình mà.”

Diệp Văn thở dài và nói: “Vốn muốn cho con và Hà Vĩ Niên thân thiết hơn, ba thật sự coi trọng cậu ấy.”

Du Ân thầm nghĩ, may mà được Chung Văn Thành gọi về, vừa lúc cô không cần gặp lại Hà Vĩ Niên nữa.

Nhưng cô vẫn nói: “Con cũng không ngờ tình hình lại đột xuất như vậy.”

Cả hai đang tạm biệt thì Hà Vĩ Niên gọi điện đến.