Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 89: Là Người Đa Tình Hay Là Ta Đa Tình (16)



"Sao A Từ lại đột nhiên đến gặp Lương phi?"

Sau khi đưa Triều Từ trở về Lâm Hoa Cung, Lâu Việt bèn sai người mang bát thuốc bổ mà hàng ngày cậu uống, hắn vừa đút thuốc cho cậu vừa hỏi.

Triều Từ có vẻ rất chống cự với việc người đàn ông này đút thuốc cho cậu, nhưng cậu vẫn uống từng chút một, đôi mày hơi cau lại. Sau khi nghe câu hỏi của người đàn ông, cậu dừng lại rồi nhìn vào đôi mắt của hắn.

Khi Lâu Việt đối mặt với ánh mắt của cậu, động tác của hắn cũng dừng lại, nhưng vẻ mặt của hắn không có biểu hiện khác thường nào.

Tuy hắn dựa vào binh lực để đoạt được ngai vàng, nhưng hắn cũng là một vị hoàng đế đầy mưu mô và thủ đoạn, giả vờ như thế này là một việc rất dễ dàng.

Tâm trạng của Triều Từ dần xấu đi.

Cậu nhớ lại những lời của Lương phi, rằng tình trạng cái thai của cậu rất không ổn.

Là không ổn như thế nào? Là rất nguy hiểm, hay đã...

Nhưng nếu thực sự là Lâu Việt đang âm thầm ra tay, thì Triều Từ ở trong nơi thâm cung này không có cách nào để đối phó. Tất cả thái y đều phục tùng Lâu Việt, Lâu Việt nói cậu không có bệnh, cho dù cậu chết trước mặt hắn ngay bây giờ cũng là không có bệnh. Nếu cứ giả câm giả điếc mãi như vậy sẽ khiến Triều Từ không thể cứu được đứa con trong bụng.

Triều Từ sợ đến nỗi ớn lạnh sống lưng, sốt ruột không yên. Nhưng giờ sợ hãi cũng vô ích, cậu phải tìm cách cứu sống đứa con của mình.

"Hôm nay, thần thiếp vẫn cảm thấy khó chịu, thậm chí còn tệ hơn mấy ngày trước. Thái y đều nói rằng thần thiếp chỉ bị mệt mỏi quá nên mới như vậy, nhưng thần thiếp thực sự rất lo lắng. Lúc trước thần thiếp tình cờ biết Lương phi hiểu biết y thuật nên không nhịn được mà đến gặp nàng." Triều Từ nói.

Từ khi trở về cung, hiếm khi cậu nói với Lâu Việt nhiều như vậy.

Cậu kể ra toàn bộ sự thật. Nếu đúng là Lâu Việt, chuyện này không thể nào giấu giếm được hắn. Sức mạnh của Lâu Việt đáng sợ như thế nào, chỉ có Triều Từ, người đã ở cùng hắn suốt một đời, là hiểu rõ nhất. Không có chuyện gì có thể thoát khỏi mạng lưới tình báo mà Lâu Việt nuôi dưỡng, thậm chí là một con chuột.

Với tính cách của Lâu Việt, nếu hắn muốn ra tay -  mà dựa vào tình hình hiện tại, hắn không muốn để cậu biết - thì chắc chắn hắn sẽ sai người theo dõi Triều Từ, lần này Lâu Việt đến ngay lúc cậu gặp Lương phi đã minh chứng được điều đó.

Một khi đã như vậy, chi bằng nói thật ra với Lâu Việt.

"Lương phi có giỏi y thuật đến mấy cũng không thể bằng thái y được. Ngươi đúng là có bệnh thì vái tứ phương." Vẻ mặt của Lâu Việt có chút bất đắc dĩ.

"Nhưng lỡ có người hối lộ thái y thì sao? Đây là đứa con đầu lòng của thần thiếp và bệ hạ. Không biết có bao nhiêu người đang theo dõi nó..." Triều Từ nắm lấy tay áo Lâu Việt, thậm chí giọng nói cũng hơi run lên.

Lồng ngực của Lâu Việt thắt lại.

Triều Từ đoán đúng.

Nhưng người muốn hại đứa con của cậu không phải là ai khác, không phải là những phi tần đó, cũng không phải là kẻ thù của Triều gia... mà chính là Lâu Việt.

"Đừng suy nghĩ nhiều." Lâu Việt đặt bát thuốc xuống, nắm lấy tay Triều Từ, "Có cô ở đây, không ai dám động tới con của chúng ta."

Ánh mắt của Triều Từ càng lúc càng lạnh.

............

Hai ngày trôi qua.

Đây là lần cuối cùng Triều Từ uống bát thuốc phá thai này.

Sự lo lắng và sợ hãi trong lòng Lâu Việt không kém gì Triều Từ, sau khi hạ triều, hắn không đến điện Cần Chính mà ở lại Lâm Hoa Cung.

Sau khi dùng ngọ thiện xong, cung nữ ở Ngự Thiện Phòng bưng bát thuốc phá thai đến như thường lệ.

Triều Từ nhìn bát thuốc mà cung nữ đang cầm trên tay, đầu ngón tay giấu trong ống tay áo trở nên lạnh lẽo.

Cậu cầm lên uống một ngụm rồi dừng lại.

Trông Lâu Việt có vẻ bình thường, nhưng thực ra hắn đang căng thẳng chú ý tới động tác của Triều Từ.

"Sao vậy?" Lâu Việt hỏi cậu.

Triều Từ nhăn mày nói: "Thuốc này lạnh quá."

"Mang ra hâm nóng đi." Lâu Việt nói với cung nữ.

Mọi thứ dâng lên cho hoàng hậu đều không có bất kỳ sai sót nào, nhiệt độ của bát thuốc này rõ ràng không khác mấy ngày trước.

Tuy nhiên, những người ở vị trí cao thường hỉ nộ vô thường, hoàng hậu đang mang thai nên tâm trạng thay đổi cũng là điều bình thường, vì vậy tiểu cung nữ không nghi ngờ gì.

Thuốc được mang đi để hâm nóng, mất khoảng hai nén nhang.

Khoảng thời gian này đủ để cho ngụm thuốc nhỏ mà Triều Từ uống khi nãy có hiệu quả.

Đúng như dự đoán, Triều Từ cảm thấy một cơn đau quen thuộc.

Cùng với cơn đau đó là một cảm giác lạnh buốt đột ngột lan tràn khắp tứ chi và xương cốt.

Quả nhiên là...

Khi cung nữ bưng thuốc lại cho cậu, hai tay Triều Từ nhận lấy, nhưng đột nhiên cậu hất đổ bát thuốc.

Tiếng đồ sứ rơi vỡ trên sàn làm cho tất cả mọi người trong phòng đều bị chấn động.

"A Từ?" Lâu Việt đứng lên, nhìn đống bừa bộn trên sàn.

"Thuốc này có độc." Triều Từ nói thẳng.

Vẻ mặt Lâu Việt cứng lại, hắn không ngờ Triều Từ lại phát hiện ra.

Nhưng sự khác thường này chỉ diễn ra trong một chốc, rất nhanh hắn đã khôi phục lại.

"Làm sao có thể? A Từ đừng đùa như vậy. Thái y nói rằng thuốc phải uống liên tục, nếu ngừng một ngày thì những bát thuốc trước đó sẽ trở nên vô ích." Lâu Việt khuyên nhủ, sau đó xoay người nhìn tiểu cung nữ nói: "Sắc lại bát thuốc khác rồi mang tới đây."

"Dạ." Tiểu cung nữ sợ đến mức quỳ xuống khi thấy Triều Từ hất đổ bát thuốc, lúc này nghe được lời sai bảo của Lâu Việt, nàng sợ sệt gật đầu, nhanh chóng đứng dậy rồi rời đi.

"Đứng lại." Triều Từ gọi nàng, giọng nói rất lạnh lẽo.

Lưng của tiểu cung nữ cứng đờ.

Hoàng hậu gọi nàng, tất nhiên nàng không dám trái lệnh, chỉ có thể xoay người đối mặt với Triều Từ, cúi đầu hành lễ: "Nương nương có lệnh gì ạ?"

Tuy nhiên, Triều Từ không để ý tới tiểu cung nữ này, mà lại quay đầu nhìn Lâu Việt.

"Là người làm đúng không?" Triều Từ hỏi.

"A Từ đang nói gì vậy?" Lâu Việt dường như không hiểu rõ.

"Là người bắt ta uống thuốc, không muốn đứa con của ta được sống." Triều Từ gằn từng chữ một, không tự xưng là "thần thiếp", cũng không gọi Lâu Việt là "bệ hạ".

Ánh mắt của Lâu Việt hơi lóe lên, hắn đang định nói điều gì đó.

"Người không cần gạt ta nữa!" Triều Từ đột nhiên đứng dậy, lúc này tất cả cảm xúc mà cậu đè nén trước đó đều bộc phát ra: "Lâu Việt, ta không phải là kẻ ngốc!"

Giờ phút này, ngoài Triều Từ và Lâu Việt ra, tất cả mọi người trong phòng đều quỳ xuống, hai chân run rẩy.

Hoàng hậu gọi thẳng tên huý của bệ hạ, còn lớn tiếng tra hỏi, điều này là đại bất kính.

"Cô..." Lâu Việt không biết phải nói gì.

Hắn tất nhiên biết Triều Từ không ngu ngốc.

Nhưng đứa trẻ này, đứa trẻ này... Làm sao hắn có thể giữ được nó.

"Người muốn làm gì..." Triều Từ cúi đầu, lấy tay che mặt rồi bật khóc.

"Nó cũng là con của người... tại sao người không thể giữ lại nó?"

Lúc này, cậu đã thực sự tuyệt vọng.

Cậu chẳng còn gì cả, chẳng lẽ bây giờ cậu còn phải trơ mắt nhìn Quyết Nhi chết sao?

Lâu Việt rõ ràng rất yêu thương Quyết Nhi, hắn thường nói rằng hắn ghen tị với Quyết Nhi lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, nhưng thực tế tình yêu và sự quan tâm của hắn đối với Quyết Nhi không kém cạnh Triều Từ. Ngày Quyết Nhi thành thân, hắn đi tìm Triều Từ mang theo hai vò rượu, rượu rõ ràng không nồng, nhưng lại khiến người đàn ông bốn mươi tuổi ấy bật khóc rồi lại bật cười.

Tại sao Lâu Việt của kiếp này lại tàn nhẫn đến như vậy.

Cậu không hy vọng Lâu Việt có thể yêu thương Quyết Nhi như kiếp trước, nhưng tại sao hắn còn không thể dung thứ cho cả tính mạng của Quyết Nhi?

Cậu phải làm gì... phải làm gì mới có thể bảo vệ được Quyết Nhi?

Nhìn thấy nước mắt của Triều Từ, Lâu Việt cũng lập tức hoảng loạn.

Hắn vội vàng đến gần Triều Từ, ôm lấy tấm thân chỉ vỏn vẹn vài ngày mà đã gầy đi rất nhiều của cậu vào lòng mình, rồi lau đi nước mắt.

"A Từ, ta xin lỗi...  Không phải, không phải là ta không muốn giữ lại đứa con của chúng ta..." Hắn run rẩy nói.

Nhưng sự thật lại mắc kẹt trong cổ họng của hắn.

Hắn phải nói gì với Triều Từ? Nói đứa trẻ này sẽ làm hại cậu, chỉ vì một giấc mơ?

Ngay cả bản thân Lâu Việt cũng biết rằng chuyện này quá vớ vẩn, quá tùy tiện.

"Cầu xin người, Lâu Việt... Đây là lần cuối cùng trong đời ta cầu xin người, không cần người yêu thương, không cần người bảo vệ nó, chỉ cần người đừng giết chết nó, ta cầu xin người..." Nước mắt của Triều Từ không ngừng tuôn rơi, cậu khóc đến mức cả người run rẩy.

Cậu nắm lấy tay áo của Lâu Việt, cầu xin người đàn ông này, người đã từng tổn thương cậu, bây giờ lại sắp giết chết đứa con của cậu.

Trái tim của Lâu Việt như bị tiếng khóc này bọp nghẹt lại, xuyên thủng.

Hắn không thể kiềm lại, hai mắt đỏ ửng.

Qua một hồi lâu, Lâu Việt mới khàn giọng nói với Lâm Trình: "Mời thái y tới đây."

Không lâu sau thái y đã tới, hôm nay là ngày cuối cùng uống thuốc, thực ra Lâu Việt đã bảo lão đứng đợi ở gần đây để có thể chăm sóc cho Triều Từ càng sớm càng tốt, tránh sự cố ngoài ý muốn xảy ra.

Người tới vẫn là thái y đó, lão nhìn thấy trên sàn nhà bừa bộn, hoàng hậu đang khóc, còn bệ hạ thì đang ôm người vào lòng.

Có vẻ như mọi việc không suôn sẻ.

Lão cảm thấy lạnh người.

Lão đang định quỳ xuống hành lễ thì bệ hạ đã nói: "Mau tới đây khám cho A Từ."

Hắn dừng lại một chút, giọng có hơi khàn đi: "Thuốc đó... A Từ đã hất đổ rồi, ngươi kiểm tra xem còn có thể cứu được đứa bé hay không."

Thái y cảm thấy da đầu mình tê dại.

Cho dù bát thuốc cuối cùng này bị đổ, nhưng đã có bốn lần trước đó. Đứa bé trong bụng hoàng hậu gần như không còn cơ hội để cứu sống.

Nhưng bệ hạ đã nói như vậy, lão chỉ có thể cắn răng, cảm nhận mạch đập của Triều Từ trước rồi mới nói.

Nếu... vẫn còn hy vọng thì sao?

Triều Từ đưa tay cho thái y, ánh mắt đầy trông mong nhìn lão, như đang bám víu vào niềm hy vọng cuối cùng.

Thái y bắt mạch xong, im lặng rất lâu.

Sắc mặt Triều Từ cũng càng ngày càng xấu đi.

"Rốt cuộc thế nào rồi? Mau nói." Lâu Việt thúc giục.

Hắn cũng biết tình hình không mấy lạc quan.

"Bẩm... Lúc trước nương nương đã uống bốn bát thuốc rồi, đứa bé trong bụng nương nương đã ngừng phát triển, không thể khôi phục được nữa. Cho dù bây giờ ngừng thuốc, thì đứa bé cũng sẽ chết lưu, hơn nữa còn gây ra hậu quả lớn hơn, ảnh hưởng đến thân thể của nương nương." Thái y cân nhắc câu chữ, cẩn thận nói.

Sắc mặt của Triều Từ trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Lâu Việt cũng lạnh cả người.

Sau khi trải qua thất vọng và đau khổ, hắn dường như đã bình tĩnh trở lại. Ngay từ đầu hắn đã không thể giữ lại đứa trẻ này.

Sau một lúc im lặng, hắn bèn nói: "Vậy hãy sắc lại một bát khác."

Hai mắt Triều Từ đột nhiên mở to, cậu giãy giụa trong lòng Lâu Việt: "Không được!"

"Nó vẫn chưa chết! Quyết Nhi vẫn chưa chết."

Ít nhất là hiện tại Quyết Nhi vẫn chưa chết...

Hãy cứu nó, đừng giết nó như thế...

Giọt nước mắt tuôn đầy trên gương mặt cậu, trông cậu bi thương và thảm hại như là một kẻ điên.

Người ngoài không thể hiểu được tình cảm mà người mẹ dành cho đứa con trong bụng, rõ ràng chỉ là một đứa bé chưa được hoàn thiện, chưa từng nhìn thấy.

Nếu mất đi rồi thì sao? Dù sao cũng sẽ lại có tiếp.

Nhưng chỉ có người mẹ mới hiểu rằng họ đang gánh vác một sinh mạng trong người, ngày ngày đêm đêm đều cảm nhận được sự hình thành và lớn lên của một sinh mạng khác ở trong bụng của mình, đó là một trải nghiệm diệu kỳ và ấm áp biết bao.

Thậm chí Triều Từ còn nghiêm túc hơn so với những người phụ nữ mang thai bình thường, bởi vì cậu đã nhìn thấy đứa con của mình, cậu đã yêu thương đứa trẻ này mấy chục năm. Thứ mà cậu mất đi không phải là một đứa trẻ chưa thành hình, chưa từng gặp bao giờ, mà là Quyết Nhi đã khảm sâu vào máu thịt của cậu.

Làm sao cậu có thể trơ mắt nhìn nó chết?

Lúc này, Lâu Việt không chú ý tới hai chữ "Quyết Nhi" phát ra từ trong miệng Triều Từ, cũng không có thời gian để chú ý tới nó.

Trái tim của hắn đã bị bóp nát trước tiếng khóc và sự tuyệt vọng của Triều Từ.

Nhưng hắn vẫn đỏ mắt nhìn cung nữ: "Còn đứng đó làm gì? Nhanh lên!"