Sát Thủ Xuyên Sách

Chương 113





Lưu Vĩnh Thụy sau khi tỉnh lại liền đưa mắt nhìn quanh căn phòng để tìm Tuệ Nhi.

Lão Lưu thấy cháu trai đã tỉnh thì lập tức tiến lại gần hỏi han.

- A Thụy, cháu tỉnh rồi! Trong người bây giờ thấy thế nào?

Lưu Vĩnh Thụy không trả lời câu hỏi của ông nội mà hỏi ngay.

- Tuệ Nhi đâu rồi ông?

Lão Lưu nghe vậy thì tức giận nện mạnh cây gậy xuống sàn nhà.

- Đừng tìm con đàn bà đó nữa. Cháu vừa thiếp đi thì nó cũng nhanh chóng bỏ đi rồi... Cháu...

Không đợi Lão Lưu nói xong, Lưu Vĩnh Thụy đã muốn đứng dậy để đi tìm Tuệ Nhi. Mặc cho ông nội anh cố gắng ngăn cản thế nào đi nữa.

Lão Lưu tức giận ngồi phịch xuống sofa gằng giọng nói.

- Phản rồi! Phản hết rồi!

***

Lưu Vĩnh Thụy cho người điều tra Tuệ Nhi đã đi đâu. Rất nhanh anh nhận được thông tin cô đến hội quán của Lão Ngũ. Trong lòng anh dấy lên một sự lo lắng. Anh sợ cô gặp nguy hiểm liền huy động người của mình bao vây toàn bộ hội quán.

Một trận hỗn loạn gà bay chó chạy nổ ra trong hội quán khi Lưu Vĩnh Thuỵ đột ngột đưa người từ bên ngoài hùng hổ xông vào. Khoảnh khắc đó cũng không ai kịp chạy đi thông báo cho Lão Ngũ biết.

Lưu Vĩnh Thuỵ nắm lấy một tên nhân viên của quán lại gần đanh giọng hỏi.

- Ngũ gia đâu?

Tên nhân viên mặt mày tái mét trước khí thế của Lưu Vĩnh Thuỵ, hắn lắp bắp chỉ lên tầng nói.

- Căn...căn phòng...cuối hành lang...

Lưu Vĩnh Thuỵ ném hắn sang một bên, mặc kệ thương tích trên người, anh chạy nhanh lên tầng, tìm tới căn phòng cuối hành lang.

"Rầm Rầm"

Không chần chừ thêm một giây nào, Lưu Vĩnh Thuỵ tung cước đạp vào cánh cửa khiến nó bật chốt đập mạnh vào tường.

Tuệ Nhi và Lão Ngũ theo bản năng cùng nhìn ra hướng cửa.

Ánh mắt cô lập tức chạm vào mắt anh. Cô hơi bất ngờ khi thấy anh ở đây.

- A Thuỵ?

Lưu Vĩnh Thuỵ giờ phút này đang dán mắt vào chiếc váy ngắn cúp ngực màu đỏ tươi của cô. Một chốc lại nhìn sang Lão Ngũ đang nằm vật vã dưới đất. Gương mặt anh trở nên tối sầm lại, ánh mắt cũng dần trở nên nguy hiểm.

Người của Lưu Vĩnh Thuỵ đứng ngoài chứng kiến cảnh tượng này, lại nhìn đến bóng lưng đầy toả đầy sát khí của anh. Bọn họ đồng loạt đưa ánh mắt thương cảm nhìn về phía Lão Ngũ.

Đến người ngoài nhìn vào Tuệ Nhi lúc này còn cảm thấy nóng mắt, huống hồ gì cô lại còn ở chung một phòng với Lão Ngũ. Khẳng định lúc này Lưu tổng của bọn họ đã ghen đến phát điên lên rồi.

Tuệ Nhi trong đầu nảy số, nhanh chóng chạy đến ôm lấy Lưu Vĩnh Thuỵ ngăn anh lại, quan tâm nói.

- A Thuỵ... Tại sao lại đến đây?

Lưu Vĩnh Thuỵ một tay ôm lấy chiếc eo thon của cô, một tay nâng cằm cô lên hỏi.

- Em mặc thứ này cho ai xem?

- Anh ghen à?

Lưu Vĩnh Thuỵ lạnh lùng nhìn cô, không có ý trả lời.

Tuệ Nhi biết anh đã uống phải một bình giấm chua lòm nên cũng không trêu chọc anh nữa. Cô buông anh ra, bước tới đá vào người Lão Ngũ một cái, khiến ông ta đau đớn rên rit không thôi.

- Em đến đây để trả thù cho anh. Anh xem có hài lòng không?

- Không... Nếu đã là trả thù thì phải nhổ cỏ tận gốc. Làm cho hắn biến mất mãi mãi.

Giọng nói băng lãnh của anh khiến Lão Ngũ không khỏi rùng mình một cái. Ông ta gấp gáp lên tiếng cầu xin.

- Lưu tổng... Tôi sai... Tôi sai rồi... Tôi...

- Câm miệng.

Tuệ Nhi trừng mắt nhìn ông ta, khiến ông ta càng thêm run sợ. Đến giờ thì thuốc trong người ông ta cũng đã giảm tác dụng đi đôi chút. Ông ta có thể miễn cưỡng cử động được một tay, ôm lấy cánh tay bị gãy, thu mình lại một góc, giảm hết mức có thể sự tồn tại của mình trước mặt hai người.

Tuệ Nhi quay sang nói với Lưu Vĩnh Thuỵ.

- Giữ ông ta lại, ông ta vẫn còn hữu dụng.

Nghe Tuệ Nhi nói, Lưu Vĩnh Thuỵ trừng mắt nhíu mày nhìn Lão Ngũ. Tuy là anh rất muốn nhào đến đấm cho ông ta mấy đấm để xả giận nhưng anh tôn trọng cô. Một giây sau anh liền nắm lấy tay cô, ra lệnh cho người phía sau rồi kéo cô ra ngoài.

- Nhốt ông ta lại.

- Vâng.

Vừa nắm tay cô kéo đi, trong lòng anh vừa âm thầm nghĩ ra một ngàn lẻ một bài học cần phải dạy để cho cô gái này biết ngoan ngoãn một chút.

Anh phải cho cô biết hậu quả của việc ăn mặc như thế này đứng trước mặt những người đàn ông khác.

Nhưng vừa mới đi ra ngoài, Tuệ Nhi như nhớ đến điều gì đó, cô đột ngột dừng lại nói với Lưu Vĩnh Thuỵ.

- A Thuỵ, đợi em một lát. Em đi lấy balo.

- Được.

Tuệ Nhi quay người vào lại bên trong. Dưới ánh đèn lập loè, thân hình của cô bước đi uyển chuyển khiến hô hấp của Lưu Vĩnh Thuỵ như ngừng lại.

Lát sau cô cầm chiếc balo mini đi ra, cùng Lưu Vĩnh Thuỵ bước vào xe. Sau khi cài chốt an toàn, cô kiểm tra một chút đồ đạc trong túi, rồi lấy điện thoại ra mở lên.

Trên màn hình hiện lên cuộc gọi nhỡ của Đường Vũ.

Cô bấm gọi lại cho cô bé nhưng không có ai bắt máy. Gọi đến lần thứ ba kết quả vẫn như vậy.

Cô gọi cho quản gia, thì nghe ông ấy nói Đường Vũ đã ra khỏi nhà ba tiếng rồi chưa thấy về.

Tuệ Nhi bỗng có dự cảm chẳng lành.

Cô vừa mới biết được sự thật về "dự án xuyên sách". Theo như lời của Lão Ngũ thì ban đầu mục đích của dự án này rất cao cả. Nhưng về sau đã dần biến chất, và xảy ra nhiều lỗ hỏng. Cốt truyện đã không diễn ra như ban đầu vì chính cô và nhiều người đã thay đổi một số tình tiết, trong đó Lão Ngũ.

Tuy bây giờ, Lão Ngũ đang nằm trong tay cô. Nhưng điều này không có nghĩa là mọi người đã được an toàn. Vì không ai có thể chắc chắn rằng trong thế giới này không có một Lão Ngũ thứ hai.

Đường Vũ, có lẽ đã gặp chuyện rồi...