Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 435



Chương 435

Ông ấy vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống trước mặt Du Ân, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Ba xin lỗi, ba xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ba, là ba không tìm được con sớm hơn.”

Diệp Văn liên tục nói xin lỗi, trong lòng cũng tràn đầy áy náy và đau lòng cho Du Ân.

Du Ân không kìm được mà vòng tay qua cổ ông ấy, dựa vào vai ông ấy khóc lớn.

Diệp Văn cũng ôm chặt lấy cô, đưa tay lên vuốt lưng an ủi cô.

Hai cha con cứ thế ôm nhau khóc, một bên khóc nghẹn, một bên hai mắt đỏ hoe.

Thời điểm này thực sự rất quan trọng đối với họ.

Phó Đình Viễn ngồi ở một bên, chỉ cảm thấy mình như người ngoài cuộc.

Dù không thể chịu nổi hình ảnh Diệp Văn và Du Ân ôm nhau, nhưng bây giờ có vẻ như người không có tư cách nhất để bày tỏ ý kiến của mình chính là anh.

Đột nhiên Phó Đình Viên nghĩ tới việc trong khoảng thời gian này anh đã vô cùng không tôn trọng Diệp Văn, trong lòng đột nhiên cảm thấy giá rét.

Bây giờ Diệp Văn đã là cha ruột của Du Ân, với thái độ của anh với Diệp Văn, sau này Diệp Văn có thể đối xử dịu dàng với anh sao?

Phó Đình Viễn có chút hối hận, lúc trước có mắt như mù, sao không nghĩ tới việc Diệp Văn và Du Ân có thể là cha con ruột thịt, lại còn nghĩ Diệp Văn có ý đồ bất chính với Du Ân…

Diệp Văn và Du Ân ôm nhau khóc, trong lòng Phó Đình Viễn lúc này cũng muốn khóc theo.

Khóc vì bản thân có mà không biết giữ, vốn Du Ân đã không nóng không lạnh với anh, sau này còn thêm Diệp Văn gây trở ngại, đến bao giờ anh mới có thể theo đuổi được Du Ân đây?

Du Ân và Diệp Văn ôm nhau khóc một lúc, cho đến khi tâm trạng của Du Ân dần bình tĩnh trở lại.

Phó Đình Viễn chủ động đứng dậy nhường ghế ngồi bên cạnh Du Ân rồi đưa tay đỡ Diệp Văn đã ngồi xổm trên mặt đất từ lâu lên ghế sô pha: “Bác ngồi ở đây đi ạ, hai người từ từ nói chuyện.”

Diệp Văn liếc anh một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Du Ân.

Anh rất thức thời, sau khi biết Diệp Văn là cha ruột của Du Ân và là người mình không thể đắc tội thì cố gắng hết sức để lấy lòng ông ấy.

Phó Đình Viễn lại lấy khăn giấy đưa cho Du Ân, ra hiệu cho cô lau nước mắt.

Sau đó anh lắng lặng ngồi xuống chiếc sô pha đơn bên cạnh, mặc dù rất muốn ngồi bên cạnh Du Ân, cũng muốn trở thành người cô ôm khi khóc, nhưng lúc này anh không có cơ hội đó.

Du Ân đã cố gắng hết sức để bình tĩnh lại nhưng những giọt nước mắt đã không kìm được vẫn không ngừng tuôn rơi.

Cô rất xấu hổ nên gạt nước mắt nói: “Con xin lỗi, là do con hạnh phúc quá, không ngờ tình yêu của người cha mà con hằng mong mỏi từ khi còn bé lại thành trở thành hiện thực…”

Sau khi Du Ân nói vậy, cô lại bắt đầu khóc.

Từ nhỏ đến lớn, cô không cảm nhận được một chút tình thương nào từ cha, không ai biết cô đã khao khát biết bao nhiêu.

Cô cũng cố gắng học tập, cố gắng làm việc, cố gắng để bản thân trở nên xuất sắc, mong nhận được sự quan tâm và yêu thương từ Du Thế Quần, nhưng dần dần cô nhận ra rằng dù cô có cố gắng đến đâu thì Du Thế Quần cũng sẽ không thích cô.

Những khao khát có được tình thương của cha đã bị cất giấu tận sâu trong đáy lòng.