Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 33: Cố Dịch lẩm bẩm



Hai ngày trước khi đến ngày giỗ của ông nội Thẩm Lật, cha của anh là Thẩm Tùng Lễ cùng vợ con bay từ Mỹ về.

Năm nay, Thẩm Tùng Lễ năm mươi tuổi, là một học giả nổi tiếng trong và ngoài nước. Khác với Thẩm Tôn Nhất, ông nội của Thẩm Lật, Thẩm Tùng Lễ nghiên cứu khoa học, nghiên cứu vật liệu công nghệ cao. Kết quả nghiên cứu của ông thuộc loại tiên tiến nhất thế giới.

Người vợ thứ hai của Thẩm Tùng Lễ chính là mẹ ruột của Thẩm Nam, từng là học sinh cũ của Thẩm Tùng Lễ. Cô là Hoa Kiều, da hơi đen, vóc người đẫy đà, cũng may ngũ quan coi như đoan chính. Hiện giờ, cô đã ba mươi lăm tuổi, kém Thẩm Tùng Lễ mười lăm tuổi. Con gái của hai người là Thẩm Nam, giờ mới hơn một tuổi. Con bé có màu da giống mẹ ruột, đường nét trên mặt phần nhiều giống mẹ, nhìn khá bình thường, thật sự nhìn không có nét là con của Thẩm Tùng Lễ.

Gia đình dòng dõi thư hương có lịch sử trăm năm, mỗi một thế hệ đều di truyền có chọn lọc, không ai nhìn tầm thường. Thẩm Tùng Lễ lúc còn trẻ cùng vô cùng đẹp trai nho nhã. Dáng vẻ của Thẩm Lật bây giờ thậm chí còn nổi bật hơn.

Có thể vì tuổi còn nhỏ chưa nảy nở, dáng vẻ của Thẩm Nam thật sự không giống với người nhà họ Thẩm.

Thẩm Lật không hề quen thuộc với người nhà này. Từ khi biết họ muốn đến, anh đã dọn dẹp phòng cho khách, nhờ ông Trương tìm giúp một bác gái tới làm cơm hai ngày này, tiền công mỗi ngày ba trăm tệ. Mặc dù Thẩm Lật thích tự mình nấu ăn, những không phải ai cũng có thể khiến anh câm tâm tình nguyện nấu.

Người ta đồn rằng mẹ kế của anh là tiểu thư trong một gia đình kinh doanh người Hoa. Từ bé cô đã được người nhà nuông chiều, mười ngón tay không dính xuân thủy. Ở nhà cô cũng không bao giờ nấu ăn, mọi việc dựa hết vào người giúp việc. Thẩm Lật cũng không hy vọng cô có thể làm cơm khi đến đây. Cô có nấu hay không cũng không quan trọng. Nhưng Thẩm Lật không thể nấu ăn cho cả gia đình họ.

Sao có thể để cả gia đình họ thành thật ngồi ở bàn ăn, còn một mình anh lúi húi nấu nướng trong bếp? Ha ha.

Vì vậy, Thẩm Lật chỉ đơn giản là thuê một người giúp việc. Dù sao họ cũng không thể ở lâu hơn, đây là cách giải quyết khiến ai cũng vui vẻ.

Lý do Thẩm Lật nhờ ông Trương tìm người thay vì đến nhờ một bác gái anh quen là để tránh phải nói đến ân huệ. Thuê người và trả tiền khi xong việc cũng coi như một cách giúp đỡ trá hình cho người khó khăn trong thôn. Mức lương ba trăm tệ cho việc chuẩn bị ba bữa cơm một ngày cũng không phải thấp. Tuy rằng cũng chẳng nhiều, nhưng kiếm được gần một nghìn tệ trong mấy ngày cũng là chuyện chấp nhận được.

Nhìn bề ngoài, ông Trương trông rất phúc hậu nhưng ông cũng là ông lão lõi đời. Chút tâm tư của Thẩm Lật ông đều nhìn thấu. Do đó ông cụ tìm đến nhà thím Lý thuộc diện khó khăn ở phía Tây thôn.

Thẩm Tùng Lễ quay về lần này vì hai việc chính. Một là vì ngày giỗ của Thẩm Tôn Nhất, hai là để thêm tên Thẩm Nam vào gia phả.

Thẩm Lật cũng không quan tâm mấy việc này, kệ họ tự sắp xếp.

Có điều, anh quên mất một chuyện. Đứa nhóc Thẩm Nam đang trong giai đoạn tập đi. Nó được đặt trong chiếc xe tập đi có khung nhựa chắc chắn, được thiết kế tương tự như một chiếc xe điện đụng. Mỗi lần bước đi va phải thứ gì, Thẩm Nam lại cười khanh khách không ngừng.

Mẹ của Thẩm Nam, nữ sĩ(1) Tưởng Mộng Khiết, chạy theo phía sau sợ hãi kêu lên. Từ đầu đến cuối cô toàn nói tiếng Anh. Tiếng Trung của cô không quá lưu loát. Thẩm Lật vốn không để ý việc này. Dù trong nhà náo loạn nhưng anh vẫn nhịn được, trốn lên phòng sách ngồi đọc sách. Mãi đến khi anh nghe thấy tiếng đồ sứ rơi vỡ trên đất, Thẩm Lật không thể ngồi yên được nữa.

(1)Người phụ nữ có đức hạnh của kẻ sĩ (theo tudienso.com)

Thẩm Nam sợ đến mức khóc thét lên. Nữ sĩ Tưởng Mộng Khiết bế con gái lên, kiểm tra xem con có bị mảnh vỡ làm xước da không, trong miệng cằn nhằn một tràng tiếng Anh nghe rất khó chịu.

Nhìn mảnh vỡ nằm vung vãi khắp sàn, Thẩm Lật cảm thấy khó thở, tim cũng tan nát. Sắc mặt anh vô cùng khó coi. Anh vội vàng chạy đến kiểm tra vụn đồ sứ trên đất. Tổng cộng có hai món đồ sứ bị vỡ. Một cái vỡ nát là đồ nhái thời Dân Quốc, một cái bị trầy một mảnh men sứ cỡ nhỏ là chiếc bình đựng rượu mỹ nhân bằng gốm thời Khang Hy.

Thẩm Lật thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn xót xa. Những món đồ này đáng quý không ở giá trị của chúng bao nhiêu tiền, mà ở điểm chúng đều là những tác phẩm nghệ thuật kế thừa lịch sử. Vỡ đi một chiếc là ít đi một chiếc.

Thẩm Lật nhặt lớp men bị trầy to bằng chiếc đinh lên, cầm theo chiếc bình đựng rượu mỹ nhân, mang vào phòng sách cất.

Sự cố này ngược lại khiến Thẩm Lật nhớ tới một chuyện, anh không thể để những món đồ này bên ngoài, không đề phòng Thẩm Nam không được.

Thẩm Lật nhớ tới việc này, không để ý tới sắc mặt của nữ sĩ Mộng Tưởng Khiết, chạy mười mấy lượt lên xuống tầng để thu lại toàn bộ đồ bày trí cất đi. Dù là đồ thật hay giả, hiện đại hay đồ cổ, tất cả đều được cất cẩn thận. Phòng khách vốn dĩ đầy đồ trang trí thoáng chốc trống không có chút lạnh lẽo.

Tưởng Mộng Khiết cảm nhận được Thẩm Lật không thích mình. Vì vậy, cô hạ thấp uy thế, sắc mặt không tốt, cảm thấy vô cùng oan ức. Buổi tối, cô phàn nàn việc này với Thẩm Tùng Lễ.

“Thẩm Lật, đứa nhỏ này, sáng nay nhìn thấy Nam Nam chơi trong xe tập đi ở dưới tầng vô tình làm vỡ một cái bình. Cậu ấy thấy vậy liền thu hết đồ lại cất đi. Em còn tưởng cậu ấy lo lắng cho Nam Nam, nhưng sau đó cậu ta lại lườm Nam Nam một cái. Có phải cậu ấy không thích em không?”

Thẩm Tùng Lễ nghe vậy thì cau mày: “Nam Nam đập vỡ bình?”

Tưởng Mộng Khiết thấy chồng hỏi vậy lại càng cảm thấy oan ức: “Không phải chỉ là một cái bình hoa thôi sao? Anh không lo lắng Nam Nam có bị thương hay không à?”

Thẩm Tùng Lễ: “Nhìn em như vậy, Nam Nam hẳn là không bị thương rồi. Em thật là bất cẩn, sao có thể để cho Nam Nam làm vỡ bình hoa.”

Tưởng Mộng Khiết không vui: “Không phải chỉ là vỡ một cái bình hoa thôi sao?”

Thẩm Tùng Lễ phàn nàn: “Một chiếc bình hoa đó có thể mua lại được cả mảnh đất của cha anh đấy.”

Tưởng Mộng Khiết kinh ngạc: “Chúa ơi, đắt thế sao?”

Thẩm Tùng Lễ không lên tiếng.

Tưởng Mộng Khiết nói: “Chắc không phải là đồ cổ đâu đúng không? Thẩm Lật làm sao có thể để đồ cổ trong phòng khách!”

Ngoài miệng cô than thở nhưng trong lòng tự hỏi, chẳng lẽ tất cả đồ trong nhà vừa rồi đều là đồ cổ? Nếu không phải, tại sao cậu ta lại để ý như vậy? Số lượng như vậy có phải nhiều quá không? Trong lòng Tưởng Mộng Khiết cân nhắc, không khỏi nổi lên ý đồ riêng.

Cha của Tưởng Mộng Khiết gọi là doanh nhân người Trung Quốc, nhưng thực chất ông sở hữu một cửa tiệm giặt là, bắt đầu kinh doanh nhỏ. Cô từ trước đã biết Thẩm Tùng Lễ rất giàu, nhưng không ngờ lại giàu như vậy, nhỏ nhẹ thăm dò: “Mấy món đồ này đều là anh sưu tầm sao?”

Thẩm Tùng Lễ liếc nhìn cô một cái, nói: “Không phải, là do tổ tiên để lại.”

Tưởng Mộng Khiết nghe vậy, thầm nghĩ tổ tiên nhà họ Thẩm chắc chắn là gia tộc lớn, “Vậy cứ để Thẩm Lật bảo quản như vậy ư, cậu ấy còn ít tuổi, đừng…”

Trong lòng Thẩm Tùng Lễ dâng lên sự bất mãn, không thèm liếc nhìn vợ: “Tất cả đều là đồ cha của anh để lại cho Thẩm Lật. Nó đã gần ba mươi rồi, không còn là trẻ con nữa.”

Tưởng Mộng Khiết trợn mắt không dám tin, cô không tự chủ được, giọng nói có chút sắc bén, “Tất cả đều cho Thẩm Lật.”

Phản ứng của cô thể hiện rõ mười mươi suy nghĩ trong lòng.Thẩm Tùng Lễ hừ lạnh, đứng dậy khỏi giường, “Thẩm Lật do một tay cha nuôi lớn. Nó cũng là người chăm sóc cha, dưỡng lão đưa ma đều làm tròn đạo hiếu. Cha để lại mọi thứ cho nó cũng không có gì phải bàn cãi. Em tốt nhất là đừng có suy nghĩ linh tinh.”

Mấy câu nói của Thẩm Tùng Lễ cũng không chừa lại mặt mũi cho Tưởng Mộng Khiết. Cô oan ức đến đỏ cả vành mắt. Cô kém chồng mười lăm tuổi, gả cho ông, còn sinh cho ông một đứa con gái. Thế mà ông lại đối xử với cô như vậy, một chút tài sản cũng không để cho cô và Nam Nam. Cô cảm thấy vừa tức vừa oan ức: “Nam Nam không phải là con gái của anh sao? Nam Nam không phải là đứa trẻ của nhà họ Thẩm sao? Vì cái gì mà một chút đồ cũng không được chia?”

Thẩm Tùng Lễ vô cùng tức giận. Vợ ông kém ông mười lăm tuổi, vừa kiêu ngạo lại chỉ biết ăn bám, không có chí tiến thủ, cực kỳ giỏi bắt bí người khác. Do làm việc cùng ngành lại có chung đề tài nói chuyện, ông mới bỏ qua vấn đề tuổi tác để cưới cô. Hai người kết hôn được năm năm, hiện tại mới có một cô con gái. Ông tất nhiên rất thương yêu con gái. Tuy rằng con bé không đáng yêu như Thẩm Lật hồi nhỏ, nhưng con bé vẫn là máu mủ của ông. Tuổi ông cũng càng ngày càng cao, sao có thể không thương con bé? Vì lý do này, ông càng chiều chuộng vợ con. Thời điểm con bé mới sinh, ông đã mua tặng con gái một miếng đất ở Mỹ. Ông nhớ phản ứng của vợ mình lúc đấy. Cô cảm động đến đỏ cả vành mắt, nói con gái còn nhỏ như vậy, không cần nuông chiều thành quen. Tương lai con bé còn dài, con bé cần phải tự lập. Nếu nó không tự lập được, điều đó chứng tỏ nó không có triển vọng tương lai. Ông không ngờ vừa về quê mấy ngày, nhìn thấy chút đồ cô đã nổi lòng tham, ông còn chưa chết cô đã tính toán việc chia tài sản.

Thẩm Tùng Lễ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, càng ngày càng coi thường cô không phóng khoáng lại tham lam. Ông mặc quần áo, sải bước đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Tưởng Mộng Khiết nghe lời vô tình của chồng, nhăn mặt đá cánh cửa, oan ức không nói hết. Cô nhớ lúc còn ở Mỹ, chồng cô vừa kiên nhẫn vừa khoan dung với mình. Ai ngờ vừa về đến đây ông lại như biến thành người khác. Cô không nhịn nổi nghĩ tới nguyên nhân hai người cãi nhau – Thẩm Lật. Cô càng nghĩ càng thấy oán giận, cảm thấy anh rất không vừa mắt.

Thẩm Tùng Lễ mang theo lửa giận ra khỏi nhà, thấy Thẩm Lật ngồi xổm trong sân nói chuyện cùng một con chó. Cử chỉ của anh thân mật, nụ cười trìu mến, mắt cười cong cong rất giống mẹ ruột, Vu Thu Y.

Ông và Vu Thu Y là bạn đại học. Hồi đó, Vu Thu Y là một nữ sinh tài năng của viện văn học, đồng thời là hoa khôi của trường. Bà vừa xinh đẹp, vừa tài năng lại có gia thế tốt nên được đông người theo đuổi. Ông cũng là một trong số đó, đồng thời là người thắng cuộc cuối cùng. Bọn họ cũng từng có những năm tháng tình cảm thắm thiết, nhưng sau đó…

Hiện tại, ông và Vu Thu Y đều là có sự nghiệp thành công. Nhưng con trai của họ lại sống ở một nơi hẻo lánh như con rùa rụt cổ, tầm thường, chẳng có thành tựu nào. Ông không tin với gen của mình và Vu Thu Y lại sinh ra một đứa con tầm thường như thế. Ông nhớ lúc Thẩm Lật còn bé, cha của ông từng rất đắc ý khoe với người khác con trai ông thông minh như nào.

Vậy mà hiện tại đứa con này lại thành cái bộ dạng gì…

Thẩm Tùng Lễ càng nghĩ càng tức giận, ông bước đến trước mặt Thẩm Lật, nói: “Theo tôi tới từ đường.”

Thẩm Lật nghe vậy thì sững sờ, lập tức đứng dậy gật đầu. Anh xoa đầu Tart, ra hiệu cho nó tự quay về phòng, sau đó theo Thẩm Tùng Lễ đến từ đường. Anh không biết Thẩm Tùng Lễ tìm mình có chuyện gì. Nếu là chuyện thêm tên Thẩm Nam vào gia phả, ông cũng không cần thương lượng với anh. Vậy chính xác là vì chuyện gì?

Thẩm Lật bước vào từ đường. Thẩm Tùng Lễ đứng trước bàn thờ bài vị tổ tiên, không quay đầu lại, chỉ vào tấm đệm trên mặt đất, nói: “Quỳ xuống.”

Thẩm Lật không rõ lý do, đường hoàng quỳ xuống trước bài vị tổ tiên. Anh muốn nhìn xem ông rốt cục định nói chuyện gì.

Thẩm Tùng Lễ nói: “Anh năm nay hai mươi bảy tuổi rồi.”

Thẩm Lật gật đầu, chợt nghĩ có thể Thẩm Tùng Lễ không nhìn anh nên anh ậm ừ một tiếng.

“Đàn ông tam thập nhi lập(2), anh gần ba mươi tuổi rồi mà thành gia, lập nghiệp, một việc không thành.” Thẩm Tùng Lễ gằn từng chữ, âm thanh càng ngày càng nặng nề, đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ cuối.

(2) “Tam thập nhi lập”  là lời dạy của Khổng Tử, được hiểu là khi chúng ta đến 30 tuổi mới có thể tự-lập, dựng nên sự-nghiệp cho mình. Theo giáo-lý Khổng-Học, điều này thường để áp-dụng cho đàn ông và con trai. 

“Đúng vậy, tôi và mẹ anh nhiều năm qua buông lỏng kỷ luật. Hiện tại anh cũng đã lớn. Chúng tôi muốn dạy dỗ cũng đã muộn. Chúng tôi không dám quản anh, không dám nói anh. Chúng tôi cảm thấy, một người cả đời đọc sách như ông nội anh dạy dỗ trẻ nhỏ, nhất định sẽ tốt hơn bậc cha mẹ vô trách nhiệm như chúng tôi. Nhưng anh đã sắp ba mươi rồi, anh nhìn lại chính mình bây giờ đi, anh biết anh đang làm gì không?”

“Tôi với mẹ anh không làm tròn trách nhiệm của cha mẹ. Anh có thể hận chúng tôi, căm ghét chúng tôi, việc đó đều không quan trọng. Nhưng anh đã là một người trưởng thành, suy nghĩ trẻ con cũng không còn. Anh nên đối mặt với cuộc sống của chính mình, tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Chúng tôi đều nghĩ anh sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, có lý tưởng của riêng mình, có bạn bè, có người yêu, có gia đình riêng. Nhưng giờ anh nhìn lại chính mình xem, anh có cái gì?”

“Công việc không có, lý tưởng cũng không. Anh cứ như con sâu tầm thường, ngày ngày ngẩn ngơ, trồng trọt làm vườn qua năm này tháng nọ. Đây có phải là cuộc sống của một người trẻ hai mươi, ba mươi tuổi nên sống không? Anh không có đam mê gì sao? Anh có nhiệt huyết với cuộc sống này không? Anh dựng lại lối sống khi về hưu của ông nội anh để chứng minh điều gì?”

“Năm đó anh thản nhiên bỏ qua đại học B, đến học viện Mỹ Thuật học thiết kế. Nhiều năm sau, anh lại thản nhiên bỏ thiết kế về nhà làm nông. Thẩm Lật! Anh có biết mình đang làm gì không?”

“Tầm thường, nhàm chán, thiếu đam mê và mông lung. Bộ dạng của anh như này, người ta dựa vào cái gì để yêu thích anh? Bộ dạng của anh như này, nếu anh có thích ai, anh dựa vào cái gì để đứng bên người đó?”

Thẩm Tùng Lễ đùng đùng trút xuống từng lời. Thẩm Lật không hề tức giận hay xấu hổ. Thậm chí anh còn chẳng cảm nhận được sự biến đổi nào trong tâm trạng của mình. Anh chỉ hơi ngạc nhiên.

Bởi vì từ khi ông nội qua đời, bên cạnh anh không còn bậc cha chú cùng huyết thống, cũng không còn ai nói chuyện với anh về những chủ đề này. Các trưởng bối trong thôn đều đối xử với anh rất tốt. Nhưng vì không cùng huyết thống, họ đối xử với anh rất cẩn thận, một là để ý đến tâm trạng của anh, hai là cho rằng anh có ẩn tình gì. Kể cả có tâm sự anh cũng không dám nói với các vị trưởng bối này. Người duy nhất anh có thể tâm sự là A Dương. A Dương là một người ngang tàng. Anh ta không thích người khác xen vào chuyện của mình, càng không thích xen vào chuyện của người khác. Đồng thời, từ sâu bên trong, A Dương cũng không cho là cách sống của Thẩm Lật không đúng.

Lúc này, Thẩm Lật mới nhận ra, kể từ khi ông nội qua đời, anh không có bậc cha chú ở bên, không có ai nói với anh những điều như “làm trái ý nguyện của anh chính là đối xử tốt với anh”.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, lâu đến mức Thẩm Lật không nhớ được ước nguyện ban đầu của mình là lựa chọn cuộc sống như thế nào. Anh cẩn thận hồi tưởng, lại phát hiện mình cần phải quay về thời điểm lâu hơn, lúc anh vừa tròn mười bảy tuổi. Đó chính là thời điểm anh tách khỏi Cố Dịch.

Thẩm Tùng Lễ thấy Thẩm Lật ngây người quỳ gối, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, ông nghĩ rằng giọng điệu mình không tốt, gợi lại chuyện đau lòng của anh.

Thẩm Tùng Lễ thở dài. Thời khắc này ông mới thực sự cảm nhận được mình không phải là giáo sư Thẩm nổi tiếng về học thức, mà chỉ là một người cha thất bại.

Ông nợ đứa con này rất nhiều, nhiều đến mức không thể bù đắp được nữa. Khi còn trẻ, ông kiêu căng tự mãn, lòng tràn đầy lý tưởng và mục tiêu phấn đấu. Hai chữ cha con với ông vô cùng xa lạ mơ hồ. Tâm tư của ông chưa bao giờ dành quá nhiều cho con trai. Đến lúc sự nghiệp thành công, bạn bè xung quanh đều lo lắng cho con cái, chỉ có ông cô quạnh. Lúc này ông mới bừng tỉnh, nhận ra rốt cuộc mình đã phụ lòng người, đã trốn tránh trách nhiệm làm cha.

Khi đó, con trai đã lớn, vết thương lòng đã hình thành. Ông không còn mặt mũi để đến trước mặt con, cưng nựng con như một người cha nữa. Nhưng mấy năm nay ông tận mắt thấy Thẩm Lật kẹt lại ở quê nhà, gần ba mươi tuổi còn chưa thức tỉnh, lãng phí thời gian trong tình thế này. Ông vừa lo lắng, vừa xấu hổ, muốn mở lời nhắc nhở lại sợ khiến hai cha con càng thêm xa lánh. Hôm nay, nhân lúc tức giận, ông liều mình nói ra những lời trong lòng. Ông vừa căng thẳng vừa sợ, sợ anh oán hận, sợ anh đau buồn. Ông nhẹ giọng nói: “Anh ở đây hỏi tổ tiên, rồi tự hỏi chính mình đi.” Nói xong, ông lặng lẽ rời khỏi từ đường.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Thẩm Tùng Lễ đứng ngoài cánh cửa, lần đầu tiên ông cảm nhận rõ mình đã già. Tuổi trẻ ngông cuồng, hăng hái không biết đã rời xa ông bao lâu rồi.

Thẩm Lật vẫn quỳ trên tấm đệm mềm, cố gắng nhớ lại mong muốn ban đầu. Anh chưa kịp nhớ ra, điện thoại đã vang lên.

Là Cố Dịch.

Không giống như mọi khi, lúc này Thẩm Lật suy nghĩ vài giây mới chậm rãi nhận cuộc gọi.

Khuôn mặt của Cố Dịch xuất hiện trên màn hình. Thẩm Lật lúc này mới nhận ra Cố Dịch gọi video.

“Lật Tử, em đang ở đâu mà tối thế?”

Từ đường không có đèn, chỉ thắp vài ngọn nến. Phía sau Thẩm Lật là kiến trúc cổ kính, khác với kiến trúc của biệt thự. Vài ngọn nến đang cháy không đủ chiếu sáng. Chỗ Thẩm Lật quỳ lại càng khó nhìn rõ. Thẩm Lật đang nghĩ có nên nói thật với Cố Dịch không, chợt nghe Cố Dịch đoán: “Có phải là từ đường của nhà em không?”

Thẩm Lật gật đầu, không lên tiếng.

“Xảy ra chuyện gì, tâm tình em không tốt.”

Thẩm Lật giật giật khóe miệng, “Không có gì, em đến đây ngồi suy nghĩ một chút.”

“Chuyện gì mà cần đến từ đường suy nghĩ? Dòng họ gặp chuyện lớn?” Cố Dịch hỏi.

“Không có, anh đừng nghĩ lung tung.”

Giọng Cố Dịch càng trở nên trầm thấp, “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Lật có chút thất vọng: “Em chợt nhận ra rằng mình đã gần ba mươi tuổi, thành gia lập nghiệp, em gần như chưa làm được việc nào. Em thậm chí còn không có công việc đàng hoàng. Đây có phải là một thất bại không?”

Cố Dịch mỉm cười, giọng nói khàn khàn gợi cảm: “Ồ, việc này dễ thôi. Ngày mai chúng ta đi lấy chứng nhận kết hôn, thế là xong việc thành gia trước.”

Thẩm Lật cau mày, bất mãn nói: “Em đang nói nghiêm túc đấy.”

Vẻ mặt Cố Dịch nghiêm túc: “Anh không nói đùa. Từ ngày thích em anh đã nghĩ cách dẫn em đi kết hôn rồi. Nhiều năm trôi qua như vậy, trong đầu anh đã luyện tập hơn một nghìn cách rồi.”

Thẩm Lật đột nhiên đỏ mặt, nhưng sắc đỏ cũng nhanh chóng tan đi: “Tình huống của chúng ta như vậy, làm sao kết hôn được?”

Cố Dịch: “Đều làm được hết. Chúng ta ra nước ngoài lấy chứng nhận kết hôn, hoặc anh viết tên mình vào gia phả nhà em, em muốn thế nào cũng được.”

Thẩm Lật vì lời nói của Cố Dịch mà tim suýt vọt ra ngoài, vội vàng che miệng nói: “Anh biết em đang quỳ ở từ đường mà còn dám nói thế, anh không sợ đêm nay tổ tiên em đến tìm anh nói chuyện à?”

Cố Dịch hờ hững nói: “Như vậy càng tốt. Anh sẽ được gặp các bậc gia trưởng sớm.”

Thẩm Lật bị Cố Dịch làm cho tức cười, cũng may anh nhớ ra mình đang ở từ đường. Vì từ nhỏ được dạy phải sùng bái tổ tiên, anh không dám tự phụ, thấp giọng nói: “Em muốn ở đây thêm một lát, không thèm nghe anh nói nữa.”

Cố Dịch: “Chuyện anh vừa nói em vẫn chưa trả lời anh.”

Thẩm Lật giả ngu: “Anh nói gì với em?”

Cố Dịch tức giận nhìn chằm chằm, “Chuyện kết hôn!”

Thẩm Lật: “Cái gì, em xin lỗi, tín hiệu của em ở đây không tốt, có lẽ là ông nội em đi tìm anh nói chuyện. Anh nói chuyện với ông nội nhớ nhẹ nhàng nhé, nói xong cũng đừng hẹn gặp lại.”

Cố Dịch lẩm bẩm: “Lần cầu hôn đầu tiên thất bại…”

Thẩm Lật không dám nghe thêm, vội vã ngắt máy. Trái tim đập thình thịch, anh há miệng thở hổn hển, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao không đánh bài theo lẽ thường…” Cầu hôn như thế cũng quá là không lãng mạn rồi!

Lỗ tai Thẩm Lật đỏ bừng. Anh lặng lẽ liếc mắt nhìn bài vị tổ tiên, có cảm giác xấu hổ như mình đang lén vụng trộm trước mặt người lớn trong nhà.

Hết chương 33