Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 140




Cho đến khi thiếu niên trong ngực sắp không thở nổi Vũ Văn Dận mới dừng lại, trong giọng nói khàn khàn vừa có yêu thương cùng tình dục: "Tiểu ngu ngốc, sao giống như đứa nhỏ vậy, ngay cả thở cũng không biết."

Môi của hắn vẫn đang ở bên sườn mặt Thẩm Đồng không có rời đi, hơi thở lúc nói chuyện phả lên da Thẩm Đồng, cọ sát vào dây thanh quản, khiến cổ họng cậu đột nhiên ngứa ngáy khô khốc, nói không nên lời. Đầu lại vì thiếu dưỡng khí mà choáng váng không thể suy nghĩ, chỉ theo bản năng cảm giác mình bị người trách mắng, trong ánh mắt nhìn Vũ Văn Dận không khỏi lộ ra chút tủi thân.

Vũ Văn Dận nhìn là ngọn lửa trong lòng lại bùng lên lần nữa, liều mạng cúi đầu hôn xuống.

Hai người đồng thời cảm giác trái tim mình đang đập điên cuồng, trong tai đều là tiếng tim đập thình thịch thình thịch. Loại âm thanh này khiến cho đầu óc càng thêm rối loạn, Vũ Văn Dận đã nhanh chóng cởi bỏ dây lưng của Thẩm Đồng, môi bất tri bất giác trượt tới lồng ngực đang không ngừng phập phồng của cậu, há miệng ngậm lấy hạt đậu đỏ đáng yêu. Bàn tay thì từ eo trượt xuống giữa bờ mông, vuốt ve mơn trớn trên làn da trơn mềm.

Bộ ngực bị hàm răng gặm cắn mút vào, còn bị đầu lưỡi ấm áp không ngừng vườn quanh, toàn thân Thẩm Đồng không nhịn được run rẩy, cố gắng tránh né môi tay đối phương tập kích. Vũ Văn Dận như mong muốn nghe được tiếng ngâm nho nhỏ vừa ngoan ngoan lại tràn đầy gợi cảm từ thiếu niên. Phía dưới vì một tiếng này mà hoàn toàn dựng đứng, tiếng thở dốc cùng càng phát ra ồ ồ, một mạch lột sạch toàn bộ thiếu niên trong ngực, đồng thời đưa ngón tay chen vào miệng nhỏ bên dưới.

Thẩm Đồng hậu tri hậu giác kịp phản ứng lại từ trong sương mù, theo bản năng dùng cả tay cả chân bắt đầu giãy dụa.

Lúc này trời còn chưa tới xế chiều, chỗ bọn họ đang ở còn là trong xe ngựa đang phi nhanh, bên ngoài còn có thuộc hạ đi theo, cho dù thể nào cũng không thể làm loại chuyện này bây giờ.

Nhưng Vũ Văn Dận đang ở giai đoạn tuổi trẻ khí thịnh, nhu cầu dục vọng mạnh nhất không thể tự khống chế được, một khi lửa đã được đốt thì cháy thẳng tới đỉnh đầu, không có cách nào dập tắt được. Đối phương giãy dụa ngược lại khiến cho dục vọng của hắn càng cao hơn, dễ dàng chế trụ cậu, ngón tay tiếp tục vô sự tự thông tiến sâu thăm dò.

Có lẽ trời sinh chăn nhỏ vốn có đặc tính co giãn và mềm mại, rất nhanh đã chứa được tới bốn ngón tay, cuối cùng Vũ Văn Dận một lần tiến vào.

Ngay cả khi được mở rộng đầy đủ, Thẩm Đồng vẫn không thể thích ứng được cảm giác bị xâm chiếm đột ngột này, đôi môi hé mở, cổ bất lực ngửa ra sau, tính khí phía trước bị Vũ Văn Dật cầm chặt an ủi và kích thích, ánh mắt cũng tan rã ra. Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn ngây ngốc không biểu cảm, cả người cũng xụi lơ xuống.

Dáng vẻ bị cắm vào tới mất hồn này khiến cho Vũ Văn Dận hoàn toàn mất tự chủ, cảm giác bị một nơi mềm mại bao vây chặt khiến cho từng mạch máu của hắn đều bị khuấy động tới khó nhịn, không đợi thiếu niên thích ứng đã bắt đầu chuyển động nhanh chóng.

Bản thân xe ngựa đã rung lắc dữ dội, vậy nên Vũ Văn Dận căn bản không cần tốn sức đã có thể tiến vào vô cùng sâu. Hắn không ngừng ma sát khu vực yếu ớt nhạy cảm kia, vừa nhanh vừa độc, tần số quá nhanh khiến cho Thẩm Đồng không thể chịu nổi, lại không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể phát ra nhưng tiếng nức nở nho nhỏ, giọng mũi tựa như cún nhỏ vừa mới được sinh ra, rơi vào trong tai Vũ Văn Dận, sau đó bị từng đợt vó ngựa và tiếng bánh xe che giấu mất.

Tuy Vũ Văn Dận ở trên người thiếu niên hung hăng phát lực, nhưng tay vẫn luôn đỡ đầu của cậu cùng với vách mái hiên, trách cho cậu bị đụng đầu. Loại cẩn thận mờ ám này cùng với sự tấn công thô bạo bên dưới tạo nên sự tương phản mãnh liệt. Cánh tay cơ bắp của Vũ Văn Dận cũng vì dùng lực mà nỗi lên gân xanh, nhưng đầu tay kề sát Thẩm Đồng lại yêu thương và ôn nhu biết bao.

Giống như coi cậu là bảo bối mà nâng niu ở trong lòng.

Trái tim của hắn ích kỷ lại vô tình, tối tăm lại đa nghi, còn tràn đầy đủ loại cổ quái và khuyết điểm, từ trên xuống dưới không có một chút ưu điểm nào, chỉ trừ người mà hắn thật sự yêu, có chết cũng không thay đổi.

Nhưng trong lòng Thẩm Đồng vừa vội vừa tức, sắp khóc lên rồi. Làm trong xe ngựa ban ngày ban mặt bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị phát hiện thật sự vượt qua điểm mấu chốt của cậu. Đáng tiếc cậu có tức giận hơn nữa cũng vô dụng, thân thể xụi lơ căn bản không nghe sai khiến, không chỉ tuỳ ý thanh niên trên người đỉnh lộng, nơi bên dưới còn khẽ co rút phối hợp đối phương tiến vào.

Nơi đó đã chín mềm ướt đẫm, Thẩm Đổng cảm giác bản thân chốc chốc như chìm vào đáy biển vô tận, một lát lại giống như bị ném lên trời cao, chốc lát lại không thể hít thở nổi. Cả buồng xe đều khẽ lay động, cũng phát ra tiếng nước lép nhép, suy nghĩ tới cảnh bị mọi người vây xem càng khiến cho bên dưới co lại càng chặt, khoái cảm cũng vì cảm thấy thẹn mà trở nên mãnh liệt hơn, cuối cùng khi đạt tới cao trào không nhịn được mà rơi lệ.

Ngược lại Vũ Văn Dận bị cậu khóc tới gợi tình, mê muội mút đi nước mắt, ngay sau đó lập tức bắt đầu một cuộc chinh phạt mới.

Thế là chăn nhỏ càng khóc dữ dội thì động tác Vũ Văn Dận càng hung hẵng, vừa làm đã gần nửa canh giờ mới dừng lại, cuối cùng còn ôm tâm can bảo bối khóc thảm hề hề lại vô lực không nhúc nhích được trong lòng hôn tới hôn lui. Tựa như con sói nhẫn nại rất lâu mới có thể ăn được con mồi, thỏa mãn mài móng tại chỗ, thậm chí còn yêu thích không buông tay lật người lại, ở trên cái mông trắng mềm nhung nhỡ đã lâu gặm vài miếng.

May mà bọn họ đang chạy trên quan đạo nối liền Nghi Thành cùng Bình Giang phủ, con đường này là con đường đi lại chính của dân chúng và thương lái, ban ngày lượng người di chuyển rất nhiều, bên cạnh cũng có không ít các đoàn xe khacsm huống hồ càng đến gần Bình Giang phủ, còn gắp được lưu dân di chuyển để tránh ôn dịch. Đủ loạn âm thanh ồn ào hỗn loạn hòa chung một chỗ, người đi đường cùng nhóm thị vệ hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh trong xe.

Vũ Văn Dận hít sâu mấy hơi bình phục tâm trạng, sửa sang lại trường bào của mình, thả bờ mông in đầy dấu hôn cùng dấu răng xuống, chuẩn bị dọn dẹp đống hỗn độn trên người và mặc quần áo cho bảo bối.

Thẩm Đồng thở hồng hộc trừng mắt, một bên đánh cái khóc nấc, một bên đẩy Vũ Văn Dận ra. Đáng tiếc không đẩy được người, trái lại còn ảnh hưởng tới thắt lưng nhức mỏi và cái mông của mình, lập tức không thoải mái nhăn mày lại.

"Có phải bị đau không?" Vũ Văn Dận đau lòng vội vàng dỗ dành: "Bảo bối cho ta nhìn được không? Ta thổi một chút, thổi một chút là hết đau."

Vũ Văn Dận cam tâm tình nguyện dỗ dành, hơn nữa vô cùng ôn nhu. Đối với nam nhân, chỉ cần được ăn no thì làm gì cũng được, ơn nữa loại lưu luyến si mê sâu đậm như Vũ Văn Dận vừa mới nến được trái ngọt, giờ phút này cho dù chăn nhỏ muốn hắn dâng trái tim lên hắn cũng bằng lòng.

Thẩm Đồng đương nhiên không chịu cho hắn nhìn, hơn nữa còn nâng nắm tay đánh lên bộ ngực hắn cho hả dận. Đáng tiếc cơ ngực quá cứng, liền dười xuống bụng, cơ bụng vẫn thật cứng, lại tiếp tục dời xuống, sau đó..

Sau đó không cẩn thận đánh vào thủ phạm gây họa đã mềm xuống.

".. A!" Vũ Văn Dận làm bộ như rất đau che lại, ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc giáo dục chăn nhỏ nói: "Ngoan nào, chỗ này không được đánh loan. Nó là đại bảo bối của riêng ngươi đó, làm hỏng rồi thì sao ngươi dùng được? Hửm? Sao dùng được nữa?"

Thẩm Đồng trước tiên là sững sờ trừng mắt nhìn, càng tức giận hơn: "≧︿≦ Ngươi đừng chạm vào ta!"

Lời này có chút lớn, khiến Trần Vũ đứng cách xe ngựa gần nhất nghe được, không khỏi phi ngựa tới gần, ở bên ngoài do dự hỏi một câu: ".. Chủ tử?"

Chăn nhỏ cơ thể vẫn còn trần truồng sợ hết hồn, vội cắn môi không dám lên tiếng nữa. Vũ Văn Dận biết bảo bối nhà mình da mặt mỏng, lập tức nói với thuộc hạ: "Không có chuyện gì, tiếp tục lên đường."

Sợ dẫn tới phiền toái không cần thiết, chuyến đi này Vũ Văn Dận rất khiến tốn, giả dạng giống như một thương nhân bình thường. Từ Nghi Thành tới Giang Châu phủ cũng chỉ có duy nhất một con đường lớn này, còn dư lại đều là đường nhỏ gập ghềnh. Sau khi qua Nghi Thành, con đường lập tức hẹp hơn, hoàn cảnh xung quang cũng càng thêm vắng lặng.

Đảo mắt đã tới ban đêm, mặt trời tà chậm rãi chìm xuống phía Tây, sắc trời tối dần từng chút một. Vũ Văn Dận sủng nịnh lại bất đắc dĩ nhìn chăn nhỏ rúc ở góc xe không cho hắn chạm, đưa tới từng kiện quần áo, đúng lúc này lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hí truyền tới từ bên ngoài xe.

Xe ngựa theo đó đột nhiên dừng lại!

Hai bên rừng rậm của con đường nhỏ bắt đầu lay động, nháy mắt có ba năm bóng người nhảy ra.

Hai thị vệ ở phía trước lập tức cảnh giác, hoảng loạn hô to.

"Có thích khách, bảo vệ chủ tử!"

Nhưng tốc độ đám cướp nhanh tới khó tượng tượng được, Vũ Văn Dận đã nhạy cảm phát hiện được một cỗ khí kình cường đại xông thẳng về phía xe ngựa, không chút nghĩ ngợi lập tức đứng dậy che ở trước người chăn nhỏ.

Một tiếng kiếm rít, sức áp nghìn quân.

Xe ngựa bị một cỗ khí kình này đánh tan nát tả tơi, vết nứt từng chút một lan đầy bốn phía, ngay giây sau cả buồng xe ầm ầm nổ tung!

Vũ Văn Dận còn không kịp quay đầu nhìn chăn nhỏ của hắn, đã bị buộc chạm mặt với một tên đạo tặc. Đối phương tổng cộng có chín người, ai ai cũng mặc một thân đồ đen, không nói hai lời đã rút kiếm, sạch sẽ lưu loát, không có động tác thừa, vừa tấn công đã sắc bén mà xảo quyệt!

Sắc trời rõ ràng đã tối đen, nhưng Vũ Văn Dận nhìn thấy ánh sáng. Có hằng sa số các điểm sáng phức tạp hỗn loạn, dày đặc như lưới đánh về phía hắn.

Đây là ánh sáng giết người.

Bọn chúng không phải cướp, mà là chín sát thủ tuyệt đỉnh hàng đầu, khiến cho Vũ Văn Dận nháy mắt tiến thoái lưỡng nan. Tiếng kêu vang cùng với mùi máu đã xuất hiện, hai thị vệ xông tới chưa được mấy chiêu đã lần lượt ngã xuống.

Vũ Văn Dận biết có người muốn tính mạng của hắn, nhưng không ngờ những người đó lại thiếu kiên nhẫn như vậy, không đợi hắn tới Liễu gia thôn đã ra tay. Giờ phút này Vũ Văn Dận nghĩ tới không phải sống chết của mình, mà là chăn nhỏ của hắn. Phảng phất như có một sợi tơ thắt chặt trái tim hắn, khiến Vũ Văn Dận lo lắng không thôi, hoảng loạn bất an muốn xem xét tình trạng của chăn nhỏ.

Nhưng đao kiếm trước mắt nhiều chiêu hiểm độc, từng bước trí mạng, không được có một chút sơ suất nào, Vũ Văn Dận chặn lại lưới ánh sáng trải khắp đất trời, lại không thể tránh được ám khí lao tới từ hai bên.

Cánh tay trái lập tức bị thương, máu chảy không ngừng. Hai tâm phúc đắc lực nhất dưới tay hắn Trần Vũ và Hùng Vĩ gấp đỏ mắt, liều mạng tiến về phía này bảo vệ chủ tử của mình.

Nhưng sát thủ phối hợp lưu loát liền mạch, một nửa số thị vệ đã ngã xuống, tình huống ngày càng nguy hiểm, Vũ Văn Dận cùng càng thêm lo lắng cho chăn nhỏ. Đúng lúc này, trên con đường đắt bằng nổi lên một trận cuồng phong cuồn cuộn!

Có loại khí tức quỷ dị theo gió tới, động tác đám sát thủ lại bất chợt dừng lại. Chín người rất nhanh nắm chặt vũ khí, nhanh chóng vào trạng thái phòng thủ.

"Là ai?" Hán tử cầm đầu chính người kinh hoảng quát một tiếng, "Có giỏi thì xưng tên ra!"

Trận gió vừa rồi chậm rãi lui tán, ánh trăng xuất hiện, mọi người chỉ thấy một nửa vầng trăng màu bạc tựa như mộng ảo, nửa còn lại đã bị một người che lấp.

Người kia thoạt nhìn là một thiếu niên, như chơi đùa mà ngồi trên ngọn cây cao cao, cánh tay thon dài như ngọc có vẻ mệt mỏi bám lấy thân cành, thong thả nhẹ nhàng, còn nhàn nhã đung đưa chân. Ánh trăng bao phủ quanh người khiến cậu tỏa ra một loại mỹ cảm vô tận, trường bào màu trắng trên người có chút mờ ảo, lại thanh nhã động lòng người.

"Tên?" Thiếu niên theo câu hỏi mà quay đầu sang, lộ ra góc mặt tinh xảo hoàn bị được ánh trăng bao phủ, chiếc cằm ưu nhã kiêu ngạo hất lên: "Các ngươi không xứng đáng biết tên ta."

Chín người 'Cửu Sát Giang Nam' này lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, võ công đã luyện tới đỉnh phong, cả võ lâm đều không để vào mắt, nhưng lúc này đối mặt với giọng điệu cao cao tại thượng của thiếu niên, vậy mà lại không dám có bất kỳ vọng động nào.

Bởi vì bọn chúng cảm nhận được hơi thở cường đại chưa từng thấy dao động trên người thiếu niên trẻ tuổi kia.

Cùng rung động và khẩn trương còn có đám người Trần Vũ và Hùng Vĩ ở trước người Vũ Văn Dận. Tuy bọn họ cảm thấy thiếu niên thần bí trước mắt có nội lực sâu không lường được, nhưng không biết rốt cuộc đối phương là bạn hay thù, tính toán ra sao. Nếu như là thù, đêm nay bọn họ đừng nói là bảo vệ chủ tử, sợ là ngay là lời trăn trối cũng không kịp nói đã đầu thân chia lìa rồi.