Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 134: Ta Vốn Dĩ Không Phải Người Tốt Gì,..



Cố Minh Tiêu ôm chặt lấy Giang Sở Dung hôn một lúc, sau đó cả hai đều có chút thở dốc.

Nhưng không ai nỡ buông tay ra trước, giữa chừng hai người lại đối mắt nhìn nhau, cũng không biết là ai chủ động trước, tiếp tục nụ hôn kéo dài.

Dần dần, trên trán Giang Sở Dung chảy ra một chút mồ hôi tinh mịn, trên khuôn mặt trước giờ vẫn luôn lạnh lùng của Cố Minh Tiêu cũng hiện lên huyết sắc nhàn nhạt.

Tựa như tiên nhân đã nhuốm bụi trần, không thể làm tiên được nữa.

Sau khi lại kết thúc một nụ hôn.

Lúc này đôi môi mỏng của Giang Sở Dung đã ẩm ướt đỏ ửng, cậu thở hổn hển từng hơi, ngẩng đầu nhìn gương mặt của Cố Minh Tiêu.

Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng đã mất đi vẻ thanh cao, Giang Sở Dung chần chừ một chút, rồi vươn tay lên vuốt nhẹ đuôi mắt hẹp dài hơi ửng đỏ của Cố Minh Tiêu, không khỏi cười nói: "Sao chàng vẫn chưa chịu biến lại thế? Chơi đến nghiện rồi sao?"

Vẻ nhẫn nhịn trong mắt Cố Minh Tiêu càng thêm nặng nề, hắn nhìn thật sâu vào Giang Sở Dung ở trước mặt, môi mỏng khẽ động: "Em rất không thích bộ dạng này?"

Giang Sở Dung hơi sửng sốt: "Cũng không phải không thích, nhưng mà... cứ cảm thấy kỳ lạ sao ấy."

Dù gì đây cũng là khuôn mặt của đại sư huynh...

Mà giây tiếp theo, ánh sáng trong địa cung đột nhiên tắt ngấm.

Xung quanh không thể nhìn thấy năm ngón tay.

Giang Sở Dung:?

Cố Minh Tiêu trầm mặc một lúc rồi nói: "Tạm thời không thể biến trở về, em nhịn một chút —— "

Khoảnh khắc tiếp theo, khi Giang Sở Dung vẫn còn lấy làm ngạc nhiên, Cố Minh Tiêu lại hôn cậu một cách mãnh liệt.

Tỏa Linh Xích kêu lên leng keng.

Giang Sở Dung rất bất lực trước sự nhiệt tình nóng bỏng của Cố Minh Tiêu, nhưng trong lòng cậu cũng rất ấm áp—— Văn Lăng luôn yêu cậu một cách mãnh liệt như vậy, cũng rất tốt.

Cuối cùng, Giang Sở Dung dứt khoát không nghĩ gì nữa, lần nữa nhắm mắt lại, yên lặng đón nhận nụ hôn này.

Giờ này khắc này, cậu quăng cả chuyện đại sư huynh có thể sẽ đột nhiên xuất hiện rồi tóm gọn cả bọn ra sau đầu, cậu chỉ biết ôm thật chặt người trước mặt...

Nhưng rất nhanh sau đó, Giang Sở Dung lại phát hiện có vài thứ không ổn.

Văn Lăng đổi mặt thì cứ đổi đi, sao ngay cả thân hình cũng đổi luôn vậy?

Chẳng lẽ vì lần trước cậu khen đại sư huynh nên chàng ấy ghen tị, cố ý làm như vậy?

Nhưng Giang Sở Dung vẫn cảm thấy không đúng lắm, cậu do dự một lúc rồi nói trong bóng tối: "Văn Lăng, chàng đợi đã, vẫn nên biến trở về trước—"

Cậu còn chưa nói xong, một nụ hôn mang theo chút ý giận dỗi đã đáp xuống bên môi cậu, cắn mạnh cậu một cái, vẫn là hơi thở thanh lãnh như tuyết đó.

Giang Sở Dung giật mình một cái vì đau.

Và chẳng mấy chốc, không còn chỗ cho Giang Sở Dung rối rắm chuyện có biến lại hay không biến lại nữa.

Giờ phút này cậu mới phát hiện, giường bạch ngọc thật sự rất lạnh, bàn tay của Cố Minh Tiêu rất nóng, mà sự ghìm giữ của Tỏa Linh Xích làm cho cậu không được thoải mái...

Nhưng đến cuối cùng, tất cả những suy nghĩ lộn xộn và nhỏ vụn này đều biến mất.

Lúc này, Giang Sở Dung chỉ sững sờ nhìn trần nhà đen kịt trên đỉnh đầu mà ngẩn ngơ nghĩ—Hiệu quả cách âm của địa cung này tốt thật...

Cũng đã như vậy rồi mà đại sư huynh vẫn chưa tới.

Nửa đêm.

"Xẹt" một tiếng khe khẽ, ánh nến trong cung điện dưới lòng đất lần lượt được thắp sáng.

Giang Sở Dung hiện tại đang ngủ thiếp đi trong vòng tay của Cố Minh Tiêu.

Đôi gò má của cậu còn lưu lại một vệt ửng hồng nhàn nhạt, mồ hôi trên trán vẫn chưa khô hoàn toàn, đọng lại một chút ẩm ướt trên làn da trắng như ngọc.

Hàng mi dài như lông vũ ướt sũng không biết là nước mắt hay mồ hôi, lặng lẽ rũ xuống dưới mi mắt, tạo nên một cái bóng lờ mờ.

Trên đôi môi xinh đẹp sưng tấy có một vết máu tươi, đỏ sẫm, nhưng không hiểu sao lại mang theo một chút dụ dỗ không tự chủ.

Lúc này, mái tóc đen của cậu rơi tán loạn, vắt ở trước ngực Cố Minh Tiêu, làm lộn xộn vạt áo trắng phanh ra một nửa của hắn.

Nhưng Cố Minh Tiêu chẳng hề để ý những điều này, hiện giờ hắn chỉ lặng lẽ cụp mắt xuống, duỗi ra bàn tay thon dài mát lạnh như ngọc điêu, nhẹ nhàng vén đi mái tóc ướt át trên vầng trán nhẵn nhụi cho Giang Sở Dung.

Khi ánh nến chiếu tới, cũng có thể thấy rõ ràng, đôi môi mỏng bình thường vẫn luôn lãnh đạm nhạt màu của Cố Minh Tiêu bấy giờ cũng đã có huyết sắc, bên trên còn có một vết cắn lờ mờ.

Không hiểu sao lại lộ ra mấy phần mùi vị bị người khinh nhờn.

Tiên nhân cấm dục cứ vậy mà bị kéo xuống trần tục.

Nhưng bản thân tiên nhân lại rất vui vẻ chịu đựng.

Thậm chí, đây còn là điều mà tự bản thân hắn mong cầu.

Cuối cùng, Cố Minh Tiêu cũng vuốt thẳng lại mái tóc đen của Giang Sở Dung. Lúc này, ngón tay của hắn xoa nhẹ lên vầng trán mịn màng trơn bóng của cậu, động tác ở đầu ngón tay cực kỳ dịu dàng, từng chút từng chút một, dọc theo trán của Giang Sở Dung nhẹ vuốt xuống.

Từ giữa lông mày đến sống mũi rồi đến chóp mũi, đến cả... bờ môi.

Mỗi một nơi mỗi một chỗ dường như đều được hắn chạm vào một cách rõ ràng.

Hắn giống như đang dùng hết tất cả khả năng của mình để khắc sâu khuôn mặt này vào trong tâm trí.

Cho đến khi, hàng mi dài của Giang Sở Dung khẽ run lên, mũi cậu hơi nhăn lại, sau đó nhẹ hắt hơi một cái trong lòng Cố Minh Tiêu.

Đầu ngón tay của Cố Minh Tiêu hơi co lại.

Sau đó, hắn dừng lại hành vi quyến luyến của mình, giơ tay lên, năm ngón tay kết ấn hướng về phía xa ——

Sau khi ánh sáng lóe lên, trận pháp Hỏa Tinh Thạch từ từ hiện ra bắt đầu vận hành, dưới sự đóng góp của Hỏa Tinh Thạch trận, độ ấm ở trong địa cũng dần tăng lên...

Đúng lúc này, Giang Sở Dung nằm trong lòng Cố Minh Tiêu cũng cảm giác được nhiệt độ xung quanh mình thay đổi, người trước giờ luôn nhạy bén và cảnh giác như cậu không hề cảm thấy thoải mái hơn mà ngược lại cậu còn cố gắng mở ra cặp mắt mông lung, nhướng mày nhìn xung quanh.

Kết quả vừa ngước mắt lên, liền đụng phải xương quai xanh tinh xảo và cần cổ trắng trẻo xinh đẹp của Cố Minh Tiêu.

Giang Sở Dung:...

Cố Minh Tiêu vẫn bình tĩnh như cũ, duỗi tay nhẹ nhàng kéo chăn nhung ở bên cạnh lên đắp cho cậu, nói: "Sao em lại tỉnh rồi?"

Giang Sở Dung hơi nhướng người ngồi dậy trong lòng Cố Minh Tiêu, vươn tay chọc chọc vào lồ.ng ngực của Cố Minh Tiêu, sau đó cau mày nói: "Chàng còn chưa chịu đưa ta đi sao. Bộ thật sự coi chỗ này là quán trọ hả?"

"Lỡ như đại sư huynh trở về thì phải làm sao?"

Cố Minh Tiêu sững sờ trong giây lát.

Thật lâu sau, hắn mới bình tĩnh nói: "Không phải trước đó ta đã nói, muốn em chờ ta trở về nghe ta giải thích sao?"

Giang Sở Dung vô thức phản bác: "Chàng nói khi nào——"

Khoan đã?!

Giải thích?!

Đó không phải là những gì đại sư huynh đã nói sao?

Giang Sở Dung chợt im lặng một lúc, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.

Cậu cứ thế mà nhìn Cố Minh Tiêu ở đối diện với ánh mắt không thể tin nổi.

Cố Minh Tiêu cũng bình tĩnh nhìn cậu.

Một lúc lâu sau, vẫn là Cố Minh Tiêu dường như có chút không thoải mái với ánh mắt hoài nghi sáng quắc của Giang Sở Dung, hắn chỉ đành cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Đúng như em nghĩ đó."

Nghe vậy, Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, không nhịn được mà vỗ mạnh vào vai Cố Minh Tiêu: "Hay lắm, họ Văn kia, chàng chơi ta đúng không?! Từ đầu đến cuối đều là chàng! Chàng làm ta sợ muốn chết chàng có biết không?"

"Sao con người chàng lại như thế chứ!"

(Lúc này bé Dung lại nghĩ là từ lúc bị bắt vào địa cung thì CMT đã là VL rồi nên mới nói vậy)

Cố Minh Tiêu:...

Thật lâu sau, Cố Minh Tiêu khó khăn mấp máy môi: "Chuyện ta muốn nói với em, không phải chuyện này."

Giang Sở Dung lườm hắn một cái: "Vậy chàng muốn nói cái rắm gì thì mau nói đi!"

Cố Minh Tiêu lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, hắn cất giọng không mấy lưu loát nói: "Ta bây giờ, không phải Văn Lăng nữa. Đây mới là thân phận thật của ta."

Giang Sở Dung:?

Giang Sở Dung lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc: "Không thể nào? Chàng đoạt xá đại sư huynh rồi sao?"

Cố Minh Tiêu:?

Có lẽ là Cố Minh Tiêu chưa bao giờ nghĩ tới Giang Sở Dung sẽ suy nghĩ sai lệch đến mức này, bấy giờ hắn thật sự không biết phải giải thích như thế nào.

Hắn cứ tưởng câu cuối cùng vừa rồi của mình đã đủ rõ ràng lắm rồi.

Giang Sở Dung tự mình suy đoán lung tung một hồi, nhưng cuối cùng lại tự dọa chính mình, cậu đang có chút sốt ruột muốn hỏi Văn Lăng có thật sự đã đoạt xá Cố Minh Tiêu rồi không, nhưng lúc này Cố Minh Tiêu lại hơi chần chừ một chút, im lặng rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thứ gì đó, đưa nó đến trước mặt Giang Sở Dung.

Đó là thứ mà Giang Sở Dung không bao giờ ngờ tới sẽ nằm trong tay hắn.

Một chiếc nhẫn ngọc vô cùng bình thường.

Nhưng chiếc nhẫn này... Giang Sở Dung đã từng đưa nó cho Cố Minh Tiêu khi ở Vô Vọng Kiếm Phái, là tín vật cho lời hứa cậu sẽ nói giúp Cố Minh Tiêu với người yêu của Cố Minh Tiêu.

Nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc này, Giang Sở Dung đột nhiên rơi vào im lặng.

Bầu không khí ngưng trọng có chút kỳ lạ.

Lúc này, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Giang Sở Dung nhìn chòng chọc vào chiếc nhẫn ngọc trong tay Cố Minh Tiêu, nhìn một hồi, hai mắt cậu đã nổi lên tơ máu.

Những ngón tay của Cố Minh Tiêu vốn chưa bao giờ run khi cầm kiếm, nhưng lúc này bị Giang Sở Dung nhìn như vậy, không ngờ nó lại có xu thế như muốn run rẩy.

Nhưng giờ phút này, hắn vẫn cam chịu nắm chặt nhẫn ngọc, khàn giọng nói: "Em đã hứa, em sẽ nói giúp ta trước mặt người ta thích, hiện tại, ta hi vọng em có thể thực hiện lời hứa."

Vốn dĩ nếu Cố Minh Tiêu không giải thích nhiều như vậy, trong lòng Giang Sở Dung còn ôm chút may mắn, thầm nghĩ có lẽ không phải như vậy đâu?

Nhưng khi Cố Minh Tiêu nói ra câu này, chút xíu may mắn trong lòng Giang Sở Dung đã bị Cố Minh Tiêu chặt đứt hoàn toàn!

Lúc này, cả người cậu tức giận đến phát run.

Mãi cho đến khi Cố Minh Tiêu thấp giọng nói ra câu cuối cùng: "Bức tượng ngọc mà ta tạc khi đó, em cảm thấy quen thuộc cũng bởi vì thật ra——"

Cố Minh Tiêu còn chưa nói hết câu, Giang Sở Dung đã nổi cơn thịnh nộ, cậu không thể kìm chế được nữa, giơ tay hất văng chiếc nhẫn ngọc ra khỏi tay Cố Minh Tiêu!

Chiếc nhẫn ngọc bay ra ngoài, đập vào vách tường cách đó không xa, lăn xuống đất phát ra tiếng đinh đương.

Lúc này, Giang Sở Dung phẫn nộ nhìn Cố Minh Tiêu ở trước mặt nói: "Họ Văn kia, sao chàng dám chơi ta như vậy?!"

Cố Minh Tiêu liếc nhìn chiếc nhẫn ngọc rơi xuống đất vẫn chưa vỡ nát hoàn toàn, ánh mắt hắn lóe lên, đang muốn trả lời thì Giang Sở Dung đã hét lên: "Trả lời ta!"

Hầu kết của Cố Minh Tiêu giật một cái, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt nghiêm túc nhìn Giang Sở Dung ở trước mặt, nói: "Ta đã nói, ta không cố ý giấu em."

Hai mắt Giang Sở Dung đỏ ngầu, lạnh lùng nói: "Lý do."

Cố Minh Tiêu trầm mặc một lát, mới nói: "Mới đầu không nói với em, là bởi vì song tu Chính Tà quá khó, xác suất có thể đạt tới cảnh giới Nhập Thánh rất thấp, ta sợ nếu em biết được sẽ có gánh nặng tâm lý."

"Vả lại, ta làm việc này là vì Kiếm Phái, ta không có tư cách đòi hỏi em phải cùng ta gánh vác trọng trách nặng nề như vậy."

Giang Sở Dung mặt mày vô cảm nhìn Cố Minh Tiêu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Giang Sở Dung lạnh giọng nói: "Ta không chấp nhận lý do này. Tốt nhất là chàng còn có lý do khác."

Cố Minh Tiêu dường như cũng biết Giang Sở Dung sẽ phản ứng như vậy.

Một lúc sau, trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn hiện lên ý cười bất đắc dĩ mà lại cay đắng, hắn nói: "Ở Cấm địa Thần Ma, lần đầu tiên khi ta sắp chết, em có còn nhớ khi đó ta đã nói ta có chuyện muốn nói với em không?"

Giang Sở Dung:...

Một lúc sau, Giang Sở Dung lạnh nhạt nói: "Nhưng sau đó chàng vẫn còn rất nhiều cơ hội, nhưng tại sao chàng không nói?"

Lần này Cố Minh Tiêu không phản bác lại, hắn chỉ nói: "Là lỗi của ta."

Nghe thế, Giang Sở Dung không còn tức giận nữa mà lại rơi vào một sự im lặng kỳ lạ gần như là lãnh đạm.

Lý trí nói cho cậu biết, Cố Minh Tiêu/Văn Lăng quả thật có khổ tâm, những lý do đó có thể chấp nhận được.

Nhưng về mặt tình cảm, làm sao cậu có thể không tức giận?

Cái tên này vậy mà lại im hơi lặng tiếng giấu diếm cậu lâu như vậy. Nếu không phải chuyến đi vào Cấm địa Thần Ma lần này thành công, thì có phải ngay cả khi chồng cậu chết rồi, cậu cũng không biết được chân tướng không?

Vừa nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra, Giang Sở Dung lại hận không thể nghiến vỡ răng.

Đột nhiên ——

"Mặc kệ chuyến đi vào Cấm địa Thần Ma có thành công hay không, thì ta cũng sẽ nói cho em biết, ta sẽ không giấu diếm em nữa."

Giang Sở Dung lạnh lùng nhướng mắt lên: "Bộ chàng không sợ khi đó ta không chấp chận chàng sao?"

Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát: "Vậy ta sẽ làm giống như bây giờ. Những điều này đều là em dạy ta."

Giang Sở Dung:?!

Giờ khắc này, trong đôi mắt băng lãnh của Cố Minh Tiêu lại thấp thoáng lộ ra một tia ma khí đỏ tươi, hắn rốt cục cũng không nhịn nổi nữa.

Thế là, hắn dứt khoát không thèm che giấu ngước mắt lên, nhìn Giang Sở Dung đang kinh ngạc đến suýt quên cả giận bằng một đôi mắt đỏ như máu, nhàn nhạt nói: "Ta vốn dĩ không phải người tốt gì, là Văn Lăng không phải, là Cố Minh Tiêu, cũng không phải."

"Khi đó em ở bên cạnh ta, chẳng lẽ không nhận ra điều này sao?

Lúc này Giang Sở Dung nhìn vào đôi ma nhãn đẫm màu máu không hề che giấu của Cố Minh Tiêu, cậu triệt để bị một Cố Minh Tiêu như vậy hù cho kinh hồn bạt vía...

Mãi cho đến khi Cố Minh Tiêu nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm lấy cổ tay bị Tỏa Linh Xích trói buộc của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung vô thức rút tay về, nhưng Cố Minh Tiêu đã giữ chặt cổ tay của cậu trong lòng bàn tay.

Giang Sở Dung cau mày, vừa định nổi giận, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đỏ tươi đó của Cố Minh Tiêu, cậu lại có chút do dự — Lỡ như kí/ch thích Cố Minh Tiêu, người chịu thiệt vẫn là chính mình...

Vì vậy, lúc này Giang Sở Dung tạm thời chọn lựa nhẫn nhịn và trầm mặc.

Mà bấy giờ Cố Minh Tiêu lại cụp xuống đôi mắt tràn ngập ma khí, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Tỏa Linh Xích tản ra linh quang nhợt nhạt trên cổ tay trắng nõn của Giang Sở Dung, nói ra từng chữ một: "Em nên biết. Thứ mà ta muốn, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để lấy được."

"Hạt giống ma hay là em cũng vậy."

"Vậy nên cho dù em có tức giận đi nữa, thì ta cũng sẽ không buông tha em. Hiểu không?"

Giang Sở Dung:...!

Giang Sở Dung lại ngẩng đầu nhìn Cố Minh Tiêu ở trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc, lúc này, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Minh Tiêu có hai luồng khí tức lạnh lẽo và tà ác tương phản đan xen nhau, khiến hắn tựa như Thần cũng tựa như Ma, trong khí chất thuần khiết lại mang theo sa đọa, quyến rũ đến lạ...

Sau khi nhìn nhau một hồi, lại thấy dụ/c vọng hừng hực không hề che giấu trong mắt Cố Minh Tiêu, giờ phút này trái tim không biết xấu hổ của Giang Sở Dung lại rất không hợp thời mà đập rộn lên: Mẹ kiếp, đại sư huynh như vậy hơi bị đẹp trai, làm sao bây giờ a...

Cố Minh Tiêu:...

Một lát sau, Cố Minh Tiêu nhẹ giọng nhắc nhở: "Em quên che lại Đồng Tâm Sinh Tử Khế rồi."

Giang Sở Dung:!

Đệt, bị vạch trần rồi!

Bấy giờ, Giang Sở Dung vừa xấu hổ vừa giận dữ không kiềm chế được, cảm thấy Cố Minh Tiêu quá đáng lắm luôn, sao có thể, sao có thể bắt chẹt cậu như vậy?!

Rõ ràng là đang xin lỗi, nhưng tại sao còn làm như vậy!

Thế là, Giang Sở Dung lửa giận ngập đầu nhào tới hung dữ cắn vào vai Cố Minh Tiêu!

Cố Minh Tiêu khẽ nhíu mày, môi mỏng đột nhiên giật một cái, ma khí trong cơ thể thiếu chút nữa lại bùng phát ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, hắn đã cố kiềm nén lại.

Giang Sở Dung thực sự rất tức giận, rất rất tức giận, vì vậy cậu cắn rất mạnh, cắn đến mức đau răng, cắn đến khi cả người phải run lên!

Chỉ một cú cắn này, cậu đã trút hết tức giận vì bị Cố Minh Tiêu lừa dối vào trong đó.

Sau khi cắn xong, ngay cả Cố Minh Tiêu đã tu thành kim thân tam trọng cũng bị cậu cắn đến vai chảy máu, máu chảy xuống từ vạt áo trắng mỏng manh.

Mãi đến khi Giang Sở Dung nếm được mùi máu tanh, cậu mới giật mình tỉnh táo lại một chút.

Thật lâu sau, Giang Sở Dung mới yên lặng ngừng cắn, xụ mặt ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Cố Minh Tiêu, nói: "Họ Văn kia, có ai xin lỗi như chàng không?"

"Chàng như vậy không phải xin lỗi, mà là đang uy hiếp!"

Cố Minh Tiêu nhìn Giang Sở Dung, chỉ hỏi: "Em còn giận không? Nếu còn giận, ta sẽ để em cắn tiếp."

Giang Sở Dung:...

Cậu lạnh lùng ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Mà lúc này, Cố Minh Tiêu nhìn Giang Sở Dung ngoài mặt thì không chịu khuất phục, nhưng trong lòng rõ ràng đã dịu đi rất nhiều, ma khí trong mắt hắn cũng rút bớt đi một chút.

Sau đó, hắn đưa tay vuốt nhẹ sườn mặt của Giang Sở Dung, trầm giọng nói: "Ta nói như vậy cũng vì không muốn lừa gạt em nữa. Bởi vì ta thật sự không phải là đại sư huynh tấm lòng tươi sáng như trong tưởng tượng của em, càng không phải là một quân tử."

"Em khỏi phải ôm kỳ vọng không thực tế về ta."

Nghe vậy, Giang Sở Dung im lặng chốc lát rồi cười lạnh một tiếng: "Lúc trước ta luôn nói Ma Tôn là lão già âm hiểm, nhưng bây giờ xem ra, chàng mới là kẻ âm hiểm trong âm hiểm. Lòng dạ của chàng so với Ma Tôn còn——"

Lời còn chưa dứt, Cố Minh Tiêu đã nắm cằm của cậu, hôn thật mạnh!

Giang Sở Dung: "Ưm ——!"

Một lúc lâu sau, Giang Sở Dung thở hồng hộc, hốc mắt ươn ướt lấy lại tinh thần, tức muốn chết cả giận nói: "Sao con người chàng lại bá đạo như vậy?!"

"Ta không thích từ đó. Đừng dùng nó nữa."

Giang Sở Dung tức giận nói: "Ta cứ dùng đấy, Ma Tôn là lão già âm hiểm, chàng chính là ———Ưm!"

Lại qua một lúc, Giang Sở Dung hoàn toàn không thở nổi, lồ.ng ngực đỏ bừng của Giang Sở Dung hơi phập phồng vì tức giận, cậu nắm lấy cánh tay của Cố Minh Tiêu cắn mạnh một cái.

Cố Minh Tiêu mặc cho cậu cắn, chỉ lãnh đạm nói: "Từ đó, em nói lần nào ta liền hôn em lần đó."

Giang Sở Dung:...

Chết tiệt, cậu cũng nên cắn cái miệng của tên này!

Cắn cho đến khi hắn không thể nói chuyện được nữa!

————

Tác giả

– Cố Minh Tiêu: Cách khiến người ta không nổi giận nữa chính là chơi xấu.

– Giang Sở Dung: Tức chết ta rồi, tức thành cá nóc luôn rồi!

– Cố Minh Tiêu: Hôn hôn là hết ngay.