Sát Thủ Xuyên Sách

Chương 105





Lưng chừng vách đá, một chiếc xe màu đỏ đang mắc kẹt giữa đám rễ cây treo lơ lửng giữa không trung.

Người trong xe có dấu hiệu tỉnh lại. Đầu bị va đập, máu tươi túa ra, chảy ròng ròng trên khuôn mặt trắng bệch tuy là xinh đẹp nhưng trông cũng rất dọa người.

Tuệ Nhi từ từ mở mắt, tay theo quán tính ôm lấy cái đầu đang đau nhức dữ dội của mình. Vì cô có động tĩnh làm chiếc xe theo đó mà rung rinh rung rinh giữa đám rễ cây chằng chịt.

Tuệ Nhi dần dần lấy lại được ý thức, cô nhìn ra ngoài cửa xe không tự chủ được mà cảm thấy càng thêm chóng mặt.

Bên dưới vách đá sóng cuộn dồn dập, nơi chiếc xe mắc kẹt là rễ của một thân cây rất to. Không biết là cây gì, nhưng nhìn qua thì biết sức sống của loài cây này vô cùng mãnh liệt. Tại vì thân cây nằm giữa hai vách núi, cành lá xum xuê xanh tốt, rễ cây cũng to và chằng chịt vẫn cố bám vào hai bên thành vách. Có lẽ ở đây đã từng có địa chấn khiến cho vách núi bị nứt ra. Thế nhưng cái cây này lại không những không bị rơi xuống vực mà rễ cây mà còn cố bám vào vách núi tìm kiếm sự sống đến tận bây giờ.

Thiên nhiên quả thật quá tuyệt vời!!!

Cảm thán một câu vì đến một cái cây cũng còn có ý chí sống mãnh liệt như vậy, thì không lý do gì cô lại có thể dễ dàng để bản thân mình chết đến tận 2 lần.

Tuệ Nhi rất cẩn thận dịch chuyển nhẹ nhàng muốn mở cửa xe ra. Nhưng dù cố gắng thế nào cô cũng không thể mở được. Không phải vì cửa xe quá cứng, mà vì cô đã kiệt sức rồi. Đến thở thôi cũng thấy đau thì còn hi vọng làm gì được nữa chứ?!

Cô biết hiện tại tình trạng của mình đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc. Có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Cơn đau âm ỷ từ khắp cơ thể truyền tới. Cô dựa cả người vào cửa xe, mò mẫm trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại bấm số.

***

Lưu Vĩnh Thụy bên này vừa nhấc máy lên, anh đã nghe một giọng nói khàn khàn nghèn nghẹn như bị hụt hơi của Tuệ Nhi. Anh cau mày gấp gáp hỏi trong điện thoại.

- Tuệ Nhi? Em có chuyện gì vậy?

Tuệ Nhi gồng mình cố chịu cơn đau, thều thào nói.

- Vĩnh Thụy...cứu...cứu em...ngọn núi... phía Bắc ngoại...thành...

Đây là lần đầu tiên trong đời cô cầu cứu người khác giúp đỡ. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn nghĩ mình rất mạnh mẽ, không có gì là có thể đánh gục được cô. Nhưng cô sai rồi! Thật sự sai rồi!!

Cô dù có mạnh mẽ đến đâu, thì khi nghe thấy giọng nói của Lưu Vĩnh Thụy trong hoàn cảnh này cô vẫn chỉ là một người phụ nữ mỏng manh yếu đuối. Khóe mắt bắt đầu rơi ra những giọt lệ óng ánh. Không biết từ khi nào, cô đã quen với sự tồn tại của anh, quen với sự yêu thương, chiều chuộng mà anh dành cho cô. Cô muốn ỷ lại vào anh rồi!

- Tuệ Nhi...Đừng làm gì hết...Ở yên đó... Anh sẽ tới ngay...Sẽ tới ngay...Đợi anh...

Lưu Vĩnh Thụy gấp gáp chạy ra khỏi công ty, huy động toàn bộ lực lượng của mình đến vùng núi phía Bắc thành phố B.

Nhưng khi anh đến chân núi thì đã bị lực lượng chức năng phong tỏa. Anh tóm lấy một người đứng gần hỏi.

- Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?

Anh nhân viên hơi bất ngờ trước khí thái của anh, anh ta nuốt nước bọt một cái cố gắng giải thích nhanh.

- Ngọn núi này vừa xảy ra một trận địa chấn, ở đây đã rất lâu rồi không xảy ra địa chấn như vậy, cho nên công tác phòng tránh và cứu hộ khẩn cấp hiện đang rất rối. Chính vì thế nên chúng tôi chỉ còn cách phong tỏa vùng núi này lại, hạn chế phương tiện qua lại. Vì rất có thể sẽ vẫn còn dư chấn...

Lưu Vĩnh Thụy không kiên nhẫn nghe anh nhân viên nói tiếp được nữa, anh vào lại xe vẫn nuôi ý định vượt qua rào chắn mà chạy vào bên trong.

Lực lượng chức năng cùng người của anh ra sức khuyên ngăn anh lại.

Thân tín của anh chạy đến bám vào cửa xe nói.

- Lưu tổng...Anh hãy bình tĩnh...Anh không nghe họ nói gì sao? Có thể sẽ còn dư chấn... Rất nguy hiểm... Anh hãy bình tĩnh lại đi... Lưu tổng!

- Đúng vậy thưa ngài. Xin hãy tin vào năng lực của chúng tôi... Chúng tôi chắc chắn sẽ...

Đột nhiên anh nhân viên im bặt, cảm nhận được một cỗ lạnh toát đang chạy dọc sống lưng của mình khi anh nhìn đến đôi mắt tràn ngập sát khí của Lưu Vĩnh Thụy.

- Nếu không muốn chết...Thì tránh ra...

Giờ phút này, nếu như có người nào đó tiếp tục ngăn cản anh, chắc chắn kẻ đó sẽ phải chết. Không ai có thể thay thế được Tuệ Nhi trên đời này. An nguy của cô đang ở trong kia, bên trong ngọn núi đó... Vậy mà bọn họ còn khuyên anh nên ở đây bình tĩnh chờ đợi.. Bình tĩnh sao?... Anh bình tĩnh bằng cách nào? Từng giây từng phút trôi qua giống như là rút cạn đi hết sinh khí của anh, bắt anh chờ đợi khác nào bắt anh phải chết dần chết mòn. Nếu thực sự còn dư chấn, liệu Tuệ Nhi có còn mạng để ra không? Đã thế, anh cũng không cần phải chờ, anh vào với cô.

Mọi người khi thấy sự khí thế của Lưu Vĩnh Thụy thì sợ hãi mà tránh đường cho anh đi. Không ai dám lên ngăn cản anh nữa.

Lưu Vĩnh Thụy không còn vật cản đường, cứ thế rồ ga lao vút đi trong đêm tối.

Cuộc đời anh trước kia vô cùng tẻ nhạt. Ăn cơm không thấy mùi vị. Mọi vật mọi việc trôi qua anh đều cảm thấy rất nhàm chán. Giống như một cái vòng luẩn quẩn... Nhưng kể từ khi cô xuất hiện... Không phải là từ đầu... Mà là lúc anh gặp cô ở nhà Dương Đình Nguyên, cảm giác của anh về cô đã khác. Ánh mắt cô có cái gì đó rất khác lạ, anh không thể diễn tả được, giống như là có thần hơn... Từng cái chớp mắt, bộ dáng vờ đáng thương mà cũng rất kiên cường.. Đặc biệt là trên người cô... có một loại khí tức rất khác so với những người khác, cũng khác so với cô trước kia. Nữ giới chủ động ngã vào lòng anh không ít, nhưng khi chạm vào họ anh cảm thấy rất lạnh, một sự lạnh lẽo mà đến anh cũng có cảm giác chính mình cũng giống như vậy... Chỉ có cô, chỉ khi chạm vào người cô, anh mới cảm nhận được sự ấm áp, máu cũng ấm áp, ôm rất thoải mái, mà hôn...lại rất ngọt ngào. Chính vì thế anh muốn giữ cô lại bên cạnh, vì anh tham luyến cảm giác đó... Anh không giải thích được sự khác lạ của cô, nhưng anh biết... cô của hiện tại không phải là cô của trước kia. Còn cụ thể như thế nào. Anh sẽ chờ đến một ngày... cô đủ tin tưởng mà nói rõ với anh.

Chưa đến ngày đó, cô không thể chết trước anh được. Cô phải sống... Nhất định phải sống.

Lưu Vĩnh Thụy chạy xe một lúc lâu thì đi đến nơi sạt lở đất. Anh nhanh chóng xuống xe, lao đến chỗ sạt lở nhìn xuống vực.

Chiếc xe màu đỏ chói mắt lập tức đập ngay vào mắt anh, anh hét lên trong sự sợ hãi tột cùng.

- Tuệ Nhi...

Bên dưới không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng vang vô tận.

Lưu Vĩnh Thuỵ nôn nóng đến luống cuống cả tay chân. Cảm giác nhìn người mình yêu hơn cả mạng sống đang ở bờ vực sinh tử mà anh không biết phải làm gì khiến tim anh đau như ngàn mũi dao cứa vào.

Ngón tay anh run run bấm gọi cho Tuệ Nhi. Nhưng từng đợt chuông cứ reo dài mà không thấy cô bắt máy. Lưu Vĩnh Thuỵ trong lòng hoảng loạn đến mức muốn nhảy xuống với cô.

Không biết là đến cuộc gọi thứ bao nhiêu thì cuối cùng điện thoại cũng được kết nối. Điều này khiến anh mừng đến phát khóc.

Không đợi Tuệ Nhi lên tiếng. Anh đã vội vàng nói.

- Tuệ Nhi, anh nhìn thấy em rồi. Cố giữ sức, không cần phải nói gì hết. Hãy nghe anh...

Tiếng Tuệ Nhi yếu ớt ở đầu dây bên kia.

- Được.

Lúc này người của anh cũng đã chạy đến.

Tuệ Nhi nghe thấy tiếng anh gào lên.

- Bằng mọi giá phải cứu được cô ấy. Nhanh lên.

Tâm Tuệ Nhi khẽ rung động. Rốt cuộc khi cô ở ranh giới của sự sống và cái chết, vẫn có một người chịu lo lắng cho cô. Đời này của cô cũng không còn quá cô độc như trước nữa... Cũng coi như là ông trời đã thương xót cho cô lắm rồi.