Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 79: Là Người Đa Tình Hay Là Ta Đa Tình (6)



Những tú nữ năm nay đều rất xuất chúng.

Lúc Lâu Việt vừa mới đăng cơ, nhiều người trong triều đình cho rằng xuất thân của hắn hèn mọn, không phải trưởng tử lại còn thí huynh sát đệ, dựa vào binh quyền trong tay mà chiếm đoạt ngai vàng bằng vũ lực, vì vậy có rất nhiều người không nể phục hắn. Đặc biệt là các thế gia càng không xem hắn ra gì, rất nhiều tiểu thư danh giá đều không muốn vào cung.

Nhưng bây giờ toàn bộ triều đình đã bị Lâu Việt huyết tẩy, quyền lực nằm trong tay của hắn, những người còn lại đương nhiên phải tranh đấu với nhau để lấy lòng hắn, hoặc ít nhất phải tạo dựng một chút quan hệ với hắn.

Ngay cả Ngô Tĩnh Xu, đệ nhất mỹ nhân Đại Sở trong lời đồn đại, cũng đến tham gia.

Triều Từ ngồi đó cả một ngày cùng với một vài vị phi tần có địa vị cao trong hậu cung, cảm thấy hai mắt của mình sắp hoa cả lên.

Đều là những cô gái xinh đẹp, thực sự là cảnh đẹp ý vui.

Thành thật mà nói, người nào cũng khiến cậu cảm thấy thích mắt.

Nhưng theo thiết lập, cậu chỉ có thể giữ lại một vài người.

Trong lúc Triều Từ đang quang minh chính đại thưởng thức những cô gái xinh đẹp đó, thì những cô gái xinh đẹp đó cũng đang lén lút ngắm nhìn vị hoàng hậu trong lời đồn.

Trước khi tiến cung, Triều Từ đã từng là người trong mộng của vô số cô gái ở Thịnh Kinh, cậu có xuất thân danh gia vọng tộc, dung mạo tuấn tú như tiên, còn có tài năng kinh người, ai lại không thích một thần tiên như vậy?

Tuy nhiên không ai ngờ rằng, chỉ một thánh chỉ của triều đình đã khiến một nam tử như Triều Từ phải vào cung để làm hoàng hậu.

Cũng vì vậy mà Triều thừa tướng trở thành bầy tôi trung thành nhất của tân đế.

Tuy hậu cung của tân đế trống rỗng, chỉ có hơn mười vị phi tần, nhưng chỉ có một người nam chính là Triều Từ... Hầu hết mọi người đều cảm thấy rằng hoàng thượng không thích đàn ông, bắt Triều Từ vào cung chỉ để làm con tin mà thôi.

Nhưng ngay khi gặp được hoàng hậu nương nương, bọn họ lại cảm thấy không phải như vậy.

Người này ăn mặc thật giản dị, trên chiếc áo màu trắng chỉ thêu một chút hoa văn màu xanh nhạt ở nơi cổ tay và vạt áo, càng làm tôn lên dáng người cao gầy của cậu. Mái tóc đen như mực được buộc lên bằng phát quan bạch ngọc, dưới hàng mày dày tựa như hình trăng non là một đôi mắt phượng chứa đầy cảm xúc nhưng cũng thật lạnh lùng. Giờ khắc này, cậu đang mỉm cười, như đang tập trung nhìn vào các cô gái xinh đẹp trước mắt.

Các tú nữ lén nhìn một cái, cảm thấy tim mình đập lên rộn ràng.

Một vị thần tiên như vậy, tại sao lại...

Hoàng hậu nương nương không chỉ tài sắc vẹn toàn, mà tính tình còn vô cùng khoan dung. Cậu hiếm khi chỉ trích các cô gái, mà chủ yếu khen ngợi và đánh giá rất tích cực, thái độ của cậu cũng rất công bằng, không hề thiên vị.

Khi cuộc tuyển tú đã hoàn thành được một nửa.

Cùng với những tiếng hô "Bệ hạ giá lâm" và "Cung nghênh bệ hạ" vang lên, có một người đàn ông cao lớn mặc long bào màu đen đang đi đến.

Mọi người lần lượt hành lễ, nhưng Lâu Việt lại đi thẳng đến trước mặt Triều Từ, chỉ nói một câu "Miễn lễ".

Hắn nhìn Triều Từ, nhẹ nhàng nói: "Sắp đến giờ Dậu rồi nhưng sao vẫn chưa kết thúc?"

"Vẫn còn một vài tú nữ chưa được duyệt." Triều Từ nói.

Lâu Việt quay đầu nhìn những tú nữ còn lại, trong số đó có Triều Hoa.

"Triều Hoa ở lại, những người khác không cần ở lại."

Giọng nói của hắn không mang theo cảm xúc gì, nhưng vào trong tai người khác thì rất lạnh lùng và uy nghiêm.

Những cô gái bị loại trực tiếp, mặc dù trong lòng không khỏi buồn bã nhưng không một ai dám nói gì.

Triều Từ thấy Lâu Việt đã lên tiếng muốn giữ lại Triều Hoa, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc em gái của mình có thể ở lại, nhưng lúc này đây trong lòng cậu lại cảm thấy hơi khó chịu.

Huống chi, Lâu Việt vừa đến liền trực tiếp nói muốn giữ Triều Hoa ở lại, tại sao lại như vậy?

Mà trong mắt của Triều Hoa, không thể che giấu được sự tự mãn.

Cảm giác được hoàng thượng sủng ái trước mặt mọi người quả thực rất tuyệt vời.

Nhưng ả còn chưa kịp vui mừng, thì đã thấy bệ hạ vén sợi tóc ra sau tai cho Triều Từ, rồi vòng tay ôm cậu rời đi.

Hắn vừa đi Lâm Hoa Cung nhưng không tìm thấy người, mới nhớ tới hôm nay là ngày tuyển tú.

Nụ cười trên khóe miệng của Triều Hoa đông cứng lại.

Ngay cả đôi mắt của ả cũng có chút đỏ lên.

Sự độc sủng của đế vương, tất cả những thứ này nên là của ả!

Chính ả là người đã giúp Lâu Việt đăng cơ, chính ả là người không bỏ rơi Lâu Việt trong lúc hoạn nạn, nhưng tại sao bây giờ người hái được quả ngọt lại là Triều Từ!

............

Sau khi tuyển lại một lần nữa, số người được ở lại cũng không còn nhiều.

Tổng cộng chỉ có bảy người, bao gồm cả Triều Hoa.

Trong số đó, Triều Hoa là phi tần được ban tước cao nhất, vừa đến đã trở thành một trong tứ phi, có phong hào là "Thục".

Tiếp theo là Ngô Tĩnh Xu, cũng được ban tước phi, phong hào là "Tĩnh", nhưng không được nằm trong tứ phi.

Triều gia chỉ có một nam một nữ, hiện tại đều ở trong cung. Cho dù Triều thừa tướng có quyền cao chức trọng, địa vị của Triều Từ và Triều Hoa cũng rất cao, nhưng thực sự đúng như suy nghĩ của Triều Từ —— Đã xuất hiện nhiều lời đàm tiếu ở trong kinh thành.

Khi vừa đến, Triều Hoa đã được xếp vào hàng tứ phi, nhận được rất nhiều sủng ái. Những bảo vật được gửi đến Hải Yến Cung của ả những ngày này nhiều vô kể, ngay cả hoàng đế cũng ngủ lại trong tẩm cung chín ngày liên tiếp.

Bệ hạ hưởng thụ cả hai huynh muội, đã vậy người nào cũng nhận được sự sủng ái... Khó tránh khỏi sự chế nhạo và trêu đùa.

Dựa theo tình hình hiện tại, dường như muội muội còn được sủng ái hơn cả huynh trưởng.

Cũng khó trách, dù Triều Từ xinh đẹp như tiên, có tài năng hơn người đến đâu, cuối cùng vẫn chỉ là một người đàn ông.

Trong khi bên ngoài đang phỏng đoán như vậy, thì Lâu Việt đang ngồi uống trà ở bên trong Hải Yến Cung.

Bên kia là Triều Hoa đang ngồi trên giường, với ánh mắt vừa oán hận vừa đáng thương.

Lâu Việt đúng là giữ gìn mặt mũi cho ả, ả được trở thành một trong tứ phi của hắn, được ban vô số vàng ngọc châu báu, còn hứa hẹn một tháng sẽ ở trong cung của ả chín ngày.

Chín ngày này Lâu Việt đều đến, nhưng hắn chưa từng chạm vào ả, chỉ ngồi ở bên bàn uống trà, thỉnh thoảng lại sai người mang một ít tấu chương đến xử lý.

Dù như thế nào, cũng không chạm vào ả.

Ả dùng mọi cách để câu dẫn, khiêu khích, nhưng Lâu Việt chỉ coi ả như một con khỉ đang diễn trò.

Triều Hoa nghiến sắp nát hàm răng nhưng không dám thể hiện ra cảm xúc gì, chỉ có thể giả vờ tủi thân, nói: "Bệ hạ, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, người thực sự..."

Lâu Việt đặt tách trà xuống, còn không quên nhìn lại Triều Hoa.

"Trước khi vào cung, cô và nàng đã ước định, nếu như nàng kiên trì tiến cung, cô sẽ không đụng vào nàng."

"Đây là sự lựa chọn của nàng."

Triều Hoa nắm chặt tay, nhưng vẫn không nhịn được mà phát ra một chút oán hận: "Tại sao? Trong cung nhiều phi tần như vậy, tại sao chỉ một mình thần thiếp là người không chạm vào?"

"Cô cũng chưa từng chạm vào những người khác." Lâu Việt ngẩng đầu lên, nhìn Triều Hoa nói.

Triều Hoa nghe vậy, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Tại sao lại có thể như vậy? Lâu Việt chưa bao giờ chạm vào những phi tần đó?

Vậy thì tại sao ngay cả một chút phong thanh cũng không truyền ra ngoài? Rõ ràng trước đó ả đã nghe nói qua, mặc dù Lâu Việt ở trong cung của Triều Từ nửa tháng, nhưng cũng sẽ ở trong cung của các phi tần khác vài ngày.

Mà sau khi Lâu Việt nắm giữ được toàn bộ quyền lực ở trong triều, thì gần như không còn ghé đến những cung khác nữa.

Lâu Việt cứ như vậy, ngồi ở bên bàn cho đến rạng sáng, nhưng việc thức trắng đêm không phải là vấn đề lớn đối với một người có nội công thâm hậu như hắn.

Hắn nói với Triều Hoa, người đã không chợp mắt suốt một đêm giống như hắn: "Chín ngày đã trôi qua, nàng nên tự giải quyết cho tốt."

Hắn vừa nói xong liền bước ra khỏi cung, nhưng mới đi tới cửa giống như nghĩ tới điều gì, hắn quay người lại nói: "Nếu như nàng hối hận, chịu không nổi những ngày tháng cô độc này, cô có thể cho phép nàng đổi ý. Đến lúc đó, nàng vẫn là tiểu thư của Triều gia, không ai dám khi dễ nàng. Nếu nàng có người mình thích, cô sẽ tứ hôn cho nàng."

Triều Hoa đã vào cung lại bị đuổi về, đương nhiên sẽ không còn mặt mũi. Nhưng những thứ này đối với hoàng đế mà nói đều là chuyện nhỏ, chỉ cần Triều Hoa thay đổi thân phận, đến lúc đó hắn nói ả là tiểu thư được nuôi dưỡng ở bên ngoài do sức khỏe kém, cho dù có người nhìn ra cũng không dám nói gì.

Nói xong, Lâu Việt liền rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng không một chút lưu luyến của người đàn ông, Triều Hoa sắp xé nát vạt áo của mình.

Cho ta rời cung? Không thể nào!

Vô luận như thế nào, Lâu Việt cũng đã đồng ý mỗi tháng sẽ ở trong cung của ả chín ngày, tuy tháng này Lâu Việt không chạm vào ả, nhưng ả không tin tháng nào cũng không chạm vào!

Ả lại nghĩ đến Triều Từ, đột nhiên cảm thấy đau đớn âm ỉ trong lồng ngực.

Kiếp trước Lâu Việt bãi bỏ hậu cung vì Triều Từ, bây giờ Lâu Việt không muốn động vào các phi tần khác, nhất định cũng là vì Triều Từ!

Thân là đàn ông, nhưng lại mê hoặc người khác còn hơn cả hồ ly tinh gấp trăm lần.

............

Triều Hoa vào cung chín ngày, Lâu Việt ở với ả chín ngày.

Lúc này hậu cung đã xôn xao bàn tán.

Mà trong Lâm Hoa Cung, bệ hạ đã không đến đây chín ngày. Những cung nữ của Triều Từ thấy sắc mặt của hoàng hậu mấy ngày nay không được tốt, không khỏi lo lắng cho chủ tử của mình.

Trước khi Triều Hoa nhập cung, rõ ràng chủ tử được sủng ái nhất lục cung, nhưng bây giờ...

Đúng là chín ngày này, tâm trạng của Triều Từ không được tốt.

Người yêu của cậu và em gái của cậu lại lẫn lộn vào nhau, thậm chí liên tục với nhau trong suốt chín ngày...

Người như Triều Từ, thực sự muốn cùng em gái của mình sống chung một chồng hay sao?

Vào buổi sáng của ngày thứ mười, Triều Hoa đến thỉnh an rất sớm.

Ả đang mặc Thiên Chức Cẩm, là đồ cống nạp từ Tô Châu và Hàng Châu, phải mất ba năm mới dệt được mười thước, là đồ mà Lâu Việt đã ban cho Hải Yến Cung của ả.

Ả đeo hồng phỉ thúy ở trên tay, cài trâm ngọc trai ở trên đầu... Tất cả đều là những vật báu có giá trị rất lớn.

Sau khi các phi tần khác thỉnh an rồi rời đi, chỉ còn Triều Hoa ở lại.

"Triều Hoa đã vào cung chín ngày nhưng hôm nay mới tới bái kiến huynh trưởng, Triều Hoa thật là có lỗi. Chỉ là bệ hạ đã ở trong cung của Triều Hoa suốt chín ngày, Triều Hoa thực sự không có thời gian. Bây giờ mới rảnh rỗi được một chút, hy vọng huynh trưởng thứ lỗi."

Người phụ nữ xinh đẹp như hoa nói như vậy.

"...Không có việc gì." Triều Từ nói.

............

Đêm đó, Lâu Việt đã tới Lâm Hoa Cung.

Trên mặt Triều Từ vẫn rất dịu dàng, nhưng trong lòng lại rất khó chịu.

Dường như Lâu Việt không hề để ý.

Ngoại trừ chín ngày đầu tiên, sau đó hắn luôn ở trong Lâm Hoa Cung.

Hơn nửa tháng vội vã trôi qua, Lâu Việt chưa từng đến Hải Yến Cung một lần nào nữa.

Vào một buổi trưa nọ, khi Triều Từ vừa dùng bữa xong, đang định đọc vài cuốn sách để giết thời gian, thì hàng chục thị vệ bất ngờ xông vào cung.

Đi đầu là Lâu Việt và Triều Hoa.

"Bệ hạ, mọi người đang làm gì vậy?" Triều Từ hơi hoảng hốt đứng dậy, không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Huynh trưởng, có người bẩm báo với bệ hạ, huynh đã có dan díu với thái tử." Triều Hoa nói.

Hôm nay, ả vẫn mặc một bộ trang phục lộng lẫy, trông rất vênh váo và hung hăng.

"Bổn cung không hiểu." Triều Từ nhíu mày, nhưng trong đáy lòng lại bắt đầu hoảng loạn không rõ nguyên nhân.

"Thái tử lúc trước? Không phải đã... hoăng rồi sao?"

Không một huynh đệ nào của Lâu Việt còn sống sót. Hoặc là giết hại lẫn nhau, hoặc là chết dưới tay của Lâu Việt.

"Huynh trưởng, đến lúc này rồi, huynh còn ra vẻ như vậy để làm gì? Thái tử đã hoăng rồi hay không, không phải huynh là người hiểu rõ nhất sao?" Triều Hoa hỏi ngược lại.

"Bổn cung không hiểu ý muội là gì."

"Không hiểu cũng không sao. Khi tìm được bằng chứng, dù huynh có ra vẻ như thế nào cũng không còn tác dụng." Triều Hoa mỉm cười, sau đó ra lệnh cho thị vệ, "Lục soát cho ta!"

Dù cho Triều Từ thực sự không biết gì về chuyện thái tử, nhưng ngay lúc này, cậu cũng không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng.

Lúc trước, cậu và thái tử Lâu Thần có một chút quan hệ.

Thái tử thích phong nhã, có một chút thành tựu ở văn chương, bọn họ đã cùng nhau uống rượu luận văn, có thể coi như bằng hữu.

Nhưng sau đó, cuộc chiến tranh ngôi đoạt vị diễn ra, tứ hoàng tử bức vua thoái vị nhưng lại bị Lâu Việt làm phản. Ngày đó hoàng thành loạn lạc, nghe nói thái tử đã chết dưới kiếm của loạn quân, còn những chuyện khác Triều Từ đều không biết.

Rõ ràng là người đã chết, tại sao hôm nay lại đột nhiên nói rằng cậu dan díu với Lâu Thần?