Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 177: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (30)



Chương 177: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (30)

Hai người đã đưa Triều Từ đến một bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của Triều gia.

Họ đã mời đến bác sĩ tâm lý giỏi nhất cho cậu, nhưng kết luận cuối cùng vẫn không lạc quan.

Ý của bác sĩ là tình trạng của Triều Từ rất nguy hiểm, thậm chí cậu đã tự khép mình.

Cậu đã mất hết phản ứng với mọi thứ từ bên ngoài, dường như chỉ còn một chút phản ứng với Triệu Dịch - cho dù phản ứng này là rất nhỏ.

Bác sĩ đề xuất để Triệu Dịch hợp tác điều trị, tốt nhất là luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cậu, tuân thủ yêu cầu của nhân viên y tế để Triều Từ lấy lại phản ứng với bên ngoài. Tình trạng tự khép mình của cậu xảy ra vẫn chưa lâu, còn có thể cứu chữa được.

Tất nhiên, Triệu Dịch sẽ không từ chối, cho nên mỗi ngày hắn đều đích thân chăm sóc Triều Từ.

............

Ngày thứ năm Triều Từ ở bệnh viện.

"A Từ, há miệng ra nào." Triệu Dịch cầm cái thìa đưa nó đến trước mặt Triều Từ.

Mỹ nhân như pha lê ở trước mặt ngoan ngoãn mở miệng ra, ngậm lấy thức ăn trong thìa, nhưng cậu chỉ ngậm nó ở trong miệng mà không làm gì khác.

"Thật ngoan, nhai vài cái đi nào."

Người đàn ông mỉm cười như đang dỗ dành một đứa trẻ, dịu dàng và kiên nhẫn.

Chàng trai nghe lời nhai vài cái, người đàn ông gật đầu: "A Từ làm rất tốt, có thể nuốt xuống được rồi."

Cứ như vậy, một câu nói là một động tác, mỗi bữa ăn đều phải mất hơn một giờ đồng hồ mới xong.

Nhưng Triệu Dịch lại rất kiên nhẫn.

Sau khi Triều Từ ăn xong một nửa bát cơm, Triệu Dịch tiếp tục đút một thìa cơm, nhưng lần này người trước mặt lại không mở miệng ra.

"A Từ, ngoan nào, ăn thêm một miếng nữa đi." Hắn nhẹ nhàng nói.

Cặp mày thanh tú của chàng trai dường như đang cau lại, nhìn Triệu Dịch một cách ngơ ngác.

Triệu Dịch cúi xuống và ấn nhẹ vào chiếc bụng mềm mại của chàng trai: "Hửm? Có phải đã ăn no rồi không?"

Trong mắt hắn lại tràn đầy ý cười thêm một chút, bởi vì đây là lần đầu tiên trong ba ngày qua Triều Từ tỏ ra "từ chối" với hắn.

Hành động tưởng chừng như bình thường này lại thể hiện một sự tiến bộ rất lớn.

Hắn không khỏi đứng dậy bước tới, ôm chặt lấy Triều Từ, đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng đầy quý trọng.

"A Từ, cậu sẽ sớm khỏe lại thôi."

Cậu ngẩng đầu lên, để mặc hắn tùy ý hôn cậu mà không hề nhận ra.

Sau khi ăn cơm xong, hắn dẫn Triều Từ ra ngoài đi dạo một lúc. Khi họ quay lại, Đàn Liệt đã đợi sẵn ở trong phòng bệnh.

Những ngày này, Triệu Dịch luôn chăm sóc Triều Từ. Một phần là vì bác sĩ nói người tiếp xúc với Triều Từ càng ít càng tốt, một phần là vì hắn đang phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Hoắc Nghi Ca.

Họ đã mang Triều Từ đi khi Hoắc Nghi Ca không có mặt ở đó, tất nhiên là đã sẵn sàng đối mặt với sự trả thù của gã. Trong những vài ngày qua, công ty Thù Hoa do Đàn Liệt phụ trách đã bị tấn công dữ dội. Chỉ trong vài ngày, bằng những chứng cứ ngụy tạo, tin đồn về việc đạo ý tưởng thiết kế đã bị lan truyền khắp nơi, thậm chí các sản phẩm mà họ dự định hướng đến thị trường nội địa vào quý tiếp theo cũng đã bị rơi vào trong tay đối thủ cạnh tranh của họ.

Không chỉ như vậy, ngay cả gia tộc giàu có và quyền lực ở thành phố B như Triệu gia cũng không thể thoát khỏi. Hoắc gia và Triệu gia đều đang ở đỉnh cao của quyền lực, kết quả cuối cùng khi hai bên đối địch với nhau là đều thất bại, không thu được lợi ích gì. Hoắc Nghi Ca biết rõ điều này, nhưng gã lại hành động không một chút nương tay nào.

Cũng chính những ngày này, những người không rõ ràng về tình hình ở thành phố B mới biết được rằng, người thực sự kiểm soát Hoắc gia vẫn là Hoắc Nghi Ca. Còn cháu trai mà gã đã đẩy ra để làm gia chủ nhà họ Hoắc trước đó, thực chất chỉ là một kẻ bù nhìn mà thôi.

Ông Triệu suýt chút nữa đã đánh gãy chân Triệu Dịch vì chuyện này. Ông không ngờ rằng thằng nhóc này vừa đi ra ngoài lại gây ra chuyện lớn như vậy! Hai ngày trước, khi Triệu Dịch vội vàng trở về nhà chính, thì bị ông cụ ném thẳng một ấm trà, bị một gậy đập vào vai, nhưng hắn vẫn giữ im lặng không phát ra một tiếng nào.

Ông cụ còn nói được gì nữa, sự tình đã như vậy rồi.

Chỉ là cơ nghiệp đồ sộ của Triệu gia chẳng lẽ sẽ bị hủy hoại trong tay nó sao?

Triệu gia không phải là một khúc xương dễ nhai, nhưng nếu Hoắc Nghi Ca vẫn ngoan cố nhai nó, cho dù cuối cùng Hoắc gia chỉ cắn xuống được một miếng thịt thì có ích lợi gì chứ?

Dù sao ông cũng đã già rồi, cho dù có dùng thủ đoạn mạnh mẽ cũng không thể so sánh được với sự tàn nhẫn và liều lĩnh của Hoắc Nghi Ca. Mà cha của Triệu Dịch cũng không phải xuất sắc, chỉ có thể duy trì chứ không thể phát triển hơn.

Không ngờ Triệu Dịch lại mang đến một bất ngờ cho ông cụ. Do sự trả thù của Hoắc Nghi Ca mà chuỗi vốn trong dự án quan trọng của nhà họ Triệu đột ngột bị đứt đoạn, tạo ra một khoản thiếu hụt hàng chục tỷ. Nếu chỗ này bị đứt đoạn sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, hậu quả không thể lường trước được.

Ai ngờ Triệu Dịch trực tiếp lấy ra một số tiền lớn để bù đắp khoản thiếu hụt này. Trước đó, không ai nghĩ rằng người đứng sau tổ chức giao dịch chứng khoán lớn nhất nước M trong hai năm qua, lại chính là Triệu Dịch chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Một dòng tiền lớn giải quyết được tình thế khẩn cấp, sau đó Triệu gia và Hoắc gia bắt đầu giằng co với nhau. Hoắc Nghi Ca ép sát từng bước, đưa ra những chiến thuật tàn nhẫn, giết địch một ngàn nhưng tự tổn hại tám trăm. Cả hai bên đều biết rằng, Hoắc Nghi Ca đang cố ép Triệu Dịch phải giao Triều Từ ra.

Nhưng điều này tuyệt đối không thể xảy ra với Triệu Dịch. Triệu Dịch hợp tác với Đàn Liệt để đấu với Hoắc Nghi Ca. Chỉ trong vài ngày, thị trường kinh doanh của toàn bộ thành phố B đã trở nên hỗn loạn, vô cùng rối ren khiến mọi người đều hoảng sợ.

Thời gian của Triệu Dịch bị chia làm hai nửa, một nửa là để xử lý Hoắc Nghi Ca, một nửa còn lại là để chăm sóc cho Triều Từ. Thời gian nghỉ ngơi của bản thân bị rút lại gần như không còn gì, nhưng hắn giống như được làm bằng sắt, không biết mệt mỏi là gì.

"Anh đến rồi?"

Triệu Dịch đẩy Triều Từ trở lại phòng bệnh thì nhìn thấy Đàn Liệt, bình tĩnh chào hỏi với anh một câu. Nhưng hắn không nhìn anh nhiều mà tự mình thay cho Triều Từ một chiếc áo lông. Bây giờ sắp gần Tết rồi, ngoài trời rất lạnh, Triệu Dịch nóng lòng muốn bọc Triều Từ thành một quả bóng tròn. Nhưng trong phòng lại có hệ thống sưởi rất ấm, nên sau khi trở về, hắn chỉ mặc cho Triều Từ một chiếc áo khoác nhẹ.

Đàn Liệt chỉ "ừ" một tiếng, không để ý đến thái độ lạnh lùng của Triệu Dịch đối với anh, ngược lại anh hăng hái bước tới hỏi: "Triều Từ hôm nay thế nào?"

Nói đến đây, Triệu Dịch không khỏi nở nụ cười, tâm tình vui vẻ mà nói: "Hôm nay Triều Từ biết từ chối tôi rồi, khi ra ngoài, cậu ấy còn nắm tay tôi."

Đàn Liệt nghe xong không khỏi vui mừng.

Bây giờ có ghen tị hay không cũng không còn quan trọng nữa, nếu Triều Từ có thể hồi phục, cho dù anh phải chết ngay bây giờ cũng sẵn lòng.

Anh thậm chí còn bắt đầu cảm thấy may mắn vì sự chấp nhất của Triều Từ đối với Triệu Dịch trước đây. Ít nhất là cho đến bây giờ, vẫn còn Triệu Dịch là mối liên kết cuối cùng của cậu với thế giới này.

Anh không nhịn được mà tiến lên, áp vào đôi tai hơi ửng đỏ vì lạnh của Triều Từ. Trong đôi mắt xanh biếc ấy là nụ cười lấp lánh như sao trời: "A Từ, em sẽ khỏe lại thôi."

Triều Từ ngơ ngác nhìn anh, trong mắt không có sự từ chối cũng không có sự tò mò.

Triệu Dịch rót nước cho Triều Từ, đút cho cậu uống từng ngụm nhỏ, rồi lại ở bên cạnh xem TV cùng cậu.

Đàn Liệt chỉ đứng sang một bên, im lặng nhìn họ khoảng một tiếng rồi lặng lẽ rời đi.

Nhà họ Triệu đã chiếm đóng thành phố B nhiều năm, đối mặt với sự tấn công của Hoắc gia vẫn có thể coi là ung dung. Nhưng Thù Hoa do Đàn Liệt phụ trách chỉ mới bắt đầu thâm nhập vào thị trường trong nước, cần phát triển hơn nữa. Trong giai đoạn phát triển như hiện tại, nếu có bất kỳ sơ suất nào sẽ phải gánh đòn trí mạng.

Mặc dù Thù Hoa chỉ là một trong những thương hiệu của gia tộc Đàn Liệt, nhưng không thể đánh giá thấp tầm quan trọng của nó, đặc biệt là đối với Đàn Liệt. Nếu anh thất bại vào thời điểm này, khi trở về nước D, anh sẽ không còn nhận được sự coi trọng của gia tộc.

Sự rời đi của Đàn Liệt hoàn toàn không khiến Triệu Dịch phân tâm, dường như trong mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy một mình Triều Từ.

Sau khi xem xong hai tập phim cùng với Triều Từ thì đã hơn chín giờ, cũng là lúc Triều Từ chuẩn bị đi ngủ.

Triệu Dịch đi vào phòng tắm chuẩn bị nước cho Triều Từ, rồi đứng trong phòng tắm giúp cậu cởi bỏ quần áo.

Vẻ mặt của hắn không có chút dục vọng nào, chỉ có sự đau lòng và thù hận khi nhìn thấy những vết bầm tím chưa mờ đi trên cơ thể của Triều Từ.

Hắn kiểm tra nhiệt độ nước, sau đó cẩn thận đỡ Triều Từ ngồi xuống, liên tục hỏi cậu một cách dịu dàng: "Có nóng quá không?"

Triều Từ vẫn nhìn hắn giống như mọi khi, không nói một lời.

"Nếu nóng quá thì gật đầu, biết không?" Triệu Dịch cũng không nản lòng, tiếp tục nói nhẹ nhàng với cậu.

Triều Từ không để ý đến hắn, cậu như đang mải mê nhìn vào bọt xà phòng trong bồn tắm.

Triệu Dịch dùng một tay để giữ Triều Từ, tay kia cởi bỏ áo quần của mình, rồi cẩn thận bước vào bồn tắm. Nếu có một nơi nào mà Triệu Dịch sợ hãi nhất, có lẽ chính là phòng tắm.

Kể từ khi Đàn Liệt nói về việc Triều Từ tự tử, dường như chỉ cần nhắm mắt lại là hắn có thể nhìn thấy bóng dáng đầy máu đang ngủ say trong bồn tắm của căn hộ đó - dù thực tế hắn chưa từng nhìn thấy.

Nhưng chiếc bồn tắm đó đã quá quen thuộc với hắn.

Hắn vẫn còn nhớ đêm đó, Triều Từ bị chuốc thuốc, như một ngọn lửa cô độc dám liều lĩnh lao vào lòng hắn, nhưng cuối cùng lại bị hắn đẩy ra. Hắn kéo cậu vào phòng tắm, đẩy cậu xuống bồn tắm, rồi dùng nước lạnh giội lên người cậu hết lần này đến lần khác.

Nó giống như một sự xúc phạm tàn nhẫn.