Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 111



Sau khi Thẩm Đồng lấy lại tinh thần từ đống bọt nước bắn tung toé, lập tức hăng hái bừng bừng bắt đầu "Hành trình thám hiểm thế giới tí hon" của cậu, thậm chí quẳng luôn Cố Thiên Qua đang rốt ruột đến nỗi toàn thân lạnh ngắt trong phòng học ra sau đầu.

Chỉ thấy một nhóc con mặc áo bào cổ trang trắng mang theo ba phần đắc ý, bốn phần thỏa mãn ngẩng cái đầu nhỏ, cất bước nhỏ đi về phía trước. Bộ dáng giống như một vị thành chủ đang kiểm tra lãnh địa của mình, dáng vẻ thoạt nhìn có chút khí thế, vừa đáng yêu vừa đẹp trai. Đáng tiếc đẹp trai chưa được ba giây.

Đột nhiên một trận gió thổi qua, lá trên cây lập tức theo làn gió rơi rụng xuống, soạt cái đè thẳng lên người cậu. Nhóc tí hon mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc, một giây sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Từ đầu đến chân đều bị lá rụng xuống đè bẹp, ngay cả một chút kẽ hở cũng không chừa.

* * *≧︿≦.. Quá đáng buồn.

Sau chốc lát, tầng tầng lớp lớp lá rụng mới bắt đầu lay động, từ vị trí trung tâm không ngừng củng củng chui ra bên ngoài, ngay sau đó một nhóc tí hon hự hự bò ra từ phía dưới.

Vừa mới cất bước xuất sư đã bất lợi, khí thế hào hứng của Thẩm Đồng bị chặt đứt một nửa, cả gương mặt nhỏ đều tức giận thành mặt bánh bao. Nếu như ở trong điện thoại, chỉ sợ trên đầu sẽ bay tới một vùng mây đen khổng lồ. Cúi đầu phủi sạch sẽ bụi bặm dính trên tóc và quần áo, lúc ngầng đầu lên lần nữa thì hơi sững sờ.

Bởi vì cậu thấy từ phía xa có một hàng dài màu nâu đen bóng đi về phía cậu, chính là đàn kiến được xưng là một trong những loài động vật chăm chỉ nhất, mỗi con chỉ dài 6-7 millimet.

Vì ở trong thế giới tí hon, thì những thứ vốn không có tính uy hiếp cũng sẽ trở nên nguy hiểm. Con kiến bình thường bé nhỏ tới không đáng kể lúc này với Thẩm Đồng lại có kích thương không nhỏ, gần như là bằng chân của cậu.

Loài kiến trước mắt này được xưng là đoàn kết và hung mãnh, thời điểm hoạt động theo bầy còn có thể kéo dài tới hơn 10m, vậy nên được đặt tên là kiến vỉa hè (tên hoa học là Tetramorium immigrans, còn có tên gọi khác là kiến đường, đường này là con đường chứ không phải là đường ăn nhe). Mục tiêu của bọn nó là đống vụ bánh ngọt bên đường, ngay ngắn vây quanh đống vụn, há miệng quắp lấy, số lượng thoạt nhìn đúng là không ít.

Thẩm Đồng nhìn thấy cảnh tượng rõ ràng như vậy, lại không cảm thấy chán ghét đối với đàn kiến, nhưng lại sinh ra một cảm giác sợ hãi nồng đậm, thậm chí không tự chủ lùi về phía sau. Vì đối với loài kiến am hiểu đoàn chiến, bọn chúng có thể dựa vào đôi càng mạnh mẽ cùng với tập thể vây công mà dễ dàng xé rách con mồi lớn hơn chúng rất nhiều lần. Dựa vào cơ thể chỉ lớn bằng ngón trỏ hiện tại của Thẩm Đồng, quả thật là phải cẩn thận và đề phòng.

Đương nhiên, sự cẩn thận và cảnh giác của cậu là không cần thiết.

Có yêu lực của Yêu Hoàng kỳ cùng với sự tồn tại của uy áp. Cho dù Thẩm Đồng có nhỏ hơn nữa cũng sẽ không có chuyện gì, chứ đừng nói tới chỉ là một đàn kiến. Cho dù đưa mắt nhìn khắp thế giới, cũng không có thứ gì khiến một tên yêu tu Yêu Hoàng kỳ phải trốn tránh hay sợ hãi, mà ngược lại là người khác trốn khỏi cậu mới đúng.

Thật ra thì trong lòng Thẩm Đồng cũng biết điều này, nhưng loại sợ hãi này là bản năng. Cho dù là ai đột nhiên co lại thành một nhúm bé tí như vậy cũng sẽ cảm thấy sợ. Thế là cậu rất ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ đợi, không hề nhúc nhích. Đợi đến khi đàn kiến rời đi hết mới thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân bước ra, lại ngẩng đầu nhỏ lên lần nữa, tiếp tục hành trình thám hiểu của cậu.

Nhưng sự thật chứng minh, hôm nay cậu ra ngoài không nhìn lịch.

Vừa nãy đã bị mấy chiếc lá rụng chôn vùi, hiện tại không ngờ lại bị một hòn đá nhỏ làm cho vấp ngã. Đầu gối ngay lập tức đau đớn dữ dội, nước mắt bong bóng cũng suýt chút nữa văng ra ngoài. Xoa xoa đầu gối đau rát, bẹp miệng ngẩng đầu, nhưng lại đối diện với một đôi mắt như hạt đỗ đen.



Là một con chim sẻ nhỏ không biết bay tới từ lúc nào.

Đại khái đã tiến vào thời kỳ tập bay, vừa mới học bay xong, thân hình cũng không quá lớn, dùng hai móng đứng yên thì độ cao ngang với Thẩm Đồng khi đứng thẳng, đang nghiêng đầu nhỏ tò mò nhìn cậu.

Mà Thẩm Đồng cũng là lần đầu tiên nhìn chim sẻ ở khoảng cách gần như vậy, cũng nghiên cái đầu tò mò nhìn qua. Thế là một nhóc tí hon cùng với một chú chim nhỏ cứ như thế đối diện mắt to trừng mắt nhỏ. Cho tới một lát sau, chim sẻ nhỏ phá vỡ yên lặng trước, phát ra mấy tiếng kêu chiêm chiếp về phía Thẩm Đồng.

Thẩm Đồng lại thần kỳ có thể nghe hiểu ý tứ của nó, đại khái là muốn mang cậu tới nhà nó chơi, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn tổ chim trên cành cây cao cao, lễ phép từ chối lời mới này.

Song sự nhiệt tình của chim sẻ nhỏ với bạn mới cũng không vì vậy mà giảm sút, sôi nổi mổ trên đất một lâu, sau đó ngậm một quả nhọn nhọn đưa tới muốn tặng Thẩm Đồng ăn.

Bộ dáng chim sẻ nhỏ lại gần lấy lòng rất đáng yêu, khiến cho Thẩm Đồng không nhịn được duỗi tay sờ đầu nó. Chỉ tiếc là tay của cậu so với đầu chim sẻ nhỏ cũng không lớn lắm, còn bị lớp lông xám khiến càng thêm trắng nõn nổi bật. Hết lần này tới lần khác dùng tư thế sờ mèo, bộ dáng còn đáng yêu hơn cả chim sẻ nhỏ.

Tạm biệt chim sẻ nhỏ, nhiệt tình khám phá của Thẩm Đồng cũng bay sạch. Cậu vốn có chút đói bụng, nhìn quả nhọn mà chim sẻ nhỏ đưa tới không nhịn được càng cảm thấy đói, không khỏi sờ sờ bụng nhỏ, cuối cùng lúc này mới nhớ tới Cố Thiên Qua.

Tuy đối phương là một tên biến thái, cũng để lại ấn tượng rất xấu với cậu, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được đối phương đối xử thật lòng thật dạ với mình. Cùng với gương mặt giống Hàn Doanh càng khiến cậu sinh ra một sự dựa dẫm không nói nên lời, không hiểu sao lại tin tưởng đối phương chắc chắn sẽ không làm hại mình. Cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần tìm hắn thì sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Thật ra thì Thẩm Đồng cũng không biết vì sao mình ra được khỏi điện thoại. Chỉ biết là khi lượng pin điện thoại hoàn toàn dùng hết, sau đó tự sập nguồn. Ngay lúc điện thoại sập nguồn thì cậu cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có, cảm giác như cậu bị giam vào một căn phòng kín tối đen, tầm mắt toàn một màu đen, cơ thể giống như bị điểm huyệt không thể nào nhúc nhích được.

Một người không thể cử động ở trong bóng đêm, cho dù là ai cũng sẽ hoảng hốt không thôi, nói gì tới Thẩm Đồng vốn đã sợ bóng tối. Trong tình huống hoảng loạn lại vô tình điều động yêu lực toàn thân, thời điểm bản thân còn chưa kịp phản ứng, cậu đã ra khỏi điện thoại, đứng trên bàn học của Cố Thiên Qua.

Cố Thiên Qua vẫn còn đang trên bục giảng giải đề cho cả lớp, mà bàn học của hắn lại nằm ở dưới cùng gần cửa sổ. Sau khi Thẩm Đồng ra khỏi điện thoại, thì kích thước giống y hệt khi còn ở bên trong, không một ai chú ý tới động tĩnh trễ bàn.

Ngay cả chiếc bút máy cũng dài hơn cả Thẩm Đồng, sách vở bàn học đối với cậu có thể coi là khổng lồ luôn. Tiếng sinh viên đứng dậy chào khi tan học rơi vào tai cậu càng đinh tai nhức óc, khiến cho Thẩm Đồng không nhịn được run lên, lập tức chạy qua mặt bàn tới bệ cửa sổ, phóng qua cửa sổ đang mở nhảy lên mặt đất bên ngoài.

Mà lúc này Cố Thiên Qua vẫn giống như người chết đuối, đang tuyệt vọng ôm lấy điện thoại giống như khúc gỗ cứu mạng. Hắn vẫn ôm suy nghĩ may mắn, nhóc con kia có khi tức giận mà trốn trong file nào đó, không từ bỏ suy nghĩ tiếp tục lục điện thoại lần ba. Vô cùng cẩn thận không bỏ sót một cái nào, toàn bộ đều mở ra xem một lần, nhưng kết quả càng chắc chắn đối phương đã mất tích.

Từ bé đến lớn, Cố Thiên Qua lần đầu tiên nếm trải mùi bị mất đi, không ngờ được lại đau như vậy, đau đến mức ngay cả vẻ mặt lãnh tĩnh thường này cũng không thể duy trì nổi. Chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có một con dao cùn, đang chậm rãi cửa vào, ngay cả trong miệng cũng có thể nếm được vị máu tanh nồng đậm.



"Mày không sao chứ?" Phùng Văn Long kinh ngạc không thôi, làm bạn cởi chuồng từ thời tấm bé, hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc của nhau, hắn hoàn toàn không nghĩ tới ai có thể làm cho Cố Thiên Qua thất thố đến mức này "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Cố Thiên Qua chỉ cúi đầu nhìn điện thoại đang sạc pin không trả lời, cả gương mặt điều bị vách tường chặn, chìm vào bóng tối, dáng vẻ ngồi một mình ở góc có loại tiêu điều và cô đơn không nói nên lời. Mà loại cảm xúc cô đơn này theo lý mà nói không thể nào xuất hiện trên người Cố Thiên Qua được. Bởi vì ngay từ nhỏ hắn đã có rất nhiều thứ mà người bình thường không có được, gia thế tốt, đầu óc tốt, tưởng mạo tốt, một đường xuôi gió thuận nước, cao cao tại thượng mà đi tự tin cùng lực lượng của hắn đã khắc vào xương tuỷ, trên đời này không có gì có thể khiến hắn phiền lòng được.

"Không phải là mày cuối cùng cũng nghĩ thông, bắt đầu yêu đương đấy chứ?" Phùng Văn Long cũng nhìn vào điện thoại của Cố Thiên Qua một cái, nói: "Là quen trong game hay là WeChat? Không lẽ bên kia tự nhiên mất liên lạc, hay là đá mày rồi?"

Cố Thiên Qua theo bản năng nắm chặt tay, vẫn không trả lời. Nếu như nhóc con kia có thể đá hắn thì tốt, ít nhất hắn vẫn còn có thể nhìn thấy trong thực tế, tự mình nắm lấy tay cậu. Nhưng Phùng Văn Long lại hoàn toàn kinh hãi.

Vậy mà có người có thể khiến cho thằng cha Cố Thiên Qua này rung động, thậm chí còn đá nhân vật cấp bậc nam thần như nó, quả thật là trâu bò gào thét mà!

Thẩm Đồng trâu bò trong mắt Phùng Văn Long đang trên đường quay lại tìm Cố Thiên Qua gặp phải trở ngại.

Cơn mưa buổi sáng đã ngừng nhưng lúc này lại bắt đầu rơi xuống, tiết thể dục năm hai cũng đổi thành tiết tự học. Thật ra thì mưa cũng không lớn, nhưng cho dù mưa như thế nào thì đối với Thẩm Đồng hiện tại đều không khác gì đạn pháp oanh tạc, cơ thể tí hon vì âm thanh chấn động khổng lồ kia mà nhẹ nhàng lung lay. Gian nan ngắt được bông hoa che lên đầu làm thành dù, nện bước chân ngắn chạy về bên cửa sổ lúc trước nhảy xuống. Nhưng bệ cửa sổ quá cao so với cậu, nhảy xuống thì dễ nhưng leo lên thì khó, chỉ có thể buồn bực núp ở chân tường. Vừa dùng bàn tay nhỏ bé vắt mái tóc cùng với áo bào ẩm ướt, vừa ngẩng đầu suy nghĩ.

Rốt cuộc làm sao mới có thể nhảy lên bệ cửa sổ, trở lại bàn học của Cố Thiên Qua đây?

Thẩm Đồng đang đau đầu suy nghĩ, đột nhiên phát hiện cơ thể nhẹ bẫng, cả người bắt đầu bay lơ lửng trên không trung!

Cảm giác như có một đôi cánh phía sau lưng vậy, cậu theo bản năng vận chuyện yêu lực trong cơ thể, lại phất phất cánh tay nhỏ, cũng không phát hiện điều gì bất thường. Ngược lại nắm được một chút về cách điều khiển đôi cánh vô hình phía sau lưng di chuyển trong không trung. Hình như còn có thể tăng tốc, có thể quẹo cua, có thể trôi lơ lửng trên không mấy phút.

"Đinh!" Lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên: "Chúc mừng ký chủ đã tự khám phá thành công kỹ năng cơ sở 1:" Sao bạn không bay lên trời ", sử dụng kỹ năng có thể dùng đôi cánh vô hình bay lượn, cũng như sử dụng được các kỹ xảo bay lượn, nhưng mỗi ngày chỉ có thể sử dụng được ba lần."

Thẩm Đồng vì tên kỹ năng mà 囧 một chút, nhưng cảm giác bay lượn tự do rất nhanh đã khiến cậu quăng ra sau đầu, lập tức bay tới bên ngoài cửa sổ, cũng thấy được góc nghiêng Cố Thiên Qua đang nhìn về phía điện thoại mà ngẩn người.

Cánh cửa sổ bên trái đã bị gió thổi đóng chặt lại, cánh cửa bên phải thì chỉ mở có một khe hở gần 10cm, nhưng khe hở này đối với Thầm Đồng thì quả thoái mái, nhẹ nhàng xuyên qua khe hở bay vào bên trong.

Dù sao cũng là lần bay đầu tiên, kỹ thuật của Thẩm Đồng vẫn có chút không quen, có thể là do xông qua quá mạnh hoặc quá sát, sau một khắc bay vào bên trong phòng thì lộn nhào cắm thẳng đầu xuống.

May mà chỗ Cố Thiên Qua ngồi ngay gần cửa sổ, mà chỗ Thẩm Đồng sắp ngã xuống chính là bàn học của Cố Thiên Qua. Dư quang liếc thấy có gì đó rơi xuống, Cố Thiên Qua theo bản năng duỗi tay đón, nhóc con ướt sũng đúng lúc rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.