Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 244: Diệt sạch



Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Đại khái không thể bởi lẽ Khúc Hà Nhĩ và Khúc Giang Nam, hai đại Linh Vương mới lên chức điên cuồng nhờ vào vật chất biến dị, đã mở đường, họ dịch chuyển tới cấp kỳ.

Bọn Tống Linh vừa xuất hiện, mạch quốc gia mà họ chuyển đi cũng xuất hiện theo.

Khi nó xuất hiện, tại bên ngoài không gian thứ cấp, hai cao thủ được Tòa án Trọng tài nhắc nhở đã quyết đoán muốn tập kích A Điêu, nhưng đột nhiên họ cảm nhận được động tĩnh kịch liệt ở nơi xa.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Doanh Tự và Côn Luân trong cùng một tầng không gian bùng nổ sức mạnh tộc Trời lớn mạnh.

Mạnh tới vậy? Hình như vượt xa trình độ năm đó của Doanh Tự.

“Không đúng! Không phải của một mình Doanh Tự, còn có một người phát ra lực lượng tộc Trời nữa.”

Cả hai ngỡ ngàng và rồi nhanh chóng cảm nhận được: Doanh Tự bỏ mình.

Hắn bị Côn Luân quật ngỏm rồi.

Hai người nhìn nhau: “Côn Luân cũng có phôi trời.”

Làm sao hắn có được phôi trời?

Trừ phi… Người gây ra sự cố ở bên lỗ đen có Ngày Mặt Trời lúc trước là hắn hoặc Trần A Điêu.

Dựa vào thủ đoạn và sắp xếp ngầm tính toán mạch quốc gia ngày hôm nay, phải là Trần A Điêu.

Mẹ kiếp!

Lớp trẻ của tộc Người này có một đứa quá dữ dội.

“Hắn muốn tới đây!”

Hai người không biết mình nên ở lại chiến đấu với Côn Luân hay vẫn đi sang đánh lén A Điêu trong phút chốc này.

Đột nhiên, não bộ của họ nhận được một ý tưởng: vào nhân gian, gi ết chết A Điêu, cướp lại mạch quốc gia.

Vào nhân gian?

Vào nhân gian sẽ đủ sức cho phát huy toàn bộ thực lực của mình tới 100%, đủ sức nắm chắc giế t chết Trần A Điêu thừa dịp nó còn chưa tiêu hóa mạch quốc gia hoàn toàn. Khốn nỗi nếu vào nhân gian, bọn họ sẽ khó đi ra ngoài một lần nữa. Chung quy trong cơ thể bọn họ đã bị gieo xuống phôi trời, không cách nào quay lại Tòa án Trọng tài.

(P1)

Chỗ Tòa án Trọng tài có lớp ngăn cấm, sinh linh đặc thù có được lực lượng tộc Trời chỉ có thể ra mà không thể vào, trước mặt chuyện này vẫn chưa được giải quyết.

Cam tâm không? Không cam tâm.

Nhân gian nào tốt bằng Tòa án Trọng tài.

Chẳng qua…

Họ không thể làm trái lệnh, bằng không sẽ bị Tổng giám mục xử tử khi quay về.

Vì thế hai người nghiến răng, chui đầu vào nhân gian ngay. Côn Luân ở phía sau vốn định cuốn lấy hai người chém giết nhưng lại nhận được được truyền âm. Chú ấy sửng sốt nhìn lớp màng mỏng chắn thế giới trước mắt với biểu hiện khó tả.

.....

Bấy giờ A Điêu vừa mới hấp thu mạch quốc gia, đám người Đàm Đài Linh Nghiêu trong cơn khủng hoảng hệt chó cùng rứt giậu, còn động tĩnh do cao thủ Tòa án Trọng tài xé rách không gian tiến vào thì quá lớn.

Vẫn còn hai người!

Đây là đám cao thủ cấp siêu cao đối chọi nổi với Côn Luân.

A Điêu biết tỏng sự đáng sợ của hai cao thủ này, có thể sánh bằng một Doanh Tự khác, hiện tại cô không phải là đối thủ. Dù gì đối phương sẽ không cho cô thời gian hấp thu mạch quốc gia.

Đám người Đoàn Đài Linh Nghiêu nhìn thấy cao thủ Tòa án Trọng tài tiến vào thì sĩ khí dâng cao nhất thời, cảm thấy cuối cùng đã ngăn cản A Điêu hấp thu mạch quốc gia được rồi. Chỉ cần mạch quốc gia không bị nó hấp thu thì vẫn còn có thể lấy lại, nhưng điều kiện tiên quyết là giết luôn đám thiên tài này.

Đàm Đài Linh Nghiêu do dự, chung quy những thiên tài như Tống Linh đã là một bộ phận của vận mệnh quốc gia, là tương lai của Đường Tống; song, tại sâu trong nội tâm hắn càng để ý đến lợi ích của vương tộc nhà mình. Làm sao hắn không nhìn ra bọn Tống Linh đã hoàn toàn đứng về phía A Điêu, không có khả năng bám vào vương tộc nữa. Nếu đã không còn là thiên tài quy thuận vào nhà mình thì thật đáng chết.

Huống chi còn chưa chờ hắn hạ quyết tâm, người nước Liệt Tần và Nam Tấn đã tổng tiến công khẩn cấp về hướng A Điêu, ước gì gi ết chết chùm được luôn cả đám thiên tài đỉnh cao Đường Tống như Tống Linh.

Có chỗ đáng sợ, tất cả những thiên tài này đều là tiểu Tông Sư.

Tu vi bắn vọt như tên lửa, dù không thể sánh với A Điêu nhưng tốc độ tu hành của bọn họ vượt xa đám con cưng vàng của trời tại đời đầu tiên; chưa kể họ nhìn ra tố chất bọn này đều trải qua quá trình lột xác, tương lai sẽ chỉ tiến bộ càng nhanh hơn – bọn nó còn chưa phải là Tông Sư, tuy nhiên rồi đây chúng rất nhanh sẽ biến thành một nhóm tiểu Linh Vương nắm giữ số vận mà khi hãy còn đang ở trong giai đoạn tăng trưởng vàng.

Như vậy tương đương với một đống Trần A Điêu 2. 0 và 3. 0.

Làm sao giữ lại được!

(P2)

Cho nên bọn họ ra tay trước nhằm chiếm lợi thế, suy cho cùng bọn nó ở cùng một hướng với Trần A Điêu, cứ đánh hội đồng là đủ.

Nhóm Khúc Hà Nhĩ ở phía sau A Điêu thật, cũng nhìn thấy đòn tấn công của bọn Cơ Tư Thần, nhưng quan trọng nhất không phải là bọn họ mà chính là hai cao thủ Tòa án Trọng tài đang xé rách không gian tiến vào.

Những người đằng sau này đều bị nô dịch, ngoại trừ Tống Linh là người nhà từ ban đầu, những người còn lại đều bị vật chất biến dị hấp dẫn dẫn tới nỗi rơi trúng bẫy rồi bị nô dịch một hơi; nói Trần A Điêu là con buôn kiêm chủ nô lòng dạ thâm độc cũng không quá. Liệu bọn họ có sợ khi nhìn thấy một màn này hay không?

Tất nhiên sợ, bởi lẽ họ hoàn toàn không tỏ A Điêu sẽ làm gì.

Việc hấp thu vận mệnh quốc gia là việc bất đắc dĩ phải làm sau khi bọn họ bị kéo tới hiện trường, ban đầu đâu ai biết sẽ cần làm một hành động không tưởng cỡ vậy. Nếu lần này Trần A Điêu thất bại, bọn họ sẽ bị bỏ vào danh sách loạn thần tặc tử, đương nhiên gia tộc sẽ bị hủy diệt.

Giả như không bị nô dịch, cam đoan họ sẽ điên cuồng mắng chửi Trần A Điêu lừa mình trong lòng dù mặt ngoài thì không dám cằn nhằn chi.

Sau khi trở thành nô lệ thì thôi vậy, mỗi khi chửi cô sẽ bị các quy tắc trừng trị: cay đắng, thật sự quá cay đắng.

Bởi vì không biết gì cả, vì vậy họ không rõ A Điêu sẽ giải quyết ra sao trước cục diện hiện tiện tại.

Kéo tới mạch quốc gia rồi, nhưng đằng ấy đâu có thời gian hấp thụ đâu, thế có khác nào dùng giỏ trúc múc nước?

Hạ Tam Lộc sờ sờ mũi, thầm nghĩ: Đại ca của mình gian trá xảo quyệt bẩn thỉu vô sỉ như vậy, cam đoan cô ấy sẽ không chịu thiệt, tuyệt đối sẽ không.

Có chăng phản ứng và năng lực chấp hành linh hoạt của Tòa án Trọng tài quá mạnh, chủ yếu là cao thủ còn mạnh hơn.

Khi mọi người lo lắng, có lẽ Khúc Hà Nhĩ với chỉ số IQ cao có thể đoán được một số bố cục và thủ đoạn của A Điêu, mà Khúc Giang Nam không quan tâm còn Tống Linh là |an não tàn trước sự nghiệp của A Điêu...

Dù sao, bất kể nội tâm nghĩ gì, bọn họ đều chuẩn bị phản kích đâu ra đấy, đang định phát động tấn công và phòng ngự để chống lại đợt tấn công mạnh mẽ này.

Đột nhiên, ai đó nhìn thấy A Điêu ném ra một trận bàn, trận bàn rơi xuống đất đã khởi động, hút chặt mặt đất như một cái giác hút.

Đoạn, hai tay cô làm thao tác.

Một tay khởi động trận bàn, rót vào đó Linh đạo của bản thân và một phần số vận, một tay điều khiển phân tử không gian.

Cô muốn làm gì?

(P3)

Chỉ thấy hai cao thủ Tòa án Trọng tài đã thành công tiến vào nhân gian chực sao băng rơi xuống, vừa rơi xuống vừa tập trung A Điêu muốn phát động công kích mạnh nhất.

Nhưng họ cũng nhìn thấy sự biến đổi: đến từ trận bàn dưới chân cô và thao tác trên tay cô.

Có là gì thì cũng là cao thủ tối cao thuộc Tòa án Trọng tài, lúc ấy họ mơ hồ đoán được, chẳng lẽ nó muốn?

Trong chớp mắt, sắc mặt của cả hai đều thay đổi.

Nó điên rồi?

Nó là kẻ phản bội tộc Người?

Não nó có vấn đề?!!

Trận bàn đã được khởi động thành công, không gian quả thật đã xuất hiện một vết nứt khổng lồ, Linh đạo và số vận rót vào, tất cả mọi người nghe thấy gào thét nặng nề và cổ xưa.

Nó mơ hồ quen thuộc như thể mới đây đã từng nghe qua tiếng gào thét và hơi thở như vậy, hơn nữa không phải vết nứt này dẫn tới thế giới ma quỷ sao?

Cho nên quả nhiên đây đúng là…

A!

Ngay cả nhóm Ngư Huyền Cơ cũng khác khiếp sợ, mấy ông bà lớn đứng ở chỗ A Điêu như Bách Việt Thanh Cốt thì bối rối.

Trong nhân gian, những tưởng cao thủ tộc Người đuổi giết bốn phía, Cô Sơn tìm mọi cách để che giấu chính mình, vậy mà rất nhanh sau đó hắn phát hiện cao thủ tộc Người hoàn toàn không có ý đuổi giết mình, Trần A Điêu không để hắn ở trong lòng, tiếp đó trái lại còn là cảnh nội chiến đôi bên. Ban đầu hắn nghĩ như vậy là tốt nhất, lợi dụng nội chiến tộc Người mới có cơ hội cho cả tộc Ma Quỷ bọn hắn, nếu không lần này đại Ma Vương không phục hồi được còn tộc Người nhờ vậy mà phát động tổng tấn công đối với cả tộc Ma Quỷ, chỉ sợ tình cảnh cả tộc Ma Quỷ sẽ nguy hiểm tột cùng.

Khốn nỗi đâu ngờ một Trần A Điêu đã thu hút hầu hết hỏa lực của tộc Người, mà hiện tại còn…

Cô Sơn là tiểu Ma Vương cho nên quen thuộc với động tĩnh này lắm, lúc ấy hắn kinh hoàng cùng cực.

“Mở ra hang quỷ? Linh đạo phủ xuống?”

(P4)

“Là ai? Chẳng lẽ nó thật sự là hóa thân của cung Ma Vương ta? Chí tôn hóa thân?”

Nếu không thao tác này... là điều con người có thể làm?

Trước kia nói cô là Ma Vương ma hóa thân, cô không nhận, sau đó thẳng thừng ngăn cản đại Ma Vương sống lại, vì thế chứng minh sự trong sạch; vài phút trước sau khi nói cô là người tộc Trời, cô mạnh mẽ phản bác, tiếp đó vừa chớp mắt đã...

“Đại Ma Vương!”

“Mẹ kiếp!”

“Bi3n thái, con điên! Thần kinh!”

Hiện tại A Điêu lại một lần nữa khôi phục đại Ma Vương!

Hơn nữa còn khôi phục thành công!

Trong thế giới ma quỷ, nơi đặt xác của bảy đại Ma Vương sau khi Linh đạo bị chặn, các tiểu Ma Vương xung quanh đã trở lại vị trí. Ngoại trừ Ma Vương hồ ly tới tham gia đã được chữa thương tích sau cơn thoi thóp, những người khác đều thấy mất mát lắm, mỗi tội nỗi mất mát chưa đầy 20 phút đã thấy tình thế nghịch chuyển.

Sao như vậy được?

Hơi thở của bảy đại Ma Vương lại mạnh lên, từ đầu họ mắt kẹt ở ngưỡng cửa phục hồi, nay trông thấy Linh đạo được đưa vào, mọi người kích động chết đi được.

“Tất nhiên là Cô Sơn làm!”

“Tài quá, xứng đáng mang danh tiểu Ma Vương đứng đầu chúng ta, thứ dữ!”

“Mau mau mau, mau sắp xếp đại quân chuẩn bị tấn công nhân gian, mau lên!”

Nhóm người này nóng lòng sắp xếp lại đại quân ma quỷ vốn đã sắp xếp xong, tiếp đó bảy đại Ma Vương bên này hồi phục theo thứ tự trước sau.

Khôi Nguy, Tất Thị, Tham Ma, Tỉnh Hào, Thương Quỷ, Kỳ Chẩn, Cửu Vĩ, bảy đại Ma Vương nằm ở phương vị Bắc Đẩu Thất Tinh, quan tài bằng đồng khổng lồ đều rung động ông ông ông, ma khí khổng lồ gào thét phun ra, rất nhanh, ầm! Ba cái nắp quan tài nổ tung.

Ba cơn gió đen giống như lão yêu, vặn vẹo gầm gừ lao ra khỏi lỗ hổng hang quỷ, có bọn họ mở đường, đại quân ma quỷ với số lượng hàng tỷ phía sau rầm rập đi ra hết.

Ba đại Ma Vương gào thét lao ra, đúng lúc chạm mặt hai cao thủ Tòa án Trọng tài lao xuống.

(P5)

Đây không phải là đoan gia ngõ hẹp sao. Hận thù đôi bên vốn không chết không ngừng. Từ đầu Tòa án Trọng tài tồn tại nhằm chống lại cung Ma Vương, mục tiêu của những cao thủ tối cao này chính là đại Ma Vương, họ là kẻ thù chém giết lẫn nhau ở đời đầu tiên, thành ra lần này gặp mặt đã nhận ra đối phương ngay.

“Đàm Đài Ma Ha!”

“Cơ Dã!

“Tham Ma, Tỉnh Hào, Thương Quỷ!”

Kẻ thù gặp nhau, ba đại Ma Vương kia hận lắm, không nói dông dài đã công kích.

Ở một bên khác, thật ra Đàm Đài Ma Ha và Cơ Dã không muốn đánh nhau với ba đại Ma Vương này bởi vì tất cả đều do Trần A Điêu gây ra, nó là tai họa ngầm lớn nhất. Thậm chí bọn họ còn muốn giải thích với ba đại Ma Vương để cùng nhau giết Trần A Điêu trước. Chung quy lỡ như Trần A Điêu không cùng một bọn với cung Ma Vương, giết nó trước là lợi ích chung của bọn họ. Khốn nỗi tính toán của bọn họ đã được định trước là không có hiệu quả.

Thứ nhất, thật chất bọn họ thầm nghi ngờ Trần A Điêu cùng một giuộc với cung Ma Vương, nếu không thì đây là điều mà con người có thể làm sao? Hễ cô nhân cơ hội chạy trốn thì sẽ có lợi hơn hành động thế này. Suy cho cùng ba đại Ma Vương sống lại và đội quân ma tộc Ma Quỷ khổng lồ đủ sức tiêu diệt hai cao thủ Tòa án Trọng tài thì đủ sức đấy, thế nhưng khi họ rảnh tay sẽ có thể mặc sức giết cô, hơn nữa chưa chắc sẽ cho cô một mảy cơ hội chạy thoát. Thủ đoạn của đại Ma Vương cực kỳ đáng sợ, nếu không Tòa án Trọng tài lớn mạnh ngần ấy đâu có mãi không thể giết vào thế giới ma quỷ qua nhiều năm.

Thứ hai, tin tức vương tộc Tam Quốc và Tòa án Trọng tài biết có sự sai lệch với tin tức mà ba đại Ma Vương tỏ tường. Cái gọi là tin tức sai lệch tức là đám người Tòa án Trọng tài biết Trần A Điêu là người khởi xướng việc này cho nên e dè và ôm lòng muốn giết mạnh nhất, càng nghi ngờ cô cấu kết với cung Ma Vương. Tuy nhiên cung Ma Vương lại nào biết, thậm chí không ngờ Trần A Điêu sẽ có thao tác lộn xộn thế này, cứ những tưởng do Cô Sơn làm. Cho nên họ vừa hồi phục đã ra khỏi hang quỷ ngay, vừa ra khỏi hang quỷ là giết trên diện rộng. Dù gì thì ngoại trừ cả tộc Ma Quỷ bọn họ ở bên ngoài ra, tất cả người tộc Người đều là kẻ địch, đều giết được hết. Đã như vậy đương nhiên là giết Tòa án Trọng tài trước, những người còn lại thì đối xử như nhau, cứ như thế, rủi ro đều được chia đều, A Điêu đã có đường sống.

(P6)

Cao thủ hai bên chém giết, mà còn là mấy lão yêu quái tu luyện trăm ngàn năm chém giết, phi cơ chiến đấu quý giá tợn, hở một cái là gây tử vong trong thoáng chốc. Cho dù hai người Đàm Đài Ma Ha có lòng nói cho đám kia hay Trần A Điêu đang mang mạch quốc gia, cứ giết cô trước, nhưng họ cũng sợ ba đại Ma Vương ngược lại nuốt chửng luôn Trần A Điêu rồi bỏ chạy sau khi hay tin, chẳng khác nào cướp luôn mạch quốc gia. Đến lúc đó tình hình càng khó nhằn hơn lúc bị Trần A Điêu lấy đi mạch quốc gia.

Ngay trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, thời gian bị lãng phí, các cao thủ đã nổi điên ngút trời, từng bước ôm chủ tâm giết người, đâu còn hơi sức nghĩ ra cách để thuyết phục đối phương thay đổi mục tiêu.

Đằng ấy dám nói thì người ta chắc gì đã tin.

Dù sao với tư duy của ba đại Ma Vương, hai người trong Tòa án Trọng tài có thực lực đe dọa họ, Trần A Điêu thì bị khoá chặt, không đánh lại bọn họ, họ cũng chả sợ cô mập lên.

Có điều cả đôi bênh theo đuổi suy nghĩ riêng, họ đâu ngờ sẽ có sự chênh lệch trong thời gian tính toán với A Điêu.

Sự chênh lệch thời gian này không phải có chăng cô tiêu hóa được mạch quốc gia trước khi có kết quả chém giết của bọn họ, mà là cô không có ý định tiêu hóa hoàn toàn mạch quốc gia, thay vào đó đẩy nó xuống lòng đất.

Lòng đất?

Mẹ nó, cô lại làm cái gì?

Lại là trận gì đây?

Không, quả là không phải, cô chỉ dung hợp mạch quốc gia với một long mạch số vận khác nằm sâu trong lòng núi Kỳ Sơn.

Phải, cô có giấu một sợi long mạnh bên trong Kỳ Sơn.

Cũng là sợi long mạch của cô khi cô lấy được tại Quy Khư lúc trước, và rồi cô giấu nó ở Kỳ Sơn.

Đầu tiên long mạch số vận không phải là năng lượng, nó rất huyền bí. Long mạch có thể ở phương Bắc thế giới để rồi bay đến chỗ bạn tại nơi phương Nam rất xa trên thế giới khi bạn có khí vận trên người. Nó lưu chuyển khắp thế giới và ở khắp mọi nơi, đồng thời cũng có thể biến mất hoàn toàn. Thậm chí tốc độ di chuyển của nó còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng vô số lần, dẫu có bất kỳ lần dịch chuyển tức thời nào cũng không đuổi kịp nó.

Thứ hai, nó rất yếu ớt, trừ khi cơ thể bạn có số vận chứ không rất khó để cảm nhận được nó. Nếu không thì các đất nước tấn công mạch quốc gia của các nước khác sẽ chính xác lắm, còn cần đánh đấm gì nữa, cứ trực tiếp đánh vào mạch quốc gia là được, dẫu có bị cắn trả thì cũng đáng giá.

(P7)

Bởi vì hai điều đặc thù này, A Điê bắt đầu truy tìm mạch quốc gia Đường Tống sau khi chiếm được Quy Khư, tiếp đó lấy được nó rồi thì bắt đầu bố trí.

Một trong số đó là giấu long mạch số vận của mình ở Kỳ Sơn.

Bởi vậy hiện tại rất nhiều người mới tỏ tường tại sao nơi phục hồi của Ma Vương lại nằm trúng Kỳ Sơn. Khi ấy tất cả mọi người, bao gồm cả Côn Luân và Khúc Hà Nhĩ, đều nghĩ đó là hiệu ứng của nhân vật chính.

Trần A Điêu là trung tâm của thời đại, có được vị trí trung tâm, là người mánh khóe cao chót vót đầy chuyên nghiệp, quê hương của cô có dắt dây tới số vận thì cũng không có gì lạ. Lúc đó nào ai nghĩ đến sâu trong nơi này ẩn giấu long mạch số vận thật sự.

Tất nhiên ban đầu họ cũng từng nghĩ đến việc đào sâu vào nhìn rõ một chút, có điều không phải tiếp đó lại đào ra cái hố phân…

Song trăm triệu lần nào ngờ, long mạch số vận được ẩn giấu mẹ luôn ở chỗ sâu dưới hố phân, hơn nữa còn bị cô dùng thủ đoạn đặc biệt giấu mất.

Vì vậy cái hố phân đó là cố ý đấy.

Tấn công vào tư tưởng là thượng sách.

Từ Bách Việt Thanh Cốt +5,000 sao!

Từ Đàm Đài Ma Ha +8,000 sao!

Từ...

Người người điên cuồng cống hiến tinh lực, nhất là một đám người ghét cái đạo quán cũ đau đớn khi ấy đã có biểu hiện họ vô cùng đặc sắc lúc bấy giờ: A, cái ngày gì mà bị đùa bỡn cả ngày, Trần A Điêu này có đủ năm cái tật*, vĩnh viễn không ra bài theo lẽ thường.

*Năm tật đầy đủ (Ngũ độc câu toàn - 五毒俱全) gồm có 5 loại tật: uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, bài bạc và háo sắc.

Độc, thật sự quá độc.

Đám người với tinh thần bị đả kích trông thấy số vận hợp nhất, long mạch khí vận cắn nuốt mạch quốc gia với hiệu suất còn nhanh hơn khi chính A Điêu hấp thu mạch quốc gia, thuộc về dạng đồng loại hòa vào nhau, vì thế trong tích tắt ấy A Điêu đã bắt chước một con đường tắt nhằm tiêu hóa mạch quốc gia.

Đó là mạch quốc gia, mạch của một quốc gia, thậm chí ba mạch quốc gia còn chống đỡ cho nền tảng căn cơ của Tòa án Trọng tài và giờ đây mất đi một phần ba trong đó đã đâm khiến Tòa án Trọng tài ăn trên ngồi chốc táng đởm. Như vậy có thể mường tượng được một mình cô tiêu hóa hầu hết số phận của quốc gia này thì sẽ trở thành quái vật dạng gì.

Bấy giờ, không cần những người như Đàm Đài Ma Ha la lên, ba đại Ma Vương Tham Ma, Tỉnh Hào và Thương Quỷ đã điên cuồng giết sang A Điêu.

(P8)

Giết nó, nuốt chửng mạch quốc gia!

Tất cả những mang sát ý trong lòng đều xông về phía cô, còn đám người Bách Việt Thanh Cốt lại có cảm giác khủng hoảng: bản thân đã ở cùng phe, tư duy của bọn họ là nếu Trần A Điêu đã bày ra toàn bộ ván cờ từ trước, như vậy khi đã sắp xếp cho long mạch số vận cắn nuốt mạch quốc gia, nó không cần dẫn ba đại Ma Vương và đại quân ma quỷ ra khỏi hang quỷ. Như vậy nó chắc chắn sẽ ăn được mạch quốc gia trong khoảng thời gian ngắn để rồi cứng rắn chống đối hai cao thủ cấp cao của Tòa án Trọng tài. Cho dù giữa chừng nó tốn một ít tâm tư lao lực ngăn cản đối phương nhưng không phải bên ngoài còn có Côn Luân sao? Côn Luân làm được chuyện này nhưng hắn không tiến vào. Hình như Doanh Tự đã chết mà hắn lại không vào chứng tỏ hắn không vào mới phù hợp với kế hoạch của Trần A Điêu.

Như vậy cũng chứng minh: nơi này đã bị xếp đặt từ trước.

Gập ông đập lưng ông.

Suy cho cùng cũng là các cụ tổ sáng lập từng hô mua gọi gió trong đời đầu tiên, ai nấy vừa hiểu đâu ra đó đã theo bản năng muốn chạy trốn nhưng đã muộn. A Điêu đối mặt với tất cả mọi người, bao gồm cả hai cao thủ của Tòa án Trọng tài, ba đại Ma Vương, tất cả mọi người của thế lực chín đỉnh cùng với nghìn nghịt đại quân ma quỷ tiếp quản biển-đất-trời. Cô mỉm cười, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay chụm lại, lên chú

Người ta bảo thiên phú nguyền rủa của cô là No.1 vậy mà cả đường này chẳng thấy cô dùng là mấy.

Con người ấy mà, có thể dùng miệng thì đừng dùng tay, có thể thuyết phục bằng vật lý thì cứ thuyết phục mặt vật lý, nguyền rủa làm cái gì để rồi làm cô trông như đi theo hệ hắc ám với nhiều năng lượng xấu. Song mọi chuyện đã đến nước này, cô cũng bất đắc dĩ lắm.

Thành ra…

Dưới sự kiểm soát của mạch quốc gia + long mạch số vận, hai cuốn Sách Văn Minh trong đầu cô – cái thứ đã được vật chất Ngày Mặt Trời khổng lồ nuôi dưỡng xong xuôi – hợp nhất.

Chúng hợp nhất, đôi mắt Hoàng Tuyền mở ra, và thế giới biển tinh thần của cô đã ầm ầm dậy sóng dâng cao hàng chục lần.

Bằng cách này, cô dốc hết sức kiểm soát tất cả số vận.

Cái gọi là số vận và vận mệnh quốc gia chính là cả thế giới biển núi, thế giới của cô, thế giới mà cô có thể điều khiển.

(P9)

Tất nhiên, đó là một cách nói phóng đại, nhưng... một Kỳ Sơn đã đủ.

Khi cô mỉm cười, lời nguyền đã xuất hiện ngay tức thì, thế là... Tất cả mọi người, bao gồm cả Khúc Hà Nhĩ, đều nghe được tiếng kèn rõ to, đoạn, núi sông Kỳ Sơn sụp mất, biến thành vô số phần tử tổ hợp... Chúng biến thành một con quái vật khổng lồ, từ mặt đất che lấy bầu trời, bên trong như có cá voi dũng mãnh lẫn bò sát biển* tung đòn chí mạng ầm ầm.

*Tên gốc là loài Thương Long (Mosasaurs), trong đó phổ biến nhất là chi Mosasaurus, một loài bò sát biển đã từng thống trị các vùng nước ở Bắc Mỹ và Tây Âu cách đây 66-70 triệu năm trước vào cuối kỷ Phấn Trắng.

Không gian, thời gian, thế giới, đều bị phong ấn từ bên trong và nện đòn kết liễu.

Bên được tập trung nhất là hai người Tòa án Trọng tài và ba đại Ma Vương, cả thảy đều phải hứng chịu đòn chí mạng 365 độ từ bên trong thế giới bị phong ấn cấp kỳ.

Trong không gian, bò sát biển bi3n thái và cá voi khổng lồ được gầy dựng từ các loại kim mộc thủy hỏa thổ, tất cả các dạng nguyên tố cùng với phân tử vật chất tung thẳng một đòn kết liễu xong, ai nấy đều cùng dính vụ nổ và hộc máu dẫu rằng bọn họ là cao thủ hô mưa gọi gió cực hạn.

“Không!”

Họ giãy giụa, cố sức bay về phía A Điêu để giết cô, nhưng một tay A Điêu đã kiểm soát thế giới này, dùng sức mạnh tổ hợp của nó nghiền ép sang, một bàn tay xòe ra năm ngón tay, đối mặt với hàng tỷ ma quỷ khổng lồ, ba thế lực vương tộc lớn cũng như thể lực sáu đỉnh khác.

Cô ngạo nghễ trên cao, lên tiếng.

“Hút!”

Đầu ngón tay nắm lại.

Vô số đất trộn lẫn vật chất, nứt toác, nuốt chửng... dây dưa... hút vào... Người của thế lực sáu đỉnh sợ tới mức hộc máu, ngay cả Vu Sơn, tộc Thiên Linh thậm chí Lộc Sơn cũng không phải là ngoại lệ, bọn họ đều ở trong đợt hút lấy thôn tính của con cá voi khổng lồ kh ủng bố này.

Vèo vèo, vong linh đưa tang.

Cái chết gần trong gang tấc.

Cái gì mà Tham Ma, Tỉnh Hài, Thương Quỷ, tới bộ dáng vẫn chưa được hình dung rõ ràng, vừa mới sống lại xuất hiện chưa đầy vài phút.

Cái gì mà Đàm Đài Linh Nghiêu, Ma La Càn Khôn, là…

Có là gì thì toàn bộ đều bị cô diệt sạch.

(P10)

Tất cả mọi người nằm giữa lòng bàn tay của cô, và sau đó... cô nắm tay lại thành quyền.

Rắc!

Trong khoảnh khắc đã không còn chỗ cứu vãn, toàn bộ ba vương tộc Tam Quốc bị chôn sống, đoạn, nổ tung thành vô số máu thịt và dạng năng lượng dưới sự nghiền nát cực độ, trộn lẫn vào hỗn hợp đá cát đất núi Kỳ Sơn.

Ở một bên khác, năm cao thủ ôm lòng chạy trốn trên bầu trời bị bò sát biển xé thành vô số mảnh vỡ, tiếp đó tàn nhẫn nuốt chửng.

Phần còn lại... thổ nhưỡng rút đi và trở thành đại dương mênh mông lưu động.

Nhóm ma quỷ, bị diệt sạch.

Vương tộc Tam Quốc, bị diệt sạch.

Năm cao thủ đỉnh cao và đám cao thủ bên Đàm Đài Linh Nghiêu, bị diệt sạch.

Chỉ còn lại thế lực sáu đỉnh.

Ba vương tộc dị tộc Tam Quốc và ba Tông hoàng đều còn sống.

Ngay cả Ma La Trường Tùng, Thái Hạo Càn Khôn và Đồng Thanh Hoàng đều không bị cô giết.

Cho nên không tính là diệt sạch đâu.

Chẳng qua xem người ta như sâu kiến, nghễu nghện nhìn xuống từ trên cao. Cô nhìn vào đám người ôm lòng sợ hãi tới nỗi không còn bất kỳ phong thái kẻ mạnh ngày xưa mà im bặt một lát.

Sự im lặng này khủng khiếp tợn, thậm chí Ngư Huyền Cơ còn hoài nhi cái con nhỏ điên khùng này sẽ giết luôn nhóm bọn ông.

Quá kinh khủng.

Sự xuất hiện của ba vị quân tử lúc trước đã khiến đời đầu tiên tin rằng phong thủy vùng đất Đường Tống thật ưu việt, thích hợp cho bậc tuyệt thế xuất hiện.

Nào có ngờ đâu, thế này thì tuyệt thế kiểu gì đây.

Con mụ điên tuyệt thế sao.

“Tôi đang nghĩ một câu sao cho vừa thanh lịch vừa ra vẻ này nọ lại để mọi người hiểu ý tôi ngay lập tức.”

“À, tôi nghĩ rồi.”

(P11)

Cô mỉm cười, nhìn xuống những kẻ mạnh sáu đỉnh và thiên tài bị mắc kẹt trong biển núi, nói: “Cứ bảo kẻ đoạt quyền thì giết hết, còn kẻ đoạt quyền thành công với quyền lực trong tay thường sẽ ban thưởng vinh quang cho các người.”

“Hiểu?”

Ai nấy: “...”

Giờ phút này, số vận hỗn hợp hoàn thành nhiệm vụ giết chóc đã hợp nhất toàn bộ, biến thành số vận mạch quốc gia. Chúng nó lấp lánh, rút ra khỏi biển núi, trở thành chín con rồng vàng bơi về phía cô.

Đám rồng vàng lớn khôn cùng, chiếu óng ánh, oai hùng và tràn đầy sức sống.

Suy nhược là Đường Tống, lớn mạnh là Trần A Điêu.

Vậy muốn Đường Tống lớn mạnh thì cứ biến thành Đường Tống của Trần A Điêu là được?

Cho nên toàn bộ người Lộc Sơn và tộc Thiên Linh quỳ một gối xuống đất.

Những người còn lại...

Không có lựa chọn nào khác.

Trên thực tế họ cũng không có ý khác. Bởi vì kể từ khi cô kiểm soát thế giới Kỳ Sơn tung một đòn tiêu diệt đám người cùng lúc… sự điên rồ và phóng khoáng ấy thật đáng sợ và làm người khuất phục.

Đi theo con đường của nhân vật phản diện để nhân vật phản diện không có lối thoát.

Giết sạch hết kẻ thù, đàn áp tất cả các cuộc phảng kháng, chém hết toàn bộ tai họa ngầm, tập hợp quyền lực hết vào người.

Thời đại được phân chia như thế nào?

Hỗn loạn tạo thành loạn lạc.

Loạn lạc xuất hiện kiêu hùng.

Kiêu hùng tranh giành thành vua.

Cô thắng, cho nên cô ở trên cao còn bọn họ thì quỳ xuống.

Nhìn tất cả những điều này và rồi như thể quay lại cảnh cô dùng “vật lý” khuất phục tất cả các thiên tài trong kỳ thi Lộc Sơn khi đó.

Ứng Long ngoài tự nhiên là chúa tể của thời đại dưới gầm trời.

(P12)

Bấy giờ A Điêu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phương xa, thấy được bầu trời quay cuồng. Sau khi hấp thụ số vận mạch quốc gia, cô sẽ thấy được tất cả bằng con mắt Hoàng Tuyền, nhìn thấy sự xoi mói và ghen ghét đang giấu mình đằng sau không gian.

Cô mỉm cười, giơ tay lên, thẳng thắn dứt khoát giơ ngón giữa lên bầu trời.

“Tòa án Trọng tài gì chứ, cứ tưởng cố gắng để được cao quý cỡ nào, âu cùng lắm chỉ là một đám óc chó thối hoăng móc lấy tộc Trời để hút máu. Vì làm phôi trời nên không trở về được chứ gì, thế thì tôi sẽ nhận thiên hạ này vậy.”

“Nhân tiện nói luôn hy vọng mấy người ra sức chỉ bảo, để nước Liệt Tần và Nam Tấn mau ấp nở đám già kia. Bằng không một khi Tam Quốc hợp nhất, mạch quốc gia của mấy người xem như bị tôi lột s@ch không còn cái qu@n lót.”

Miệng của cô độc lắm mà còn có thù tất báo. Khi còn nhỏ cô đã căm ghét vương tộc, sau đó cô liên tục bị tổn thương gặp hiểm nguy, lòng hận thù này đã ăn sâu vào xương tủy. Thế là cô đã tiêu diệt tất cả cao thủ của ba vương tộc, không chừa lấy một tên.

Ngược lại không có ý định diệt sạch Thanh Đồng Sơn, vương tộc họ Thái Hạo thậm chí là vương tộc họ Ma La.

Tâm tính người này cực đoan, có thể hào phóng đến không tim không phổi, rồi lại có thể tàn nhẫn đến mức diệt cỏ tận gốc.

Thế nhưng chủ yếu vẫn vì vương tộc Tam Quốc ảnh hưởng đến quyền hành của cô, còn chừa lại các thế lực khác để làm lực lượng trung kiên của tộc Người trong việc chống lại kẻ địch ma quỷ.

Xưa nay người này tính toán khôn khéo, kiềm chế và thận trọng, chưa từng mặc sức phát ti3t vì cảm xúc.

Đó mới là chỗ khủng khiếp nhất của cô.

Tất nhiên Bồn Cầu cảm thấy...

“Cô muốn cho nổ năng lực niệm chứ gì.”

A Điêu: “Đúng vậy đúng vậy đấy.”

Năng lực niệm như thủy triều, Kỳ Sơn đã trở về dưới sự kiểm soát của cô, thế lực sáu đỉnh run rẩy, thiên hạ này đã nằm trong lòng bàn tay cô.

Nước Liệt Tần và Nam Tấn kế tiếp cùng lắm chỉ là một trình tự mà thôi.

Có là gì thì sau khi làm nhục Tòa án Trọng tài, Côn Luân một lần nữa tiến vào thế giới này để rồi vừa lúc nghe thấy A Điêu ngồi xổm tại đạo quán cũ trên sườn núi Kỳ Sơn, cười tủm tỉm hỏi đám người Bách Việt Thanh Cốt đang tái cả mặt.

“Ai trong số mấy người tổ chức tiệc ăn mừng đây?”

“Không chịu làm, kéo thế á, không nể mặt tôi?”

“Hoàng cung Đường Tống? Không tốt lắm, hôm nay họ gần như bị tôi diệt luôn cả nhà đấy… Sao mấy người lại xấu tính như vậy.”

(P13)

“Được rồi, họ làm... Vậy thì mọi người trả tiền thôi, thế nào? Trả chút tiền đó cho tôi mà cũng không bằng lòng? Vậy mà còn nói mọi người ủng hộ tôi. Như vậy có gì khác chuyện ngủ với tôi mà không mua bao cao su đâu? Mấy người là đám cặn bã hay gì?”

Trông thấy mấy người Bách Việt Thanh Cốt bị cô ức hiếp tới mức sự tự kiềm chế của cao thủ lung lay sắp bùng nổ...

Côn Luân thình lình nhớ tới sở thích lớn nhất trước kia của Trần A Điêu đâu phải là ăn, mà là… làm tiền.

Moi hết một lần từ kẻ thù và bạn cùng phe.

Đám trẻ miền núi biết lo việc nhà từ sớm, cứ sống một cuộc đời như vậy.

Côn Luân từng làm ăn mày, đến nay vẫn còn nhớ rõ những ngày bẻ vỏ cây ăn, ánh mắt nhìn A Điêu càng thêm ấm áp.

Bách Việt Tương Tư bỗng nhiên lại đây, nói đầy sâu kín với chú ấy: “Bây giờ tôi hiểu vì sao anh chưa từng liếc mắt nhìn người khác.”

Như thể chị ta đã bình thường trở lại, cuối cùng chị ta đã bắt đầu buông bỏ lòng chung tình trăm năm đầy nỗi cay đắng khi không đạt được điều mình mong muốn.

Bởi vì chị ta thấy được sự chênh lệch của đôi bên.

“Đó là do anh là một viên ngọc quý phái không nhuốm bụi trần để rồi tiến vào phàm trần, một lòng chỉ muốn sống ẩn dật.”

“Còn tôi chỉ là một người tầm thường.”

Côn Luân: “?”

Bồn Cầu: “...”

Không phải chứ, người đẹp ơi, hai con hàng lập dị này chỉ có keo kiệt, có tham ăn, có lười làm thôi!

Dưới gốc cây, Từ Duệ khoanh tay trước ngực, dựa vào thân cây lẳng lặng nhìn A Điêu ở bên kia “tra tấn” một đám cụ tổ, Tống Linh đi tới đưa cho cô ấy một chiếc nhẫn trữ đồ.

“Cái gì đây?”

Tống Linh: “Vật chất biến dị, không cần? Các chất khác được phân phối chậm hơn một tí.”

Từ Duệ thu ngay: “Sao mà không cần, còn nhiều chuyện lắm.”

Thật ra thiên hạ này vẫn chưa được xác định.

Còn có Tòa án Trọng tài và cả tộc Ma Quỷ.

Cô ấy cảm thấy A Điêu chọc giận Tòa án Trọng tài vì có mục đích...

(P14)

.....

Đàm Đài Chúc Ảnh vất vả lắm mới tìm được bà mẹ nhà mình trong Thiên Cung, phát hiện người này đang run rẩy uống cà phê.

Mẫu phi của con ơi, trạng thái của mẹ tốt đấy.

Hỏi xong mới phát hiện bà mẹ nhà mình chó ngáp phải ruồi. Lại nói năm đó ông chó phụ hoàng có vô số mỹ nhân đầy sáu cung vậy mà bà mẹ nhà mình lại là sủng phi tuyệt đối. Nhưng sau đó hoàn cảnh mạnh hơn con người, ông chó phụ hoàng muốn cải lão hoàn đồng bèn cưới luôn một Hoàng hậu Phượng Hoàng Băng, người chỉ cần dùng một ngón tay đã đủ sức nghiền chết tất cả mỹ nhân khắp hậu cung.

Như vậy thì phải so sánh thế nào đây, tựa như cô quái quê và cô tiên nữ trong tiểu thuyết, đã không phải là dạng có thể so bì với nhau ở ngoại hình.

Nghĩ trái nghĩ phải, bà mẹ nhà mình mình quyết đoán tránh mũi nhọn, tự vứt bỏ vinh hoa ân sủng trong cung đình ngày xưa, chủ động dời đến điện nhỏ hẻo lánh, ổn định đãi ngộ thành công nhờ vào thiên phú tu luyện của con gái mình khi đứng trong top 5 tại vương tộc. Có thể xem bà là một kiểu mẫu cho người giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, khiêm tốn làm giàu.

Sau đó quả nhiên người ta gặp hết sự cố tồi tệ này đến sự cố tồi tệ khác.

Thành viên vương tộc lần lượt chết đi như cây hẹ trong đất.

Thậm chí lần này còn thảm hơn, hang ổ bị đánh bom, mạch quốc gia thì bị cạy đi.

“May mắn lúc trước con âm thầm qua lại thân thiết với Đạo Quang Tĩnh Từ, lại âm thầm kết minh với Trần Tốn. Quá kh ủng bố, nhà họ Trần này bậc hack đấy.”

Sủng phi lau mồ hôi lạnh trên trán, suy nghĩ một lát mới hỏi: “Giữa con và Trần Tốn có cái gì đấy đấy không…”

Dạo này muốn ghi danh thì làm thông gia là cách trực tiếp nhất.

Đàm Đài Chúc Ảnh bị lối suy diễn của bà mẹ nhà mình chọc cười. Cô vừa dặn dò hộ vệ đi cứu một ít cung nữ thái giám vừa cầm uống một chai nước ngọt ướp lạnh, đoạn, mỉm cười: “Người nhà họ Trần càng ưu tú thì càng bạc tình không yêu, bậc trí giả sẽ không rơi vào bể tình. Còn con... Mẹ ơi là mẹ, con mang họ Đàm Đài đấy.”

Còn là dòng chính Đàm Đài nữa. Cô nhìn về phía một số người vương tộc còn sống sót sót lại, cũng nhìn thấy đám người dòng họ nhà vua bị áp giải đi cách đó không xa.

Những người áp giải họ là... nhóm quyền quý họ Đoan Mộc và quân đội.

Đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát, xem ra đã hoàn toàn đầu quân vào Trần A Điêu.

Còn lại ai không phục tùng đều bị xử lý.

Thủ đoạn cứng nhắc máu tanh, trấn áp rền vang.

Chinh phục hoàn toàn Đường Tống trong thời gian ngắn nhất với hiệu suất cao nhất.

(P15)

Mặc dù trước đây Đàm Đài Chúc Ảnh đã mơ hồ cảm thấy sớm muộn gì quy tắc vận hành của vương tộc cũng bị thay thế, nhưng nào có ngờ nó lại nhanh tới ngần này.

“Thật ra con không nên vào cung, hơn nữa con…” Sủng phi kịp phản ứng, có phần lo lắng. Bà đang muốn nói gì đó thì Đàm Đài Chúc Ảnh đã đứng lên, đi ra ngoài về phía quân đội đang hùng hổ tới.

Tiếp đó, người anh cả họ Đoan Mộc đang dẫn đầu ở phía đối diện hỏi một câu: “Trưởng công chúa Điện hạ, cô sẽ tổ chức tiệc mừng à?”

Đàm Đài Chúc Ảnh: “?”

Những tưởng mình sẽ vươn cổ chịu chết vì là người vương tộc, cô đâu nghĩ được sau đó mình là người tổ chức một bữa tiệc ăn mừng quy mô lớn...

Không phải chứ, Trần A Điêu này bị tâm thần hay gì?

.....

Có lẽ là bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, tiếp theo Trưởng công chúa cao quý phát huy hết kinh nghiệm chuyên môn về xa hoa hưởng lạc cả đời của mình, lợi dụng các bộ phận khác nhau nhằm khôi phục hoàng cung trong thời gian ngắn, kế đó tiến hành sắp xếp một bữa tiệc ăn mừng thành công.

Kế nữa, cô ta thấy A Điêu đang ngồi trên nóc hoàng cung cầm giò heo gặm nhấm và uống cùng trà sữa.

Trong nội tâm chửi bới đồ điên mấy lần nhưng cô ta vẫn hỏi một vấn đề.

“Cô không sợ những vương tộc còn sót lại như chúng ta sẽ uy hiếp tới cô sau này sao?”

A Điêu với cái miệng dầu mỡ quay đầu nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Cái gì, ai? Mấy cô á?”

Lực sát thương không lớn, còn sự xúc phạm thì cực mạnh.

Trưởng công chúa mỉm cười chạy đi khi vẫn giữ một nụ cười thanh lịch mà không mất đi lịch sự.

Bồn Cầu thật sự tò mò: “Cô không giống như người sẽ giữ lại cái mạng của họ, cho nên giữ lại vì có ích đúng không.”

Mặc dù đều bắt giam cả rồi, có điều không giết ngay thì thật là lạ.

A Điêu quả thật không bận để ý vương tộc có người vô tội hay không. Dù sao với tư cách là người được hưởng lợi, họ đều chia sẻ quyền lực, nào có chuyện người nào đó vô tội, cũng không có cách nói nếu bạn tử tế và không làm điều ác thì bạn sẽ không chết.

Từ xưa trong việc đổi quyền lực, thứ tối kỵ nhất chính là nhổ cỏ không nhổ tận gốc.

Đó là sự thống trị của vương quyền, là mưu tính bậc Đế vương.

Có điều A Điêu vẫn giữ người ta lại. Cô uống một ngụm trà sữa, nói từ tốn: “Tất nhiên là hữu ích, tôi muốn xem liệu lão đạo sĩ có lộ diện hay không.”

(P16)

“Theo lý thuyết, những vương tộc này cũng là con mồi của ổng.”

Bồn Cầu: “A, vậy nếu ông ta tới để giết?”

A Điêu: “Thế là tốt nhất, sợ nhất là ổng không tới, mấy người này không phải là mục tiêu của ổng. Như vậy nói rõ mục tiêu của nhóm ổng lớn hơn, không phải vương tộc Tam Quốc.”

Bồn Cầu nhất thời im lặng.

A Điêu được lão đạo sĩ nuôi lớn, cũng được đối phương bồi dưỡng, đôi bên đều không phải đèn đã cạn dầu và nó tuyệt đối không đoán được suy nghĩ của bọn họ.

Dù sao đều là bi3n thái là được rồi.

Chẳng qua...

“Sao cô không vội thu mạch quốc gia của Liệt Tần và Nam Tấn? Bởi vì sợ bị cắn trả? Tôi không ngờ cô còn vội vàng trở về ăn cơm trước.”

Nghe Bồn Cầu hỏi như vậy, A Điêu đặt ly trà sữa xuống, hai chân ngồi xếp bằng, nhìn ánh ráng chiều sắp lặn nơi xa, khẽ mỉm cười.

“Đừng đuổi chó vào ngõ nhỏ vì chó cùng sẽ dứt giậu.”

Bồn Cầu chậm chạp tỏ tường.

Khúc Hà Nhĩ, người không thích hoàng cung đã trở về ngôi nhà cũ của mình ở vùng núi Điền Châu. Rót nước vào ly, nhìn hoa cỏ trong sân được chiếu rọi dưới ánh sáng cam ấm áp, cô lặng lẽ uống nước lạnh. Là Thi Vương, dù tu vi có cao đến đâu thì cô cũng đã mất đi tất cả cảm giác, cho nên tâm tính sẽ chỉ ngày một lạnh lùng hơn.

Cô nhìn thấy tất cả, hai tay chống trên quầy bar, vòng eo mảnh khảnh khẽ nằm hạ sát xuống, mặc cho gió thổi hiu hiu mái tóc dài bay.

Cô đã tỏ tường từ lâu khi A Điêu đề nghị một bữa tiệc mừng.

“Nếu ba dòng mạch quốc gia đều bị nó cướp đi, chẳng khác nào Tòa án Trọng tài bị rút mất căn cơ, chỉ sợ khó có thể duy trì bên ngoài lâu dài. Dưới việc đập nồi dìm thuyền, nhất định bọn họ sẽ cử tất cả cao thủ liều lĩnh đi vào nhân gian. Chừa lại hai dòng mạch quốc gia kéo lại bọn họ, để cho bọn họ vừa ném chuột sợ vỡ bình không muốn đầu nhập cho tất cả tiến vào nhân gian, lại không cam lòng để A Điêu lấy được mạch quốc gia, cho nên sẽ cân nhắc thủ đoạn. Bây giờ tất cả chúng ta đều cần tài nguyên để tiêu hóa để phát triển, thời gian đóng vai trò quan trọng hơn nhiều đối với chúng ta so với mấy lão già đã vào giấc chiều tà nhờ vào phôi trời của Tòa án Trọng tài. Cho nên thứ cần giành chính là thời gian.”

Tuy nhiên, Khúc Hà Nhĩ cảm thấy cam đoan A Điêu có chỗ bố trí ở Liệt Tần và Nam Tấn.

Như vậy đoán chừng nó cũng đang tìm khu vực mà Tòa án Trọng tài thật sự đang ẩn náu.

Chỉ cần thực lực đủ đầy, nó sẽ ra tay trước.

Đây đã là giai đoạn cuối cùng của bàn cờ ba bên.

Tòa án Trọng tài, cung Ma Vương và Trần A Điêu.

Chỉ có một bên có thể sống sót, cuối cùng quyết định càn khôn thiên hạ, sáng tạo một kỷ nguyên mới.

Cũng là một kỷ nguyên mới mà bọn cô muốn.