Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 107: Hắn Ước Gì Mình Chỉ Là Văn Lăng...



Sau đó, Văn Lăng lại hỏi thăm chủ tiệm về cuộc liên hôn giữa hai tộc, và chủ tiệm cũng trả lời tất cả.

Nghe xong, trong lòng Văn Lăng đại khái cũng đã có suy tính, hắn mua thêm một số thứ rồi cùng Giang Sở Dung rời khỏi tiệm dược liệu.

Ban đầu, Văn Lăng còn cảm thấy thời gian khá là dư dả nên muốn đưa Giang Sở Dung đi dạo quanh thành trì chơi một lát.

Nhưng bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện này, Văn Lăng không còn tâm trạng để đi đây đó nữa.

Nhưng hắn vẫn hỏi Giang Sở Dung: "Em có muốn đi dạo quanh thành này thư giãn một lát không?"

Nghe vậy, Giang Sở Dung hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Vẫn nên mau trở về thôi, nếu Linh tộc đã muốn đến Kiếm Phái, vừa hay có thể điều tra thân phận của ta. Nếu bọn họ muốn giở trò bẩn thỉu gì đó, ta cũng có thể nhắc nhở đại sư huynh trước."

Giang Sở Dung đã nói như vậy, Văn Lăng cũng không chần chừ nữa, hai người mua đủ những thứ cần thiết, rời khỏi Bách Thảo Thành, lên thuyền bạch ngọc.

Sau khi lên thuyền bạch ngọc, Giang Sở Dung vừa điều khiển thuyền đi thẳng về hướng Vô Vọng Kiếm Phái, vừa hiếu kỳ hỏi: "Văn Lăng, chàng có biết lai lịch thiếu tộc trưởng hiện tại của Linh tộc không?"

Văn Lăng trầm mặc một lát, giọng điệu có chút kỳ lạ nói: "Nếu thân thế của em không có gì nhầm lẫn, thì thiếu tộc trưởng đương nhiệm chính là đệ đệ ruột của mẫu thân em, cũng chính là cữu cữu của em."

Dừng một chút, Văn Lăng lại nói: "Nhưng người này... Ta luôn cảm thấy nhân phẩm của hắn ta có vấn đề."

Giang Sở Dung kinh ngạc: "Là cửu cửu của ta thật sao? Như vậy chẳng phải chênh lệch với biểu ca một thế hệ sao?"

Văn Lăng vốn cho rằng Giang Sở Dung sẽ ngạc nhiên với thân phận của thiếu tộc trưởng, nhưng không ngờ Giang Sở Dung lại quan tâm đến điều này, hắn sững sờ một lúc, sau đó giải thích: "Hắn ta hẳn là chỉ lớn hơn em chưa đến mười tuổi, tuổi tác không chênh lệch mấy với Giang Triều Sinh."

Giang Sở Dung do dự một lúc: "Vì sao chàng lại cảm thấy nhân phẩm của hắn ta có vấn đề? Bởi vì những chuyện mà biểu ca đã nói sao?"

Văn Lăng lắc đầu: "Không phải. Cơ mà em ngẫm lại xem, tu vi của mẫu thân em như thế lại bị trọng thương nhiều năm, còn em thì mất tích. Nhưng hắn ta ở Linh tộc sống rất tốt, còn có xu thế trở thành người nắm quyền, chuyện này không phải kỳ lạ lắm sao?"

Giang Sở Dung khẽ nhíu mày: "Ý của chàng là ——"

Văn Lăng: "Năm đó em chết yểu, nguyên nhân cái chết tuyên bố với bên ngoài là do linh nhãn phản phệ, nhưng nếu em thật sự bị phản phệ, đôi mắt này của em sẽ không giữ được, nhưng ta thấy mắt của em không có vấn đề gì. Mà chuyện này là do cửu cửu của em tuyên bố đầu tiên, chắc chắn hắn ta không thoát khỏi liên can."

"Với lại, ta luôn cảm thấy Yêu Tôn lúc ấy có một vài lời còn chưa nói hết. Ông ấy biết thân phận của thiếu tộc trưởng đương nhiệm, nhưng khi đó ông ấy lại không nhắc đến một câu, thật sự kỳ lạ."

Giang Sở Dung lấy làm ngạc nhiên: "Yêu Tôn có vấn đề gì sao? Không thể nào đâu?"

Văn Lăng lắc đầu: "Không phải Yêu Tôn có vấn đề, em có còn nhớ Yêu Tôn đã nhắc tới vết thương do Thiên Đạo gây ra không?"

Giang Sở Dung: "Còn nhớ, chuyện này có liên quan gì đến vết thương của Thiên Đạo?"

Văn Lăng: "Ta đoán có thể là do công pháp thời gian của ông ấy bị hạn chế bởi Thiên Đạo, cho nên không thể tiết lộ quá nhiều. Đặc biệt là Linh tộc rất tinh thông bói toán, có lẽ ông ấy lo lắng nếu ông ấy nói trước cho em biết nhưng em lại không chuẩn bị gì, ngược lại sẽ bị Linh tộc phát hiện, đến Yêu tộc truy sát em."

Giang Sở Dung hơi cau mày lại, một lúc sau, cậu mới nói: "Vậy bây giờ chúng ta thảo luận mấy chuyện này, chẳng phải là ——"

Văn Lăng lạnh lùng nói: "Bọn họ không dám lỗ mãng ở địa giới Nhân tộc, với lại chúng ta cũng sắp về Kiếm Phái rồi, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không thể động chân động tay ở Kiếm Phái. Khi ấy Yêu Tôn không tiết lộ, có lẽ là vì sợ Linh tộc sẽ nhân lúc loạn lạc gây rối ở Yêu tộc, gây bất lợi cho Yêu tộc, nhưng bây giờ chúng ta đã về Nhân tộc, nói mấy chuyện này ắt hẳn không thành vấn đề."

Giang Sở Dung: "Thì ra là vậy."

Suy xét một lúc, Giang Sở Dung lại nói: "Để đảm bảo an toàn, chúng ta khoan nói đến cửu cửu của ta, đợi đến khi về Kiếm Phái rồi nói tiếp."

Ánh mắt Văn Lăng khẽ động: "Vậy cũng được."

Dừng một chút, hắn dường như có chút yên tâm nói: "Em so với tưởng tượng của ta còn bình tĩnh, cởi mở hơn nhiều."

Hiếm khi được Văn Lăng khen ngợi, nhưng Giang Sở Dung nghe xong lại thấy hơi bất lực.

Lúc này, cậu cụp mắt xuống, vươn tay vịn vào mạn thuyền, mím môi một lúc mới nói: "Ta cũng không biết, ta chỉ là... Chưa thể hoàn toàn dung nhập với thế giới này."

"Suy cho cùng, ta đã sống ở một thế giới khác trong nhiều năm, vậy nên ta cảm thấy rất tách biệt. Có lẽ khi chân chính gặp lại cha mẹ, ta mới có thể cảm thấy quen thuộc."

Văn Lăng nghe Giang Sở Dung nói vậy, hắn không nhịn được nhìn về phía cậu.

Lúc này, hắn nhìn thấy một bên sườn mặt xinh đẹp của Giang Sở Dung mang theo một nỗi buồn vô cớ, gió thổi tung mái tóc đen của cậu, đôi môi mỏng hơi mím lại, hiếm khi cậu lại không vui vẻ như vậy.

Văn Lăng trầm mặc một lát, không nói gì, hắn chỉ đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Giang Sở Dung, nói: "Quay lại động phủ thu nhỏ nhìn một chút đi. Trồng hết số linh dược này, sau đó lại đi xem hai thằng nhóc kia tu luyện thế nào rồi."

Giang Sở Dung cảm nhận được Văn Lăng đang an ủi mình, cậu vốn dĩ cũng không cảm thấy khó chịu đến vậy, nên liền mỉm cười chìa tay ra nắm lấy tay Văn Lăng: "Ừm, chúng ta đi xem đi."

Khi hai người trở lại động phủ thu nhỏ, Trúc tinh và Cà rốt tinh đang đánh lộn với nhau.

Kiếm khí và linh khí màu lam đậm bay tán loạn, làm cho vô số ngọn cỏ cánh hoa bay khắp trời.

Mặc dù bọn chúng đã nghe lời, không đi phá phách linh điền và trang viên trên đỉnh núi. Nhưng những linh hoa cây cối trên sườn núi đều bị trận đánh nhau của chúng quét sạch, bốn chòi nghỉ mát chỉ còn lại một góc, trơ trọi đứng đó, thê lương vô cùng.

Giang Sở Dung vẫn đang có chút u sầu không giải thích được, nhưng nháy mắt nhìn thấy cảnh này, huyết áp của cậu lập tức tăng vọt, u sầu gì đó đều bay mất, cậu tức thì rút ra roi trúc bắt lấy đám nít ranh này!

Nửa canh giờ sau, hai tiểu yêu tinh lại bị treo ngược ở cổng trang viên, gào thét vì bị quất.

Văn Lăng hờ hững đứng nhìn ở bên cạnh, không hề có ý đồng tình.

Giang Sở Dung hùng hổ đánh một trận, đánh đến mệt rốt cục cũng hiểu tại sao Quỷ lão và Túc Tử Xuyên lại đem hai con hàng này cho người khác.

Đúng là đám yêu tinh hại người mà! Cũng không biết Quỷ lão và Túc Tử Xuyên đã làm gì để quản thúc hai đứa này?

Lúc này, tâm tình của Giang Sở Dung phập phồng lên xuống, Văn Lăng cảm nhận được suy nghĩ của cậu liền nói qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế: "Lẽ nào em không phát hiện ra nơi ở của Quỷ lão không có một mẫu linh điền nào sao?"

Giang Sở Dung:...

Ngớ ra một lúc, Giang Sở Dung lại nhớ đến những lời đầy ẩn ý của Túc Tử Xuyên vào cái ngày mà hai tiểu yêu tinh này diễn trò tranh giành linh ngọc trước mặt cậu, cậu liền bừng tỉnh đại ngộ.

Có phải Túc Tử Xuyên và Quỷ lão không cho tụi nó linh ngọc không?

Là bởi vì hai khứa này quá càn quấy quá biết diễn sao!

Giang Sở Dung: Uầy...

Hỏi ra càng thêm đau đầu.

Cố tình lúc này, Trúc tinh và Cà rốt tinh còn tỏ ra đáng thương lau lau nước mắt, chít chít kêu: "Không dám, không dám nữa đâu... "

Giang Sở Dung cười lạnh.

Ngược lại là Văn Lăng đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, liếc nhìn Giang Sở Dung, sau đó nhìn hai tiểu yêu tinh vẫn đang giả vờ ngoan ngoãn, hắn đột nhiên lấy ra chiếc nhẫn trữ vật chứa đầy hạt giống linh dược mà mình mới ra ngoài mua xong.

Hai tiểu yêu tinh nhìn thấy chiếc nhẫn trữ vật, tức khắc nhịn không được lẳng lặng thò đầu ra nhìn.

Văn Lăng mặt mày bình tĩnh: "Bọn mi mới tới, không hiểu chuyện cũng không sao, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ nói cho bọn mi biết quy tắc ở trong động phủ."

Thấy Văn Lăng đang nói đỡ cho mình, hai tiểu yêu tinh vội vàng gật đầu.

Văn Lăng: "Trong này có mấy vạn hạt giống linh dược cùng một ít cây giống, bọn mi cầm lấy đi trồng. Sau khi trồng được rồi, lúc cần dùng bọn ta sẽ tới lấy một ít, còn bình thường đều là lương thực của bọn mi."

Cà rốt tinh lập tức mở to mắt, Trúc tinh cũng vậy, nhưng vẻ mặt của bọn chúng vẫn còn hơi do dự.

Văn Lăng lại nói: "Nếu bọn mi không muốn trồng, về sau bọn ta cũng không có lương thực cho bọn mi. Dù gì bọn ta cũng lưu lạc khắp nơi, không có sản nghiệp như Túc huynh, bản thân cũng phải ăn cơm, bọn ta không thể nuôi hai miệng ăn bọn mi mãi được. Nếu thật sự không thể, bọn ta sẽ tìm một nhà khác cho bọn mi."

Nghe vậy, Cà rốt tinh chớp mắt một cái, sau đó lại chớp một cái, cuối cùng nó yên lặng liếc nhìn Trúc tinh ở bên cạnh.

Ánh mắt hai đứa giao nhau, sau đó chúng quay đầu lại đồng thanh nói: "Tụi con đồng ý trồng cây!"

Văn Lăng giơ tay ném chiếc nhẫn trữ vật qua.

Cà rốt tinh đón lấy chiếc nhẫn, Văn Lăng liền cởi trói cho bọn chúng.

Hai tiểu yêu tinh chuồn đi ngay lập tức.

Giang Sở Dung thấy vậy vẫn không yên tâm cau mày: "Chỉ vậy thôi sao?"

Cậu cảm thấy nên đánh thêm một trận nữa mới được.

Văn Lăng nhàn nhạt nói: "Tụi nó cảm thấy bản thân là hàng hiếm có, không cam lòng ký khế ước, cố tình gây sự, thử lòng kiên nhẫn của em. Bây giờ thương lượng xong giá cả rồi, tạm thời bọn chúng sẽ không làm loạn nữa."

Nghe vậy, Giang Sở Dung nhướng mày — Đạo lý thì cậu hiểu đó, nhưng cậu vẫn thấy tức giận!

Thấy vậy, Văn Lăng trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Nếu em còn chưa hả giận, bắt tụi nó lại đánh tiếp một trận cũng được."

Giang Sở Dung sửng sốt một giây, sau đó liền bật cười lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, tuy tụi nó quậy phá nhưng tư chất tu luyện thực sự rất tốt, về sau còn cần dùng tụi nó làm tay đấm, không cần phải giày vò tụi nó nữa."

Nhìn nụ cười của Giang Sở Dung, sắc mặt Văn Lăng cũng dịu đi rất nhiều: "Ừm."

Thuyền bạch ngọc đi với tốc độ nhanh nhất, còn một ngày nữa là đến Vô Vọng Kiếm Phái.

Sau bữa tối, hai người nằm trên chiếc giường bạch ngọc bên suối nước nóng, ngắm cảnh đêm thơ mộng và tận hưởng giây phút bình yên cuối cùng trước khi giông tố ập tới.

Sau khi có kinh nghiệm của đêm qua, Giang Sở Dung đã học ngoan rồi.

Cậu chủ động bảo Văn Lăng lấy ra nhẫn trữ vật, sau đó lục lọi một phen, lựa ra những bộ đồ quá mức hở hang, rồi cất vào nhẫn trữ vật của mình.

Thấy vậy, vẻ mặt Văn Lăng có chút cổ quái: "Em thích những bộ đó?"

Giang Sở Dung đầu tiên là ngớ ra, sau đó nhướng mày cười cười: "Không nha, ta biết chàng thích, cho nên mới cất đi. Sau này nếu chàng biểu hiện tốt ta mới mặc cho chàng xem."

Văn Lăng trầm mặc chốc lát, sau đó khom người nhích lại gần cậu một chút, trong đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm của hắn lóe lên ánh sáng lạ kỳ: "Thế nào là biểu hiện tốt?"

Nhìn vẻ mặt này Văn Lăng, lại nghe chất giọng này của hắn, trái tim Giang Sở Dung đập thình thịch, cậu lập tức chống tay lên vai Văn Lăng, cảnh cáo: "Chàng đừng tới đây, tối nay không được."

Văn Lăng bị Giang Sở Dung đè lại vai, cũng không lại gần nữa, hắn dừng lại tại chỗ, bình tĩnh hỏi: "Ta cũng không có ý gì khác, nhưng mà —— Tại sao tối nay lại không được?"

Giang Sở Dung nhíu mày: "Chàng có quản được cái miệng của mình đâu? Ngày mai ta còn phải trở về môn phái, không muốn bẽ mặt trước mặt mọi người đâu."

Văn Lăng hiểu rồi.

Sau đó hắn nói: "Đã biết, vốn dĩ tối nay ta cũng không định làm em. Em nghỉ ngơi đi."

Giang Sở Dung yên lặng liếc nhìn Văn Lăng, thấy vẻ mặt của hắn thực sự rất bình thường.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Sở Dung lấy làm ngạc nhiên, cậu bất giác mỉm cười, ngược lại còn nghiêng người chủ động sáp tới hôn một cái chóc lên sườn mặt lạnh lùng anh tuấn của Văn Lăng.

Văn Lăng:...

"Em lại trêu chọc ta." Văn Lăng nhíu mày.

Giang Sở Dung mỉm cười nhưng không đáp.

Văn Lăng muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn vẫn kìm nén, lại tiếp tục làm Liễu Hạ Huệ.

Sau khi cất xong đồ đạc, Giang Sở Dung trả lại chiếc nhẫn trữ vật cho Văn Lăng, cậu chợt làm như vô tình nói: "Kim Long Thảo dùng để luyện thể, ta có kiếm cốt rồi, sau này chàng đừng mua mấy thứ đó nữa."

Thực ra là cậu sợ đau, nhưng cậu sẽ không nói ra.

Văn Lăng nghe vậy, nhận lại nhẫn trữ vật: "Hiệu quả của Kim Long Thảo không chỉ có thế."

Giang Sở Dung cười: "Ta biết."

Vừa nói, cậu vừa thuật lại tình tiết trong nguyên tác mà cậu đã thuộc nằm lòng: "Khi xưa tổ tiên của Giang gia đã được ban thưởng huyết mạch của thần thú Thanh Long, thú cưỡi của Tổ Thần, có thể một bước lên mây trở thành tứ đại gia tộc. Ba gia tộc còn lại cũng vậy. Sau này Giang gia phát hiện Kim Long Thảo có thể tăng độ tinh khiết của máu nên bắt đầu dùng thứ này để luyện hóa cơ thể."

"Nhưng không phải ta là người Linh tộc sao? Huyết mạch này so với huyết mạch thần thú Thanh Long không biết mạnh hơn biết bao nhiều lần?"

Văn Lăng sắc mặt nghiêm túc: "Nồng độ máu thần thú Thanh Long quyết định việc em có được thần thú Thanh Long chúc phúc hay không ở Cấm địa Thần Ma, đây là một đại cơ duyên."

Giang Sở Dung ngạc nhiên: "Nhưng đó là cơ duyên của biểu ca mà." Trong nguyên tác cũng viết là Giang Triều Sinh á.

Văn Lăng không nói nên lời: "Cơ duyên không có viết tên của bất luận kẻ nào."

Giang Sở Dung mỉm cười, cậu nhìn vầng trăng sáng tuyệt đẹp trên cao nói: "Nhưng chắc chắn là huynh ấy muốn có cơ duyên đó, ta cũng không muốn tranh giành với huynh ấy. Ta biết chàng muốn tốt cho ta, nhưng biểu ca muốn làm gia chủ Giang gia, chỉ khi nhận được lời chúc phúc của thần thú Thanh Long thì mới danh chính ngôn thuận, nếu ta giành thứ này với huynh ấy, nhưng lại không muốn làm gia chủ Giang gia, người khác sẽ nghĩ huynh ấy như thế nào?"

"Hơn nữa, làm người không thể quá tham lam, cơ duyên của ta đã nhiều lắm rồi, lĩnh ngộ còn chưa tiêu hóa hết, sẽ không theo đuổi cái mới nữa đâu."

Văn Lăng trầm mặc chốc lát, nói: "Em nói đúng, là tại ta quan tâm quá hóa loạn."

Giang Sở Dung chú ý đến tâm trạng khác lạ của Văn Lăng, ánh mắt cậu hơi chuyển động: "Chàng sao vậy?" Sao tự nhiên lại quan tâm đến cơ duyên của cậu thế?

Phải biết rằng Văn Lăng sẽ chỉ quan tâm đến những điều này khi hai người họ không đủ thực lực ở Ma Vực thôi.

Chẳng lẽ Văn Lăng không có lòng tin với chuyến đi lần này sao?

Văn Lăng trầm mặc một lát: "Sau khi kết thúc chuyến đi vào Cấm địa Thần Ma, xu thế chung của bốn tộc sẽ được xác lập lại, đến lúc đó, chắc chắn Linh tộc sẽ dùng các thủ đoạn bất lợi đối với em, cơ duyên của em càng nhiều, năng lực tự bảo vệ sẽ càng mạnh."

Nghe vậy, Giang Sở Dung đột nhiên im lặng.

Nhưng sau khi trầm mặc một lúc, cậu lại cười nói: "Chàng yên tâm đi, ta vẫn luôn rất may mắn. Mà bây giờ chúng ta đã có thêm hai tay đấm rồi, lại có một tòa động phủ bảo mạng nữa, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."

Văn Lăng không nói gì: "Ừm."

Ánh sáng trong đôi mắt Giang Sở Dung lấp lóe, cậu cúi xuống, nâng mặt Văn Lăng lên hôn nhẹ lên môi hắn.

"Thật mà, chàng thật sự không cần lo lắng."

Văn Lăng nhìn thật sâu vào mắt cậu, tựa như có ngàn vạn lời muốn nói.

Nhìn vẻ mặt này của Văn Lăng, Giang Sở Dung không biết Văn Lăng đang nghĩ gì, vì vậy cậu lại hôn Văn Lăng một lúc, sau đó tức giận cụng vào trán Văn Lăng, nhỏ giọng dỗ dành: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ thôi nào."

Cuối cùng Văn Lăng cũng hạ mi mắt xuống: "Ừm."

Giang Sở Dung mỉm cười, cậu nghiêng người, nép mình vào lòng Văn Lăng, nhắm mắt lại.

Văn Lăng cũng cụp mắt xuống, vươn tay chậm rãi ôm lấy eo Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung nhắm mắt lại mỉm cười, thuận thế mò mẫm đến nhẹ nhàng nắm lấy tay Văn Lăng, đan các ngón tay vào nhau.

Cảm nhận được động tác của Giang Sở Dung, hầu kết của Văn Lăng khẽ động, mấy lần muốn nói lại thôi.

Nhưng cuối cùng, hắn nhìn sườn mặt yên bình, hạnh phúc của Giang Sở Dung trong vòng tay mình, một chữ cũng không nói ra.

Lần đầu tiên trong đời, hắn ước gì mình chỉ là Văn Lăng...

Nếu hắn chỉ là Thiên Ma Văn Lăng, hắn sẽ có thể ích kỷ, sẽ không cần gánh vác nhiều trách nhiệm đến vậy, sẽ không có nhiều việc phải làm đến thế. Vậy thì hắn nhất định sẽ đưa Giang Sở Dung cao chạy xa bay.

Cũng giống như Yêu Tôn đã chọn che giấu thân phận thiếu tộc trưởng Linh tộc với Giang Sở Dung, hắn khi đó cũng không nói ra, là bởi vì hắn cũng có tư tâm.

Hắn hy vọng Giang Sở Dung sẽ luôn vui vẻ, hắn nghĩ những chuyện đó để sau này cậu trưởng thành rồi hẳn giải quyết.

Nhưng đáng tiếc, tình thế đã không cho hắn cơ hội này.

Vì vậy giờ này khắc này, hắn chỉ mong Giang Sở Dung có thể tiếp tục duy trì sự lạc quan hiện tại cho đến mãi về sau.

Cứ mãi cứ mãi lạc quan vui vẻ như vậy là tốt rồi...

Trưa hôm sau, thuyền bạch ngọc thuận lợi cập bờ bên ngoài núi Vô Vọng.

Văn Lăng thu hồi thuyền bạch ngọc, sau đó biến thành một luồng ma khí chui vào cổ áo của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung thấy Văn Lăng đã ẩn thân xong liền lấy ra pháp kiếm, ngự kiếm lên núi.

Lúc này bầu không khí trong Vô Vọng Kiếm Phái vẫn rất yên bình, đám đệ tử mạnh ai nấy làm, không có dấu hiệu kích động, nói rõ Linh tộc còn chưa tới.

Giang Sở Dung thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngự kiếm đến hành cung của Cố Minh Tiêu trước, chuẩn bị nói cho Cố Minh Tiêu biết chuyện này.

Nhưng cậu không ngờ thay vì nhìn thấy Cố Minh Tiêu, cậu lại nhìn thấy Giang Triều Sinh đang quỳ trước cửa hành cung.

Tư thế quỳ của Giang Triều Sinh rất thẳng, biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn khí khái của anh ta cực kỳ quật cường và kiên định, khiến Giang Sở Dung lấy làm kinh ngạc.

Giang Sở Dung tức thì đáp kiếm xuống đất, bước lên phía trước, thấp giọng nói: "Biểu ca, sao ngươi lại quỳ ở đây?"

Giang Triều Sinh liếc nhìn Giang Sở Dung, đầu tiên là kinh ngạc trước tu vi của Giang Sở Dung đã tới Pháp Tướng trung kỳ, sau đó vẻ mặt anh ta ngưng trọng nhìn đi chỗ khác, thấp giọng nói: "Ta tới xin đại sư huynh một chuyện."

Giang Sở Dung do dự một chút, truyền âm nói: "Có phải chuyện liên quan đến việc liên hôn với Linh tộc không?"

Sắc mặt Giang Triều Sinh hơi thay đổi, nhưng nhớ tới lúc trước Giang Sở Dung xin phép trở về Giang gia, anh ta cũng biết chuyện này đã truyền khắp Giang gia rồi, cho nên cũng không nghi ngờ, chỉ đáp: "Ừ."

Giang Sở Dung trầm ngâm một lát: "Vậy ngươi xin đại sư huynh chuyện gì, nói không chừng ta có thể truyền đạt giúp ngươi."

Nghe Giang Sở Dung nói vậy, Giang Triều Sinh liếc Giang Sở Dung một cái, qua một lúc lâu mới trầm giọng truyền âm: "Ta muốn nói với đại sư huynh, khi Linh tộc tới cầu hôn, cứ đồng ý với bọn họ, đừng từ chối cũng đừng do dự. Bằng không, cái giá phải trả quá đắt, môn phái không trả nổi."

Giang Sở Dung:?!

Ngay sau đó, Giang Sở Dung không nhịn được hỏi một câu: "Phải trả giá gì? Ngươi phải nói cho ta biết, để ta còn nói lại với đại sư huynh."

Giang Triều Sinh lặng im một lúc, rồi mới nói: "Ta nghe nói Linh tộc đã đoán được ta có thể sẽ chống cự, vì vậy bọn họ muốn vịn cớ này để đòi đại sư huynh chia phần đi vào Cấm địa Thần Ma. Trong môn phái cũng chỉ có năm vị trí, mặc kệ cho đi bao nhiêu thì cũng ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển sau này của môn phái."

Khi Giang Sở Dung nghe đến đây, cậu không khỏi nhướng mày trầm mặc một lúc.

Nhưng hồi lâu sau, cậu lại âm trầm nói: "Nhưng mà biểu ca, chỉ cần bọn họ đến đây thì sẽ có cơ hội nói ra yêu cầu này đúng không? Nếu ngươi vì lý do này mà thành hôn, bọn họ nói tân hôn vui vẻ xin đại sư huynh một vị trí thì sao? Đại sư huynh phải từ chối như thế nào?"

Giang Triều Sinh:...

Thấy vậy, Giang Sở Dung khẽ thở dài, nói: "Biểu ca, ngươi đứng dậy trước đi, bây giờ ngươi lo quá sẽ loạn, chuyện này chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn. Nếu mục đích của Linh tộc không phải thành hôn, mà là muốn vị trí đi vào Cấm địa Thần Ma, chỉ cần bọn họ đến đây, bọn họ sẽ tìm đủ mọi cớ, hôn sự của ngươi và vị thiếu tộc trưởng kia cũng chỉ là tấm bia mà thôi."

Giang Triều Sinh nghe Giang Sở Dung nói những lời này, anh ta đột nhiên nghĩ thông suốt hơn rất nhiều, anh ta lập tức hít một hơi thật sâu, đứng dậy nói: "Ngươi nói đúng. Ta quá nóng vội, nhận được tin đã lập tức chạy đến đây, cũng không nghĩ kỹ càng."

Giang Sở Dung vươn tay phủi nhẹ vạt áo của Giang Triều Sinh, đang định nói vài lời an ủi, thì chợt có một con tiên hạc từ trong cung bay ra, phát ra giọng nói êm tai như một đứa trẻ: "Đại sư huynh cho mời hai vị sư huynh vào nói chuyện."

Giang Sở Dung:?

Giang Triều Sinh cũng không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó, không hiểu sao anh ta lại cảm thấy chua chua —— Anh ta quỳ cả canh giờ, nhưng Cố Minh Tiêu không chịu gặp anh ta, mà bây giờ Giang Sở Dung vừa đến đã cho gặp rồi.

Giang Sở Dung lại chẳng để ý gì, cậu an ủi vỗ vỗ bả vai Giang Triều Sinh nói: "Biểu ca, đại sư huynh triệu kiến rồi, chúng ta mau vào thôi."

Giang Triều Sinh nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Sở Dung, anh ta im lặng một lúc, gác lại nỗi chua xót trong lòng, đáp "ừm" một tiếng, đi theo Giang Sở Dung vào hành cung.

———–

Tác giả

– Giang Sở Dung: Vị biểu ca này có hơi ngốc.

– Giang Triều Sinh: Ta là lo lắng quá nên loạn thôi!