Sau Khi Trọng Sinh, Thề Sủng Chồng Trước Lên Trời

Chương 6: Thuần thú sư



"Không có việc gì, thật sự không có việc gì."

"Thua liền thua đi, đây chỉ là một trò chơi thôi."

"Hơn nữa, ta ở chỗ nào cũng giống nhau. Phòng ở đây thoạt nhìn cũng không tồi."

Lăng Vũ hết sức nỗ lực an ủi Tống Tái Hạo.

Kết quả là cậu càng an ủi, mặt Tống Tái Hạo càng đen.

Lăng Vũ phát hiện càng có nhiều người nhìn về phía họ, mồ hôi trên trán cậu đổ ra càng nhiều.

Cậu quyết định đem cái nồi này quăng cho tổ tiết mục.

"Hơn nữa, tổ tiết mục an bài trò chơi như này vốn dĩ đã không hợp lý."

Trò chơi này nhìn chung có tổng cộng bốn phần, các người chơi sẽ lần lượt chơi nhảy dây, cầu thăng bằng, vòng treo và leo núi.

Thẳng thắn mà nói, các vòng chơi này thật không khó như các hạng mục thể thao chuyên nghiệp.

Nhưng các đạo cụ trong trò chơi đều được đổ đầy nước xà phòng trơn trượt.

Kỳ thật muốn vượt qua các vòng cũng không dễ dàng, người muốn giành chiến thắng thật sự rất cần sự may mắn.

Đương nhiên, trước đó, tổ tiết mục cũng đã chuẩn bị các biện pháp phòng hộ rất kỹ càng.

Mục đích cuối cùng của tổ tiết mục cũng không phải muốn các khách mời thi đấu đến ngươi chết ta sống.

Chẳng qua là vì tăng hiệu quả của chương trình nên bọn họ muốn tạo một chút tiếng cười.

Bốn người chơi theo thứ tự vượt qua bốn vòng. Ai có thời gian ngắn nhất sẽ giành được chiến thắng.

Tống Tái Hạo rất là muốn thắng a, đáng tiếc lại không được như mong muốn.

Nếu không phải do có xà phòng thì hắn đã thắng rồi.

Bởi vì những người khác không có ai trẻ như hắn cũng không có ai có cơ thể cường tráng như hắn.

Nhưng tức ở chỗ, toàn bộ quá trình hắn đều không thể đứng vững, nắm không xong mà đứng cũng không vững.

Tống Tái Hạo vì thế lại thêm sốt ruột, càng làm càng sai.

Nhảy ngựa nhảy hai lần, đi cầu thăng bằng thì bị rơi ba lần, leo núi sắp tới đỉnh thì trượt chân, lăn lông lốc xuống dưới.

Sau khi trò chơi kết thúc, mặt hắn đều đã đen.

Lăng Vũ dùng mọi cách để an ủi nhưng mặt Tống Tái Hạo cũng không hề hết đen.

Hắn chỉ cảm thấy thật mất mặt và uể oải.

Lăng Vũ phải căng da đầu, tiếp tục an ủi hắn.

"Tôi thấy người thắng trò chơi này kỳ thật không phải nhờ thực lực mà tất cả đều dựa vào vận may. Cậu chung quy không thể nào điều khiển vận may được!"

Tống Tái Hạo nhỏ giọng, lẩm bẩm nói: "Nhưng anh vẫn có thể thắng. Anh chính là người vừa có thực lực vừa có may mắn đi."

"Cái gì?" Lăng Vũ không nghe rõ.

Tống Tái Hạo biết chính mình lỡ lời còn may là cậu chưa nghe thấy, hắn uể oải lắc đầu.

Hắn ngồi một bên trên sô pha, đôi chân dài ủy khuất cạ vào nhau, quang mang trong mắt dần mất đi ánh sáng



Lăng Vũ và hắn cũng không phải là rất quen thuộc, hắn cảm thấy tự tôn của hắn có chút tổn thương òi. (TT~TT)

Việc bị mất mặt như vậy đối với một thanh niên hai mươi tuổi như hắn chính là việc rất nghiêm trọng.

Lăng Vũ cảm thấy nên dỗ Tống Tái Hạo bình tĩnh một chút, chấp nhận sự thật cũng là một chuyện tốt.

Nhưng cậu vừa mới chuẩn bị nhấc chân rời đi, liền thấy phó đạo diễn tổ tiết mục nhìn cậu điên cuồng ra ký hiệu.

Hắn còn lộ biểu tình đáng thương hề hề, chắp tay trước ngực, không ngừng hướng cậu khom lưng.

Lăng Vũ:...............

Quên mất, những người này hiện tại muốn xem cậu như một vị "Thuần thú sư" rồi.

Bởi vì ngay lúc biết được thành tích hạng nhất từ dưới lên, Tống Tái Hạo biểu tình thật kích động, xông lên cùng tổ tiết mục lý luận một chút.

"Chơi lại lần nữa, lúc nãy không tính là do tôi chưa chuẩn bị tốt. Kết quả như thế nào có thể như vậy."

"Hẳn là phải thắng hai ván chứ. Tránh ra, ta muốn cùng đạo diễn nói chuyện, không làm khó các người."

......

Biểu tình hắn rất đáng sợ giống như một đầu sư tử hung ác vậy làm người khác nhìn vào có chút sợ hãi.

Các nhân viên công tác trong tổ tiết mục như gặp phải đại địch, nghĩ lỡ như Tống Tái Hạo thật sự mất khống chế thì họ phải làm sao bây giờ. (;'༎ຶД༎ຶ')

Lăng Vũ lúc ấy cũng đứng cách đó không xa, cậu cảm thấy hơi nhức nhức cái đầu, đi ra ôm Tống Tái Hạo, ngăn hắn lại.

Mới vừa rồi, Tống Tái Hạo còn đang tạc mao, trong nháy mắt an tĩnh trở lại, không hề giãy giụa.

Hắn quay đầu nhìn về phía Lăng Vũ, trong mắt tràn đầy ủy khuất cùng lên án.

"Lăng lão sư, tôi còn muốn chơi lại lần nữa. Tôi vừa rồi còn chưa chuẩn bị tốt."

Lăng Vũ đã làm tốt chuẩn bị Tống Tái Hạo sẽ giãy giụa cho nên định dùng nhiều sức lực ngăn hắn.

Cậu có một loại cảm giác hụt hẫng.

Cậu thả lỏng vòng tay đang ôm lấy eo của Tống Tái Hạo ra, có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng hướng về tổ tiết mục nói xin lỗi.

"Ngượng ngùng a, tiểu hài tử này không nghĩ hắn sẽ thua không phải cố ý quấy rối."

Sau đó, cậu quay đầu nói nhỏ với Tống Tái Hạo.

"Cậu vừa rồi thi đấu chắc cũng mệt, chúng ta sang bên cạnh ngồi xuống rồi nói được không?"

Biểu tình Tống Tái Hạo thật rối rắm nhưng hắn vẫn là không tình nguyện đi theo một bên Lăng Vũ.

Khi Lăng Vũ đi ngang qua tổ tiết mục, thấy phó đạo diễn không tiếng động cho cậu một ngón cái, nhỏ giọng nói: "Thuần thú sư."

Lăng Vũ:..................

Lăng Vũ nhìn Tống Tái Hạo ở phía trước.

Hắn cao lớn như vậy nhưng giờ phút này cậu có thể cảm nhận được tinh thần của người này đang uể oải. Cả người đều toát ra vẻ đáng thương.

Lăng Vũ mạc danh nghĩ, nếu Tống Tái Hạo có lỗ tai cùng cái đuôi chắc giờ phút này chúng đang ỉu xìu mà cụp xuống.

Như vậy có chút đáng yêu.

Lăng Vũ nhanh chóng lắc đầu, xua đi những ý nghĩ lung tung đó.



Tóm lại, thứ hạng là không có cách nào sửa đổi, cặp đôi xếp cuối bảng thì chỉ có thể chọn phòng cuối cùng.

Tống Tái Hạo tuy rằng mặt đen đen nhưng cuối cùng không còn cố chấp một hai phải cùng tổ tiết mục lý luận.

Sau khi trò chơi kết thúc, chính là thời điểm chọn phòng.

Tổ tiết mục chuẩn bị bốn loại phòng tân hôn.

Trong đó bao gồm một phòng chung cư lớn ở tầng giữa trong trung tâm thành phố, tầm nhìn trống trải. Một cái phòng có view biển siêu đẹp và một căn biệt thự nhỏ biệt lập với hoa viên. Cuối cùng là một căn phòng cũ ở tiểu khu có tuổi đời 60 năm.

Những căn phòng tân hôn đều có hình ảnh minh họa. Căn phòng có điều kiện kém cỏi nhất, ánh sáng tối tăm, đồ nội thất thì cũ kỹ chắc chắn chính là căn phòng cũ kia.

Thời gian trôi qua, từng cái từng cái phòng tân hôn đều được chọn.

Cặp đôi song Beta chọn căn chung cư lớn ở trung tâm thành phố. Cặp đôi người mẫu nam B và nữ tiểu hoa đán O ăn ý chọn căn biệt thự nhỏ với hoa viên.

Còn cặp đôi nam ca sĩ A cùng nam tiểu sinh lưu lượng O thì lại chọn căn phòng view biển mà Tống Tái Hạo muốn lấy.

Tại thời điểm thấy căn phòng view biển bị chọn, mặt Tống Tái Hạo đã đen như đáy nồi rồi.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm hai cái con người đang cười cười nói nói với nhau.

Hừ! Hai người các ngươi vì cái gì lại muốn ở căn phòng view biển kia!

Tống Tái Hạo biết hai người này, một là ca sĩ tiền bối 36 tuổi, một là tiểu sinh lưu lượng 29 tuổi, mỗi người trong lĩnh vực của họ đều là người có tiếng tăm.

Nhưng hai người này là giả!

Khi quay chương trình, hai người sẽ ân ân ái ái, biểu hiện như một cặp đôi mặn nồng, tình chàng ý thiếp.

Nhưng chỉ cần không phải là cảnh quay, bọn họ liền một lời cũng không hề nói.

Tống Tái Hạo trơ mắt nhìn "Tổ ấm tình yêu" đời trước của mình bị hai người cứ thế chiếm cứ, thật muốn xông lên cùng hai người đoạt phòng.

Nhưng nghĩ đến những lời Lăng Vũ mới nói với hắn, "Không thể khiến tổ tiết mục thêm phiền toái."

Hắn liền nghẹn khuất mà nhịn xuống.

Đời này, hắn không thể làm Lăng Vũ tức giận cũng không thể khiến cậu mất mặt được.

Lăng Vũ đi đến chỗ người chủ trì nhận lấy chìa khóa căn phòng ở tiểu khu kia.

Lúc quay lại, cậu cao hứng vẫy chìa khóa về phía Tống Tái Hạo.

"Đừng sợ, ca ca cho cậu cải tạo căn phòng trở thành nơi thật ấm áp."

Diện mạo Lăng Vũ thuộc về loại ngoan ngoãn, lễ độ, trên mặt giống nhau đều mang một nụ cười nhàn nhạt, một bộ dáng không màng sự đời.

Lăng Vũ cười tương đối vui vẻ, bộ dáng này của cậu chưa hề xuất hiện trước mặt Tống Tại Hạo ở đời trước.

Tống Tái Hạo đột nhiên tỉnh táo lại, có chút ngượng ngùng, vuốt vuốt tóc, ngạo kiều gật đầu: "Tốt."

Sự tương tác của hai người lọt vào tầm mắt của cặp khách mời bên cạnh.

Vị lưu lượng tiểu sinh 29 tuổi kia bỗng cảm khái một câu.

"Oa, đã tự xưng là ca ca a, gọi đến thật tự nhiên nha."

Thanh âm của hắn rất lớn, lập tức có rất nhiều ánh mắt chú ý nhìn về phía Lăng Vũ.

Lăng Vũ nháy mắt xấu hổ, cứng người đứng tại chỗ.